Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 320




Chương 320

Thời Ngọc Minh cười: “Thực ra, ngay từ đầu có lẽ chúng ta không nên kết hôn, làm bạn cả đời sẽ lâu hơn là vợ chồng, không chừng chuỗi ác mộng sau đó cũng sẽ không xảy ra. Rốt cuộc… Nếu chúng ta là bạn bè, anh và Cố Quân Nhi có thể ở bên nhau, cô ta cũng sẽ không gây ra vụ tai nạn giao thông năm đó.

‘Yết hầu Phong Đình Quân lăn lên lăn xuống, ánh mắt hơi trầm xuống, vẻ mặt có chút ngưng trọng: “Ngọc Minh, vụ tai nạn giao thông đó, anh càng nghĩ càng thấy chuyện xảy ra lúc đó có lẽ không đơn giản như vậy” Thời Ngọc Minh tự hỏi: “Ý anh là, có người đứng sau Cố Quân Nhi?”

“Đúng vậy.”

“Mẹ cô ấy, Trương Huệ à?”

“Hắn là người có năng lực hơn mẹ con bọn họ.” Thời Ngọc Minh khẽ cau mày: “Ai vậy? Tôi cảm thấy suy nghĩ này rất đúng, ai được lợi nhiều nhất, ai bị nghi ngờ nhiều nhất. Trong chuyện này, ban đầu Tôn Bảo được lợi nhiều nhất, tiếp theo chính là Trương Huệ và Cố Quân Nhi, còn có thể là ai nữa?”

Một người từ từ hiện ra trong đầu Phong Đình Quân.

Thời Ngọc Minh tiếp tục: “Tai nạn giao thông đó chẳng phải mục tiêu là nhà họ Phong sao? À, còn có thể là nhắm vào anh. Gia đình ba người của họ nắm hết lợi thế, còn ai khác có thể hưởng lợi?”

Đôi mắt của Phong Đình Quân khẽ nheo lại: “Có lẽ mục tiêu của người này chưa bao giờ là nhà họ Phong”

“Không phải nhà họ Phong sao? Người đó cố hết sức tạo ra một trận tai nạn giao thông lớn như vậy, có ý đồ gì?”

Nghi ngờ trong lòng anh càng nhiều hơn.

Nếu tạo ra một trận lớn như vậy, không cần tiền bạc, không cần quyền thế, vậy cần cái gì?

Ý đồ cũng chỉ có thể là… người.

“Chuyện này đừng nói nữa, để tôi bôi thuốc cho anh trước” Thời Ngọc Minh ngồi xuống giường, tìm thấy cồn i-ốt và bông từ hòm thuốc.

Nhẹ nhàng nâng tay anh lên, nhíu mày thật sâu khi nhìn thấy vết thương của anh: “Thực xin lỗi, tôi… Tôi nặng tay quá.”

Phong Đình Quân để cho cô kéo tay mình, ngoan ngoãn nằm xuống, phối hợp với cô, nói nhỏ: “Lúc đó em thật sự muốn giết chết tên tổng giám đốc Vương đó sao?”

“Tôi không có” Thời Ngọc Minh lắc đầu, có chút cáu kỉnh: “Lúc đó tôi thực sự cảm thấy cơn tức đã dồn lên đỉnh đầu rồi, tôi không muốn anh ta tiếp tục nói nữa, tôi không muốn giết anh ta, tôi không dám…”

“Anh biết rồi, đừng sợ; Phong Đình Quân trấn an vỗ vỗ lưng cô: “Trước khi anh tới, anh ta có làm chuyện gì quá đáng với em không?”

“..Không có gì.”

“Thật sự không có gì?”

“… Chỉ ôm tôi một chút, nhưng tôi nhanh chóng đẩy ra”

Giọng nói của anh bỗng trở nên lạnh lùng: “Tay nào?”

“Hả?”

“Tay nào của anh ta ôm em?” Phong Đình Quân cười lạnh: “Tay nào của anh ta đụng vào em, anh phế cánh tay đó”

“Sao vậy? Sao lại ngây người ra thế bị dọa sợ sao?”

Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Không…”

Không phải sợ chỉ là nghĩ rằng… cặp song sinh thực sự rất thần kì.

Những điều đã làm, những điều đã nói thế nhưng đều tương tự.

Phong Đình Quân đột nhiên thở dài, giọng điệu của anh trở nên dịu dàng trở lại: “Đáng lẽ anh không nên nói những lời như vậy trước mặt em, nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ xả giận giúp em. Còn Tôn Bảo, thỏa thuận quyên góp này, ông ta sẽ ký hợp đồng, không ký cũng phải ký.

Trái tim Thời Ngọc Minh ngừng lại một nhịp: “Anh định làm gi”

“Chuyện này em không cần phải quan tâm, để chuyện này anh giải quyết. Anh sẽ gửi thỏa thuận quyên góp với Tôn Bảo đến bệnh viện chậm nhất là vào ngày mốt, em có thể thu xếp để đứa bé kia trở về nước đi, đêm dài lắm mộng, làm phẫu thuật càng sớm càng tốt.”

“Cái này… là thưởng cho tôi vì giúp anh diễn kịch sao?”

Anh từ từ mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của cô: “Đây coi như là sám hối chuyện khốn nạn mà anh đã làm trước đây”

Phong Đình Quân nói cô đừng xen vào, cô còn không tìm được Tôn Bảo.

Thời Ngọc Minh nhiều lần gọi cho Tôn Bảo, không ngoại lệ mà tất cả đều bị tắt.

Đã hai ngày rồi.

Cô không có một chút tin tức gì về Tôn Bảo.

Nhưng chiều nay, thật sự có một ít.

Hai người mặc cảnh phục đến tập đoàn Thời thị.

Người dẫn đầu xuất trình giấy tờ chứng minh thân phận cảnh sát, sau đó hỏi: “Cô có phải là cô Thời Ngọc Minh không?

Chúng tôi đến từ Đội Điều tra Hình sự, có người báo cáo rằng bị uy hiếp bằng bạo lực. Chúng tôi tới tìm hiểu một chút về tình huống này, cô có tiện không?”

Xem ra là tổng giám đốc Vương gọi cảnh sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.