Nếu Vẫn Còn Yêu Em

Chương 8: Chạm mặt ở công ty




Sáng thứ hai, tôi được sự "chiếu cố" của Hứa Quang mà nằm vật vã trên ghế sofa, nhấc người không nổi.

5h sáng...

Anh chính là lôi tôi xuống giường, phá tan giấc ngủ ngàn vàng...

Anh chính là khiến tôi phải ngược đãi thân xác suốt một tiếng đồng hồ...

Cái cảnh này tôi thật không kham nổi, đã bao lâu làm con sâu lười. Dậy sớm tập thể dục... Cái ý nghĩ chưa bao giờ có cơ hội len lỏi vào trong não của tôi a.

" Mau nhấc người dậy đi tắm, anh làm đồ ăn sáng sắp xong rồi."

Tôi lết xuống sàn, lười biếng than:" Mệt quá rồi, cái gì mà chạy bộ quanh khu chung cư 5 vòng chứ, anh có biết nó rộng bao nhiêu không hả! Trước khi xuống tầng trệt còn bị anh kéo ra khỏi thang máy, leo cầu thang xuống 5 tầng lầu. Em cả người cũng không nhấc nổi rồi."

Tôi làm cho anh nguyên một tràng dài, cuối cùng lại thấy anh quay sang nhìn tôi từ lúc nào, ánh mắt đặc biệt quan tâm. Đang cau mày không biết anh muốn giở trò gì thì Hứa Quang đã kịp đến gần, ngồi xuống ngang với tôi:" Nếu em không tự vào phòng tắm được thì để anh giúp, không cần phải miễn cưỡng."

Tôi mấp máy miệng:" Anh...anh dám? Đã giao ước là giữ khoảng cách a, tránh xa em nửa mét!"

Hứa Quang cười:" Anh đang giúp em mà, những lúc này anh được quyền phá lệ đúng không?"

Tôi đứng phắt dậy:" Không cần, em tự xử được hết." Còn vặn vẹo vài cái ra vẻ khỏe mạnh trước mặt anh:" Tập thể dục buổi sáng đúng là có lợi, haha..." Nói xong câu đó, tôi vọt luôn vào phòng.

...

Văn phòng quản lí vẫn như thường lệ, chưa vào giờ làm là ồn ào náo nhiệt tiếng tám chuyện của mấy chị em, tôi đi từ ngoài vẫn còn nghe thấy được, nhưng kì lạ ở chỗ thế này:

" Chào mọi người!"

Sau câu đó của tôi thì cả phòng im bặt, một con muỗi nghênh ngang lượn qua, tôi giơ tay đập một cái.

Clap! clap, clap clap...

Ủa, tôi mới đập muỗi có một cái thôi mà. Ở đâu ra nhiều thứ tiếng đó thế?

" Chúc mừng ngày đầu tiên đi làm, Âu trợ lí."

Chị Nguyên- trưởng phòng quản lí tươi cười nhìn tôi. Tôi khó hiểu, quan sát khắp phòng, những cánh tay tạo ra tiếng vỗ giòn tan vừa hạ xuống, Tô Dung đã chạy đến kéo tay tôi nũng nịu:" Trợ lí Âu, sau này cô hãy chiếu cố cho tôi, nói vài lời tốt đẹp trước mặt tổng giám đốc giúp tôi nhé..." Ngừng ở đoạn đó, cô nàng lừ mắt nhìn khắp phòng:" Các người định nói thế chứ gì?!"

Trước đó, bọn người trong phòng định kéo đến chỗ tôi lập tức đình chỉ bước chân, ngượng ngùng cười.

" Khoa...khoan, mọi người đang nói cái gì thế?" Tôi còn không biết lúc này mình ngu ngơ đến mức nào.

" Tiểu Quỳnh, cậu đừng đùa nữa, Túc tổng thăng chức cho cậu làm trợ lí từ tuần trước, không nhớ à?" Ân Kỳ lên tiếng sau cái nháy mắt của Tô Dung.

Khi chữ cuối cùng lọt vào tai, đại não tôi dường như nổ ầm một tiếng, hoàn toàn bất động.

"Tiểu Quỳnh? Tiểu Quỳnh!!!" Tô Dung nhận ra sự bất thường của tôi, gọi to.

"Hả?" Tôi giật mình, hoàn hồn. Khó khăn quay qua hỏi Tô Dung: "Cậu nói.... thăng chức?"

"Này, Tiểu Quỳnh...." Ân Kỳ cau mày: "Chẳng lẽ cậu chưa biết?"

Mọi người trong phòng lập tức như phản xạ có điều kiện quay sang nhìn tôi như nhìn con mồi, ánh mắt lộ rõ vẻ khó tin...

Tôi lắc đầu...

"Thật?" Tô Dung trợn mắt nhìn, miệng há to như sắp rớt.

Gật đầu.

Cả phòng im lặng...

"CẬU ĐANG ĐÙA HẢ???" Tô Dung vặn volume lên mức to nhất, hét như cháy nhà.

Tôi vội vàng cách xa cô nàng ba mét, mẹ ơi, tai con thủng rồi!

Cơ mà người nên ngạc nhiên không phải là tôi sao? Tại sao bây giờ đến lượt mọi người nhìn tôi như thấy quái vật ngoài hành tinh thế? ="=

Sau hồi yên ắng, tôi mới nghe được giọng nói khá bình tĩnh của Ân Kỳ:

" Dù sao bây giờ cậu cũng biết rồi, mau thu dọn đồ vào văn phòng riêng của tổng giám đốc đi, chi tiết thì cậu cứ hỏi anh ấy."

Tôi thấy có lí, thất thểu đi đến chỗ ngồi cũ của mình thu dọn đồ đạc, Ân Kỳ lấy cho tôi một cái thùng giấy để bỏ các vật dụng linh tinh vào, Tô Dung đứng một bên sắp xếp lại văn kiện trong hộc bàn hộ tôi.

Việc di dời qua văn phòng của tổng giám đốc kết thúc sau 15"

Tôi mệt mỏi ngồi xuống chiếc sofa màu đen. Từ bây giờ phải làm việc cùng phòng với Túc Tự Lâm... Nghĩ đến đó thôi đã cảm thấy không ổn chút nào.

Bíp, bíp...

Tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, tôi chần chừ bước đến. Dù sao bây giờ cũng là trợ lí tổng giám đốc, những cuộc gọi thế này nên giúp sếp của mình xử lí, tôi nghĩ rồi nhấc máy:

" Alo, bộ phận quản lí công ty R xin nghe."

" Cô là ai? Túc Tự Lâm có ở đó không? Tôi muốn gặp anh ấy." Đầu dây bên kia vang lên giọng của một phụ nữ, tôi cảm thấy có chút quen nhưng nhất thời không nhớ nổi.

" Xin hỏi, cô là..."

" Tôi là bạn gái của anh ấy. Mau gọi A Lâm đến đây gặp tôi."

Tôi bất giác nhíu mày, có lẽ là cô gái hôm trước đi cùng với anh. Có điều... Tưởng đây là đâu chứ? Công ty là nơi làm việc, đâu có chỗ cho ba cái mối quan hệ riêng tư này.

" Hiện giờ Túc tổng chưa đến công ty, có gì xin cô hãy trực tiếp liên hệ với anh ấy."

" Nhưng tôi không liên lạc được với A Lâm!"

Đó là việc của cô...

" Tôi sẽ nhắn lại với Túc tổng." Tôi để lại câu nói đó rồi cúp máy.

Chuyện của Túc Tự Lâm, hết lần này đến lần khác mắt tôi đều thấy, tai tôi đều nghe được, thật không thể hiểu nổi!

Cạch...

Tiếng động phát ra từ bên ngoài, Túc Tự Lâm đẩy cửa bước vào. Hôm nay anh mặc một bộ comple màu đen chỉnh tề, dáng người cao cao, khuôn mặt tuấn tú cùng đôi mắt lãnh đạm như thường lệ. Túc Tự Lâm tuấn tú, đẹp đẽ nhưng lúc nào cũng toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách. Chỉ sợ khi có cơ hội đến Bắc cực, anh còn nhận được sự ưu ái của chim cánh cụt và cả sự chào đón nồng nhiệt từ bầy gấu tuyết nữa ấy chứ...

Tôi nghĩ thầm trong đầu, mặc cho trí tưởng tượng bay cao bay xa.

Anh ngồi vào bàn làm việc, dường như không có phản ứng gì trước sự hiện diện của tôi. Dù sao anh cũng là người "khai mạc" ra chuyện này, nội dung chắc phải nắm vững trước tôi rồi, cũng không có gì lạ.

" Tổng giám đốc, vừa rồi có một cô gái gọi điện đến công ty. Cô ấy bảo tôi chuyển lời là muốn gặp anh."

Túc Tự Lâm vẫn điềm nhiên:" Là ai?"

Tôi:" Hình như là bạn gái của anh."

Anh liếc nhìn tôi một lúc, sau đó mới trầm giọng:" Tên gì?"

Nghe câu hỏi này mà không thấy kì mới lạ. Bạn gái anh ta còn không biết tên, sao lại hỏi tôi chứ?

" Túc tổng, anh làm khó tôi rồi."

Túc Tự Lâm thoải mái tựa ghế:" Tôi không phải chỉ quen một người."

Tôi cứng họng...

Ý là... Anh ta không chỉ có một người là bạn gái sao, có phải không đây? Tôi đúng là bị vẻ bề ngoài đó đánh lừa, Túc tổng đích thực là một tay lăng nhăng. Trước giờ đây vốn là loại người tôi cực ghét!

" Còn nữa..."

" Vâng?" Tôi cay đắng mỉm cười.

" Gặp cấp trên, câu đầu tiên phải là chào hỏi. Sau này trợ lí Âu nên rút kinh nghiệm." Anh lạnh lùng nói.

Bây giờ tôi mới cảm thấy linh cảm của mình thật chuẩn xác, ngày tháng sau này ở công ty... Tôi thật không dám tưởng tượng.

" Tổng giám đốc, tôi có thể hỏi anh một câu không." Trước hết, nên giải tỏa thắc mắc của bản thân trước, mọi chuyện sau này hẳn tính.

" Nói đi." Túc Tự Lâm đáp.

" Tôi được thăng chức thành trợ lí của anh từ lúc nào vậy?"

Anh cười nhạt:" Lúc cô rời khỏi cuộc họp hôm thứ bảy mà không có lí do."

Tôi toát mồ hôi lạnh.

" Vậy tại sao lại chọn tôi làm trợ lí của anh, chẳng phải trước đó trợ lí Băng đã làm rất tốt sao? Cô ấy đâu rồi?"

Khuôn mặt Túc Tự Lâm vì câu hỏi đó của tôi mà trở nên thâm trầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.