Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 107




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.

**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 107: Anh Không Thể, Những Cô Thì Được

Những lời mà tiên sinh nói ra, Thời Ngọc Minh chưa từng hoài nghi. Bởi vì từ trước đến nay anh ta luôn là người đàn ông nói được làm được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhờ má Phúc giúp đỡ mà gánh nặng cô phải chịu đã giảm đi rất nhiều.

Trên phương diện chăm sóc trẻ con, má Phúc quả nhiên dày dặn kinh nghiệm. Không chỉ lo lắng từng li từng tí cho Minh Nguyệt mà còn rất giỏi pha trò, khiến Dương bật cười khanh khách. Nếu đây là người mà tiên sinh chọn, cô đương nhiên tin tưởng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hiện tại đã xuất viện, Thời Ngọc Minh tính toán thông báo cho công ty một tiếng. Công việc này có được là nhờ vào mối quan hệ với Như Ý, cô không thể khiến bạn mình khó xử được. Hơn nữa đa số đồng nghiệp đều nhìn chằm chằm vào cô, Thời Ngọc Minh nhất định phải thể hiện thật tốt.

“Má Phúc, chút nữa cháu có chuyện cần ra ngoài, hai đứa nhỏ nhờ bác nhé”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cô Thời yên tâm, tôi sẽ chăm sóc bọn nhỏ thật tốt. Có điều, tiên sinh có vài lời nhắn lại với cô, mong cô nghe ạ”

“Tiên sinh…có chuyện muốn nói với cháu?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đúng vậy. Tiên sinh nhắn nhủ rằng, chuyện đi làm không ai có quyền ngăn cản cô. Nhưng tiên sinh muốn nhắc nhở, trước đây cô điên cuồng làm việc là vì tranh chấp quyền nuôi dưỡng Minh Nguyệt. Mà bây giờ Minh Nguyệt đã yên ổn trong vòng tay cô rồi, đừng khiến bản thân phải lao lực quá độ”

“… Tối qua tiên sinh đã nói với bác sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Sáng hôm nay. Nói đúng hơn là vào khoảng ba bốn giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn từ tiên sinh, nên chỉ thuật lại mọi thứ mà thôi.”

Ba, bốn giờ sáng…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tiên sinh quả nhiên dậy rất sớm.

“Ừm, cháu hiểu rồi”. “Vậy cô Thời đi cẩn thận ạ”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đồ đạc của Thời Ngọc Minh vẫn còn để tại khách sạn Dung Thành, bao gồm cả hộp mắt kính mới mua lần trước. Trước tiên cô gọi xe ghé qua khách sạn, mọi thứ trong phòng vẫn giữ nguyên vị trí, chưa từng có ai dọn dẹp qua. Khắp nơi đều lưu lại dấu vết khắc họa cuộc sống của cô cùng tiên sinh.

Cô dễ dàng tìm được hộp mắt kính, sau đó nhìn dáng vẻ bình thường của mình trong gương, xác định bản thân không còn nằm trong phạm trù xinh đẹp thông thường nữa mới hài lòng rời khỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó, cô đi thẳng đến trang sức Duy Nhất. Vừa vào cửa, Thời Ngọc Minh đã nhìn thấy bộ dáng lo lắng của giám đốc Tần. Bấy giờ cô mới để ý mọi người trong công ty đều vội vàng đến mức cuống cuồng chân tay.

“Giám đốc Tân, có chuyện gì vậy?”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Không kịp giải thích đâu, vừa đi vừa nói. Thật ra… Mẹ giám đốc Lục đến rồi”

Giám đốc Tần trực tiếp dẫn cô đến phòng VIP trên lầu ba. Từ bên ngoài nhìn vào, Thời Ngọc Minh quả nhiên nhìn thấy người phụ nữ ở khoảng độ tuổi trung niên, ăn mặc đầy trang nhã. Váy nhung dài màu đỏ rượu, bên ngoài khoác chiếc áo choàng màu đen, tóc được búi cao. Chỉ cần nhìn sơ qua trang sức liền biết xuất thân không hề tầm thường. Tuy nhiên, Thời Ngọc Minh vẫn cảm thấy khó hiểu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Mẹ giám đốc Tân đến mà sao ai cũng vội vàng hết vậy?”

“Chuyện này kể ra thì dài lắm. Mối quan hệ giữa Tổng giám Lục và mẹ khá tệ, lần này mẹ tổng giám đốc đến là để giục xem mắt nhưng đối phương thì không chịu, viện lí do công việc bề bộn. Mẹ tổng giám đốc trực tiếp đến tận công ty, đặt năm trăm bộ trang sức.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Năm trăm bộ?”

“Đúng vậy, người có tiền quả thật có khác. Trang sức Duy Nhất hàng năm mặt hàng thiết kế riêng còn chưa đến trăm đơn, vậy mà mẹ tổng giám đốc Lục đặt một lần tận năm trăm đơn. Với số lượng này, căn bản không thể nhận thêm khách hàng được nữa. Như vậy, tổng giám đốc không thể nào tiếp tục viện lí do mình cần đi gặp khách hàng, chỉ có thể ngoan ngoãn xem mắt mà thôi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Chuyện kết hôn đồi bên phải tình nguyện chứ? Ép buộc như vậy làm sao được”.

“Danh gia vọng tộc, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hơn nữa bọn họ quan tâm nhất chính là vấn đề môn đăng hộ đối. Ví dụ như nhà họ Phong ở thành phố Hòa Văn đều lập ra ước định kết hôn từ khỉ còn nhỏ, chính là tránh chuyện nước phù sa chảy ruộng ngoài, cho dù thế nào đi chăng nữa thì tài sản vẫn nằm gọn trong tay. Cậu chủ nhà họ Phong cùng vợ có yêu thương gì nhau đầu, nhưng mấy ai biết được? Nói không chừng bên trong bọn họ chỉ hận không thể anh sống tôi chết đấy, cô nghĩ thử xem có đúng không? Thời Ngọc Minh không ngờ đến, đối phương lấy ví dụ lại vô tình trúng ngay mình. Bất đắc dĩ, cô chỉ đành gật đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đúng”

Cho nên, năm trăm bộ trang sức không thể làm qua loa, phải khiến mẹ tổng giám đốc hài lòng. Cả công ty đều bị cuốn theo chuyện này, bản thiết kế không đủ để dùng. Mà nhắc mới nhớ, cô bệnh cũng lâu rồi đúng không? Hiện tại về vừa đúng lúc, cô thiết kể nhanh như vậy, chúng tôi đỡ lo hẳn phần nào”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đột nhiên, cửa phòng VIP bất chợt bị đẩy ra. Lục Danh ló đầu ra ngoài, khiến giám đốc Tần sợ đến hết hồn.

“… Tổng giám đốc Lục, anh có gì cần dặn dò sao? Anh chỉ cần lên tiếng, tôi nhất định bảo mọi người làm ngay”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Anh không thể “Tôi có thể! Tổng giám đốc Lục, anh chỉ cần nói ra mà thôi.”

“Anh không thể, nhưng cô ấy thì được.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ánh mắt Lục Danh rơi trên người Thời Ngọc Minh. Cô sửng sốt hỏi lại.

“Tôi sao? “Đúng vậy! Nói đến nhà thiết kế có năng lực nhất phải kể đến Ngọc Minh. Chỉ cần dẫn cô ấy đến trước mặt mẹ tổng giám đốc, bà nhất định hỏi lòng”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cô thấy sao, được không?”

Lục Danh nhìn chằm chằm Thời Ngọc Minh. Liên quan đến vấn đề công việc, cô luôn nghiêm túc cùng tự tin. Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, gật đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tổng giám đốc Lục, tôi có thể thử một lần.”

“Vậy được”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lục Danh nắm tay Thời Ngọc Minh dẫn vào khu vực phòng VIP Giám đốc Tận muốn vào cùng nhưng rất nhanh liền bị cánh cửa đóng sầm vào, chặn ở phía bên ngoài. Lục Danh nắm tay cô kéo đến trước mặt mẹ mình, dứt khoát lên tiếng.

“Mẹ, đây chính là bạn gái của con!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thời Ngọc Minh khiếp vía trợn tròn mắt. Mẹ Lục Danh kinh ngạc nhướn mày, sau đó quan sát cô từ đầu xuống chân.

“Người này?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Lục Danh, con bị điên rồi à? Mẹ tìm đối tượng hẹn hò cho con đều xuất thân danh giá, tuy rằng không bằng gia đình chúng ta nhưng đều thuộc giới thượng lưu. Con…con tìm đâu ra người phụ nữ…trông tầm thường đến mức này?”

Thời điểm nói hơi từ tầm thường, mẹ Lục Danh thoáng khựng lại. Thời Ngọc Minh biết, hai từ tầm thường dùng trên người cô vẫn còn vô cùng khiêm tốn. Nói đúng hơn, phải là xấu xí. Người phụ nữ này tính tình vẫn xem như dễ sống chung, chỉ có điều vì quá thương yêu và lo lắng cho con trai nên mới hình thành tính cách như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Con thích dáng vẻ tầm thường như vậy. Dáng dấp xinh đẹp thì sao? Mẹ nhìn Thẩm Như Ý mà xem. Anh của con yêu Thẩm Như Ý chết đi sống lại, nhiều năm không ngừng thương nhớ, đến bây giờ trong lòng vẫn không buông bỏ được. Vậy nên con tuyệt đối sẽ không giẫm vào vết xe đổ của anh ấy, con tin rằng người có vẻ ngoài bình thường sẽ không rời xa con”

“Con đừng có so sánh bản thân với anh mình! Nhà họ Lục chỉ sinh được hai người con trai, anh con yêu Thẩm Như Ý, kiên quyết không chịu kết hôn. Phận làm em làm con chẳng phải con nên suy nghĩ vì chúng ta một chút hay sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mẹ Lục Danh tức điên lên nhưng anh chỉ thong dong ôm Thời Ngọc Minh kéo vào lòng.

“Con nói rồi, đây chính là bạn gái của con. Con muốn kết hôn với cô ấy, chẳng qua mẹ không đồng ý mà thôi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Con…Được, vậy mẹ hỏi con. Cô ấy tên gì, làm công việc gì, hai người quen nhau như thế nào? Bố mẹ cô ấy hiện tại đang đi làm ở đâu? Những thứ này, con biết sao?”

“Phải rồi, cô tên là gì thế?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lục Danh mở to mắt, sau đó cúi xuống hỏi nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.