Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua

Chương 73: Chương 73




Hiệp Phàm lẳng lặng nghe

“Nhưng chúng ta lại không nghĩ tới ngươi lại có thể làm cho Ngô Hòe lui binh, lúc đó Hà phủ đã phải đi du thuyết (1 dạng mách lẻo) để cho Hoàng Thượng giam lỏng cha ngươi.” Tư Mã Hi Thần nghĩ một số viêc vẫn nên nói ra thì tốt hơn, Nếu Hiệp Phàm đã hận hắn như thế, hắn việc gì phải tô son trát phấn hành vi của mình nữa “Lúc ngươi giáp mặt với Hoàng Thượng, Thiên Tố đã dịch dung thành Kiều Hà âm thầm dùng chân khí —— chuyện từ lúc đó có lẽ ngươi cũng đã biết, ta không phải nói thêm gì nữa.”

Hiệp Phàm đứng chết sững, cái cảm thụ mà kiếp trước nàng đã từng trải qua bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, nàng hận không thể tìm một cái hồ nào chui xuống ngay lập tức không muốn gặp bất cứ ai nữa, chính là loại cảm giác tự ình là phi thường thông minh nhưng hóa ra từ đầu đến cuối cũng chỉ một một quân cờ trong toàn bộ trò chơi của bọn họ. Vừa nghĩ đến mối quan hệ của nàng cùng Thượng Tú Lệ và Đỗ Nhược Hân, Hiệp Phàm tự cười giễu chính bản thân mình tự ình là người thông minh biết quản lý gia sự. Nàng muốn khóc mà khóc không nổi.

“Tiểu —— Hiệp cô nương tuy rằng lúc đầu ta lừa gạt ngươi, nhưng ta thật sự không muốn đem ngươi làm vật hi sinh cho kế hoạch của ta.”Tư Mã Hi Thần thản nhiên nói “Nếu ngươi muốn hận thì cứ hận đi.”

Hiệp Phàm lạnh lùng nói: “Giữa ta và ngươi không có tình yêu thì làm sao mà có cừu hận được.”

Tư Mã Hi Thần nhìn Hiệp Phàm khe khẽ thở dài, oan oan tương báo bao giờ mới hết ? Vì thay cha mẹ mình đồi lại công bằng mà hắn đã gián tiếp làm tổn thương Hiệp Phàm.

Kiều Hà đứng nhìn bộ dáng Hiệp Phàm từ xa trong lòng cảm thấy chua xót, kỳ thật nghĩ lại, nếu Hiệp Phàm không phải là nữ nhi của Hiệp Vương gia, có lẽ thiếu chủ sẽ thật tâm đỗi đãi với nàng.

Tuyết Liên từ bên ngoài đi vào thi lễ với Tư Mã Hi Thần lại liếc trộm Hiệp Phàm một cái rồi lẳng lặng nói: “Thiếu chủ, Hà đại nhân đến đây, người có muốn ra ngoài gặp hắn hay không ?”

“Đã biết.” Tư Mã Hi Thần bình tĩnh nói”Để cho hắn vào trong này đi, dù sao bây giờ vẫn đang ở trong kinh thành, nếu để ngươi khác biết hắn cùng với ta quen nhau, chuyện vợ chồng Hiệp gia chết sẽ không còn giá trị nữa. Ngươi giúp Hiệp cô nương xử lý chuyện hậu sự gia đình một chút.”

Tuyết Liên gật gật đầu đến gần Hiệp Phàm nhẹ giọng nói: “Thiếu phu nhân có gì sai bảo ?”

Hiệp phàm thản nhiên nói: “Nếu có người ngoài ngươi tạm gọi ta là Thiếu phu nhân, nếu không có người ngoài cứ kêu ta Hiệp cô nương là được. Ta muốn hỏi các ngươi có tin tức gì về Đại tỷ của ta không ? Ta đã trở về còn nàng vẫn ở trong cung thì phải là như thế nào ? Ta không tin Hoàng Thượng có thể dễ dàng buông tha cho nàng.”

Tuyết Liên do dự một chút nói: “Nô tỳ cũng không biết.”

Hiệp Phàm đánh cái thở dài, hiện giờ đã biết tất cả chỉ là diễn trò nên bây giờ nàng nói chuyện không phải kiêng dè gì nữa. Nhưng mà đối phương lại vẫn không chịu nói lời thật lòng với nàng. Kỳ thật trước đây cũng có lời nói thật lời nói dối, nhưng là do nàng quá tin tưởng vào lời nói của bọn họ mà tin theo hết.

Tư Mã Hi Thần nhìn Hà Hưng Bân từ bên ngoài đi vào. Trải nghiệm cuộc sống trong triều suốt mười năm trời, tóc mai bên thái dương đã lâm râm bạc, trong ánh mắt toát lên vẻ điềm tĩnh, thấy Tư Mã Hi Thần liền khom người hành lễ nói: “Tham kiến Thiếu chủ tử. Hơn mười năm không thấy, hiện tại ngài đã trưởng thành không khác gì với bộ dáng của chủ công năm xưa. Chủ công ở dưới cửu tuyền nhất định rất vui mừng.”

“Không cần đa lễ, đã điều tra ra cha mẹ ta được giấu ở nơi nào chưa ?” Tư Mã Hi Thần thản nhiên nói, đứng ngay ngắn, trầm ổn nội liễm, lộ ra một cỗ quý khí.

Hà Hưng Bân nhìn thoáng qua Hiệp Phàm đang đứng bên cạnh, có chút do dự.

“Đừng lo, Hiệp cô nương không quan tâm tới vấn đề này.” Vẻ mặt Tư Mã Hi Thần thản nhiên, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hiệp Phàm,“Hơn nữa, bây giờ nàng vẫn là thê tử của Tư Mã Hi Thần ta. Lý Cường là một tên tâm tư kín đáo, thi thể của cha mẹ ta nhất định được giấu ở một chỗ rất bí ẩn, ta lo rằng đương kim Hoàng Thượng cũng không biết nơi nào.”

Hà Hưng Bân gật gật đầu, thấp giọng nói:“Lý Cường không chỉ có tâm tư kín đáo, mà còn rất mực đa nghi, đương kim Hoàng Thượng quả thật không biết thi thể của vợ chồng chủ công hiện ở nơi nào ?”

Tư Mã Hi Thần không nói gì, ánh mắt nhìn xa xa, có chút xuất thần, qua một hồi lâu, đột nhiên nói:“Ta muốn đi xem từ đương cách đây không xa.”

Hà Hưng Bân hơi hơi sửng sốt, nói:“Chỗ đó chỉ có một ít đồ đạc cũ của phu nhân để lại, ta đã phái người đi qua, đấy là một nơi thanh tĩnh sạch sẽ, nhưng không có chỗ nào khả nghi cả.”

Tư Mã hi thần dừng một chút, thản nhiên nói:“Đã biết, đổi lại, ngươi vì sao phải cắt đứt gân chân của Hiệp Vương gia ?”

“Ta hận hắn năm đó làm loạn,” Hà Hưng Bân oán hận nói,“Năm đó, hắn làm hại chủ công bị Lý Cường giết chết, làm hại phu nhân tự sát mà chết, nếu không cho hắn chịu chút khổ, trong lòng thuộc hạ không cam, cho nên ta đã sai người khác cắt đứt gân chân của hắn. Hiệp cô nương, nếu đổi lại là ngươi, cũng sẽ không tha thứ cho phụ thân của ngươi, năm đó phụ thân ngươi tự ý làm phản thật là một tên vô liêm sỉ.”

Hiệp Phàm lẳng lặng nhìn Hà Hưng Bân, hờ hững nói:“Hắn năm đó làm phản thế nào ta không biết, ta chỉ biết hắn là phụ thân của ta, hắn yêu thương ta, lo cho ta cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, chuyện của hắn, với ta mà nói, chẳng làm thay đổi điều gì. Huồng hồ các ngươi cũng đã giết chết bọn họ, thù oán của các ngươi cũng đã báo xong , còn dài dòng làm gì nữa !”

“Hừ!” Hà Hưng Bân khinh thường hừ một tiếng, tức giận nói,“Ngươi đi xem lại bọn hắn đi, bọn hắn đã chết thật đâu! Nếu không phải thiếu chủ tử phái Kiều Hà đến truyền lệnh, nay thi thể của cha mẹ ngươi đã sớm lạnh như ma rồi, ở trên đường đi, thiếu chủ tử cho ngươi đóng giả thay Kiều Hà vào trong cung, sau đó lệnh Kiều Hà truyền lệnh cho ta biết, không được làm hại đến tính mạng của cha mẹ ngươi, chỉ cần tạo thành một vụ chết giả là được, cho nên ta mới cố tình đâm kiếm chệch đi, bọn họ sẽ không chết, nhưng mà sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ rõ bất kì chuyện gì cả , bao gồm cả ngươi, bởi vì, Bằng Lục Y đã cho bọn họ uống một loại dược, bảo toàn mệnh của bọn họ, nhưng đồng thời cũng xóa đi trí nhớ của bọn họ.”

Hiệp Phàm sửng sốt, bật thốt lên nói:“Lúc ta đến không nhìn thấy ngươi, chỉ nhìn thấy có Bằng Lục Y, trong tay nàng đang cầm kiếm, trên lưỡi kiếm còn có máu, hơn nữa chính mắt ta nhìn thấy cha mẹ ta đã tắt thở, làm sao vẫn còn sống được ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.