Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 97




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 97: Con cũng mang thai một đứa

Nhà họ Tôn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trương Huệ sắc mặt đen như nồi: “Phong Đình Quân thật sự nói như vậy sao?”

Cố Quân Nhi khóc đến vành mắt đỏ lòm: “Đúng vậy, anh ấy vọt lên sân thượng ngay trước mặt con, nói phải đi tìm Ngọc Minh. Mẹ, trong lòng anh ấy vẫn không quên được người phụ nữ kia!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trương Huệ nói: “Không sao, đàn ông nào cũng giống nhau thôi, không có gì không quên được. Bây giờ cậu ta mềm lòng với Thời Ngọc Minh chỉ là bởi vì có con bé kia thôi. Cái con nhãi con kia đúng là tốt số, rượu cao độ cồn vậy, uống nhiều đến thế, mà không bị ngộ độc chết, còn được cứu sống?”

Nói tới cái này, Cố Quân Nhi càng tức giận hơn: “Mẹ, mẹ nói xem, nếu như con còn thể sinh con thì tốt biết bao nhiêu. Con có thể sinh cho Đình Quân một đứa con thì tốt biết bao nhiêu, nói không chừng là có thể vãn hồi được trái tim của anh ấy”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trương Huệ vỗ vỗ tay của cô ta, an ủi: “Nếu không thì mẹ đưa con ra nước ngoài xem một chút? Bác sĩ trong nước trị không hết thì chúng ta ra nước ngoài tìm chuyên gia xem sao?”

“Nhưng mà con không thể đi, nếu như con đi, Phong Đình Quận sẽ đi tìm Thời Ngọc Minh mất!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Vậy làm sao bây giờ. Trương Huệ cũng âu sầu đầy mặt: “Ôi, cơ thể này của con cũng thật là, cũng chỉ có phá thai mấy lần thôi mà, sao lại không thể mang thai kia chứ? Mẹ còn thấy có người phá tới mười mấy lần còn có thể sinh cả một đội banh đó”

Cố Quân Nhi nói: “Mẹ, chúng ta trước kia không nên đặt mục tiêu lên mấy lão già kia. Vừa già lại vừa xấu xí, cùng bọn họ lên giường cũng phải nhịn buồn nôn. Kết quả, người nào người nấy đều là đồ cặn bã. Nói thì hay lắm, nào là muốn li dị, muốn cưới con vào cửa, kết quả con nói mình mang thai thì người nào người nấy đều chạy không thấy bóng dáng đầu”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cũng bình thường” Trương Huệ nói: “Mấy lão già đó đều chỉ thích chơi thôi. Muốn họ ly dị với vợ cả thì còn khó hơn là lên trời. Cũng tại mẹ, lúc đầu nên để con đi tìm Phong Đình Quân khi cậu ta còn độc thân. Nói không chừng bây giờ con đã là mợ chủ của nhà kia rồi”.

“Mẹ, khi đó trong tim Phong Đình Quân chỉ toàn là Thời Ngọc Minh mà thôi, con không chen vào được.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Nhưng sau đó không phải cũng cắm được vào đó thôi?” Trương Huệ vỗ ngực một cái, hết sức có kinh nghiệm, nói: “Con tin tưởng mẹ, mẹ sẽ không hại con. Phụ nữ chúng ta, làm việc giỏi không bằng gả được tốt, con nhìn dì Lưucủa con xem. Bà ấy chính là một nữ cường nhân dùng sự nghiệp làm tiêu chuẩn. Mỗi ngày đều làm việc đến mệt chết bỏ với đám đàn ông. Kết quả bây giờ thế nào? Bà ấy thức đêm làm việc, còn mẹ đã gả vào nhà giàu có, mỗi ngày đi viện thẩm mỹ, đi dạo phố uống trà chiều. So với bà ấy còn thoải mái hơn bao nhiêu. Mẹ cũng muốn để cho con có được cuộc sống như thế này”

Cố Quân Nhi gật đầu một cái: “Con biết, mẹ cũng là vì muốn tốt cho con.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Con biết là tốt, Phong Đình Quân thật sự là một ứng cử viên rất tốt, chẳng những có tiền, hơn nữa trẻ tuổi đẹp trai, tiền đồ lại là bất khả hạn lượng. Chỉ cần con có thể dụ dỗ cậu ta đi đăng kí kết hôn, thì hết thảy mọi chuyện cũng như đã định. Bây còn có kì hòa giải, con cứ sống chết không rời, cậu ta cũng không thể làm gì con, vậy phải cho con tiền dùng như trước thôi. Đời này con cũng không lo ăn uống, so với mấy lão già kia còn tốt hơn nhiều”.

Cố Quân Nhi cắn môi, rất là ưu sầu: “Mẹ, vậy mẹ nói con nên làm gì bây giờ? Nếu không thì… Tiếp tục suy nghĩ cách đi giết chết đứa bé Thời Ngọc Minh sinh kia đi? Nếu không còn đứa bé đó, Phong Đình Quân nói không chừng sẽ không lưu luyến cô ta nữa”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trương Huệ suy nghĩ một chút, tròng mắt đảo một vòng, hỏi: “Thái độ của Thời Ngọc Minh bây giờ thế nào?”.

“Con cũng không rõ lắm, nhưng là Lục Hào đó che chở cô ta như vậy, thậm chí nguyện ý tự móc tiền túi tới bù vào khoản mà Phong Đình Quận rút lại kia, hẳn là rất yêu cô ta rồi?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói đến đây Cố Quân Nhi hết sức không phục nói: “Con chỉ không rõ, Thời Ngọc Minh rốt cuộc có gì tốt? Mà khiến hết người này đến người khác yêu cô ta như vậy? Cô ta cũng đã là mẹ hai con rồi. Cái chỗ đó có khi cũng không còn hình dáng gì, ấy vậy mà Lục Hào cũng nguyện ý lao vào?”

Trương Huệ ha ha cười nhạt: “Cho nên mẹ mới nói với con, đàn ông trong thiên hạ đều giống nhau, chỉ cần con cố gắng tìm đúng phương pháp, nắm đúng tính khícủa anh ta, thì chẳng có ai mà không bắt được hết. Phong Đình Quân thích con nít như vậy thì con cũng mang thai một đứa là được.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sắc mặt Cố Quân Nhi có chút trắng bệch: “Ngày hôm qua con đi tiêm kích thích rụng trứng nhưng mà Phong Đình Quân lau đi mất, hai đứa con không có.”

“Thật ra thì cũng không phải chỉ có lên giường mới có thể mang thai. Quân Nhi, chỗ mẹ có một chai thuốc, con nghĩ cách để cho Phong Đình Quân uống vào, sai đó.” Trương Huệ ghé vào bên tại Cố Quân Nhi, thấp giọng nói mấy câu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cố Quân Nhi nghe xong, nhất thời trước mắt sáng lên: “Mẹ! Như vậy… Thật sự có thể không?”

“Có cái gì không được chứ? Chỉ có như vậy, con mới có thể buộc chặt trái tim Phong Đình Quân lại được.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tập đoàn Phong Khởi.

Trong phòng họp đang mở họp qua video.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trên màn ảnh máy vi tính là một công ty trang sức ở châu Âu. Tổng giám đốc là người da đen, vừa nói một tràng tiếng Anhlưu loát. Tập đoàn Phong Khởi muốn phát triển rathị trường nước ngoài, phương pháp nhanh chóng nhất chính là thu mua công ty nhỏ ở tại nước sở tại bên châu Âu.

Người bên bộ phận Thị trường đã bàn luận về giá cả xong hết rồi, nhưng còn phải được Tổng Giám đốc gật đầu thì mới được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tổng Giám đốc người da đen dại diện cho công ty, trình bày một tràng ưu thế của công tymình, muốn nâng cao giá thu mua lên một chút nữa.

Nhưng bên màn ảnh máy tính bên kia, người đàn ông châu Á vẫn luôn nhíu chặt hàng chân mày, không nói một lời, bất luận người kia nói gì, cũng chỉ nhìn anh ta chằm chằm, ngay cả một chữ cũng không mở miệng nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Biểu tình của anh có chút ngưng trọng, còn có chút không nhịn được, rõ ràng cho thấy không muốnnghe tiếp nữa.

Tổng Giám đốc người da đen có chút luống cuống, chẳng lẽ là anh không muốn thu mua nữa? Mới vừa rồi anh ta đúng là đã báo cáo không một ít số liệu, trên thực tế tình trạng công ty đã kém đến nổi không chống đỡ được, anh ta vì tăng giá nên mới vừa rồi báo tỷ suất lợi nhuận cao hơn nhiều, chẳng lẽ đã bị cái tên người đàn ông châu Á tên Eric này nhìn thấu?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tổng Giám đốc người da đen vội vàng nói: “Eric, nếu không thì những lời tôi mới vừa nói kia coi như chưa nói gì hết đi. Chúng tôi vẫn đồng ý với mức giá gốc. Đây thật sự là ranh giới cuối cùng của chúng tôi rồi, anh cảm thấy có được hay không?”

Mặt Phong Đình Quân vẫn lạnh như cũ, còn cong môi cười lạnh một tiếng: “Ranh giới cuối cùng?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“… Không phải, tôi không phải có ý này” Tổng Giám đốc người da đen vội vàng xin lỗi: “Vậy nếu không thì tôi lại nhượng thêm năm phần trăm?

Thật không thể ít hơn nữa”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phong Đình Quân không nhìn anh ta, sắc mặt đen như đáy nước, vẻ không kiên nhẫn trên mặt càng lúc càng nồng đậm, thậm chí mơ hồ có kích động muốn rời khỏi.

Tổng Giám đốc người da đen vội gọi: “Chờ một chút! Eric, tám phần trăm! Tảm phần trăm, cái này được chưa?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Mười! Eric, mười phần trăm, đây đã là thành ý lớn nhất của chúng tôi rồi.”

Phong Đình Quân vẫn như cũ không lên tiếng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bây giờ trong đầu anh đều là cảnh buổi sáng ở phòng bệnh, thái độ Thời Ngọc Minh cự tuyệt anh đoạn tuyệtđến như vậy.

Tại sao?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ước chừng qua không tới một tháng, sao mọi chuyện lại khác một trời một vực thế này?

Anh cũng đã không so đo chuyện vụ tai nạn xe cộ sáu năm trước nữa rồi. Cũng không so đo chuyện cô bỏ anh lại mà ra nước ngoài. Tại sao nhanh như vậy lại trở thành không rời khỏi anh thì không được thế này?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tổng Giám đốc Phong tổng, Tổng Giám đốc Phong?” Vincent đẩy anh một cái: “Cuộc họp…”

Phong Đình Quân hít sâu một hơi, hỏi: “Bây giờ là giá bao nhiêu?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“So với giá phòng Thị trường ban đầu đưa ra đã thấp hơn mười phần trăm!”

Phòng Thị trường đã rất biết ép giá rồi, vốn giá cả nói tới đã là rất thấp, không ngờ họp qua điện thoại một cái, lại bị Tổng Giám đốc Phong ép xuống thêm mười phần trăm. Mười phần trăm cũng sắp đến bảy mươi tỉ rồi!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phong Đình Quân rốt cuộc gật đầu: “OK, đồng ý”

Tổng Giám đốc người da đen rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đã sớm nghe nói cái người đàn ông châu Á này rất là lợi hại. Anh ta trước vẫn còn cảm thấy người này tuổi còn trẻ, hắn không có bản lãnh thật sự gì, đều là tuyên truyền phóng đại mà thôi. Hôm nay mặt đối mặt họp qua video mới rốt cục lãnh giáo được sự đáng sợ của người đàn ông này.

Sau này thật không thể lại làm ăn với người châu Á được nữa. Ai cũng là cao thủ tính toán từng chút từng chút một trong lòng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bên phòng Thị trường cũng vui vẻ ra mặt, lập tức đi chuẩn bị công việc thu mua.

Vincent đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tổng Giám đốc Phong, mới vừa rồi có phải ngài… Thất thần hay không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phong Đình Quận mệt mỏi day day mi tâm, cau mày nói: “Nói cậu đi Mĩ đưa Dương về, tại sao không có tin tức gì?”

“Tổng Giám đốc Phong, bé Dương đã trở về nước, đi cùng đi luật sư của cô Thời”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phong Đình Quân chợt ngẩng đầu lên: “Vậy trước kia tại sao anh không nói?”

Vincent cũng hết sức vô tội: “Trước kia tôi nào có cơ hội? Ban đầu là cô Thời bệnh tình nguy kịch, sau đó là con gái của anh xảy ra chuyện.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khoảng thời gian này anh trên căn bản cũng chạy đến bệnh viện suốt. Cô Cổ Quân Nhi lại còn gọi điện thoại đến tìm anh mãi, nhưng mà ngay cả tôi cũng không tìm được anh. Họ liền tới công ty tra hỏi tôi.”

“Tới công ty?” Phong Đình Quân cau mày: “Lúc nào?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Chính là mấy ngày trước, hình như chính là… ngày hôm cô chủ nhỏ Minh Nguyệt xảy ra chuyện đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.