Nếu Vẫn Còn Yêu Em

Chương 22: Người trong mộng




Tôi đã có một giấc mơ kì lạ.

Khung cảnh hiện lên là một khuôn viên trường học cấp 3. Lúc ấy bầu trời trong xanh, dưới tán cây ngô đồng rợp bóng, chàng trai ngồi trên ghế đá hơi nghiêng người về sau, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt bị một quyển sách úp lại che khuất. Tuy nhiên khi nhìn từ phía sau, tôi ngạc nhiên là mình vẫn có thể nhận ra anh.

Vốn dĩ định tập kích bất ngờ để dọa người đó một trận, nhưng đến khi nhìn lại, tôi đã bất giác đến bên cạnh anh từ lúc nào.

Anh không hề hay biết, nhịp thở vẫn đều đặn. Tôi rón rén đưa tay nhấc quyển sách ra, khuôn mặt đẹp trai bỗng hiện lên, trong thoáng chốc khiến trái tim tôi lỗi nhịp.

Âu Thiên Quỳnh, mày đúng là ngày càng háo sắc mà...

Tôi âm thầm cảm thán. Bỗng ngứa ngáy tay chân, cuối cùng, những ngón tay đưa ra khẽ chạm vào sống mũi vừa cao vừa thẳng của anh. Đôi mắt người đó vốn đang nhắm lại, chợt khẽ lay động. Lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã nhanh chóng bị tóm lấy.

Tia nắng chiếu qua những tán cây, ánh lên trong đôi mắt tĩnh lặng của anh một mảng sáng làm say lòng người.

"Em đang nhân cơ hội giở trò với tôi sao?''

Tôi chợt nghĩ, lúc này có thể ngang nhiên quay đầu bỏ chạy không?

Nhưng như vậy có vẻ còn mất mặt hơn.

"Không phải! Do lúc nãy anh ngủ say quá, cuốn sách suýt chút nữa bị trượt xuống. Cũng may là em nhanh nhẹn cầm nó lên giúp anh!" Có câu làm người phải biết co giãn đúng chỗ, mặt dày đúng lúc.

"Là vậy sao?" Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi. Có lẽ do vừa mới ngủ dậy nên chất giọng vẫn còn sót lại chút âm mũi: "Cảm ơn em."

Từng lời nói ra đều mang theo ý cười không thể che giấu. Chắc hẳn là anh không tin, nhưng lại không có ý muốn vạch trần tôi.

"Sao anh vẫn còn chưa về? Khối lớp 12 hôm nay trống tiết cuối mà?"

Anh nhận lấy quyển sách từ tay tôi, sau đó dịch sang một bên chừa chỗ trống: "Tôi bị người ta cho leo cây."

Tôi hiểu ý, ra vẻ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh. Chiếc ghế này lại không quá lớn, thế nên chúng tôi gần như dựa sát vào nhau. Mùi hương thanh lạnh trên người anh cứ quanh quẩn trong không khí khiến dòng suy nghĩ của tôi trì trệ một cách hiếm thấy.

"Hẳn là một người quan trọng đối với anh..." Tôi khẳng định mình chỉ buộc miệng nói ra câu này.

Anh im lặng, dường như mặc nhận.

"Vậy em nhất định phải tránh đi, nếu để cô ấy thấy được thì không tiện cho lắm..." Thực ra tôi muốn nhìn cho rõ xem là ai đã ve vãn thành công chàng trai có lòng dạ sắt đá như anh!

"Em nói Nguyên Hải Hàn? Cậu ta nhìn thấy thì có gì không tiện?" Anh cau mày, nghiêng đầu nhìn tôi một cách nghi hoặc.

Hả? Nguyên học trưởng???

Không phải... Nhưng mà vừa nãy anh ta mới chỉ cho tôi biết Túc Tự Lâm đang ở chỗ này cơ mà?

Đến khi chợt hiểu ra, lòng khâm phục của tôi đối với Nguyên học trưởng bắt đầu trỗi dậy một cách mãnh liệt.

"Ồ, em cứ tưởng anh có hẹn với cô gái nào đó chứ!" Tôi không giấu được sự vui mừng, nụ cười tươi rói cứ thế hiện ra trên khuôn mặt.

Túc Tự Lâm lại im lặng nhìn tôi. Hình như anh có chút thất thần.

"Mặt em dính gì sao?" Tôi lập tức đưa tay sờ thử.

"Không phải."

"Vậy sao anh lại nhìn em như thế?"

Có lẽ Túc Tự Lâm ý thức được điều gì, anh khẽ hắng giọng rồi quay đi nơi khác.

"Thật ra, tôi tạm thời chưa có ý định quen bạn gái." Một lúc lâu sau, anh bất chợt thốt lên câu đó.

Giải thích như vậy, phải chăng là do anh không muốn tôi hiểu lầm?

Dường như tia nắng vàng rực ngoài kia đang nhảy nhót trên những tán cây ngô đồng.

Ngày hôm ấy cũng là lần đầu tiên, tôi nhận ra tâm tình vẫn luôn che giấu trong đôi mắt sâu thẳm của Túc Tự Lâm. Vô cùng lặng lẽ, nhưng lại âm thầm mãnh liệt.

...

Đỉnh đầu đột nhiên dội đến những cơn đau, tôi hít sâu một hơi, gắng gượng ngồi dậy.

Là ai? Người đó là ai?

Trong mơ vốn đã nhìn thấy rất rõ, nhưng bây giờ lại không tài nào nhớ được. Càng cố hồi tưởng hình dạng của anh ta, cơn đau lại càng mỗi lúc một dữ dội. Cảm giác như trong đầu luôn có một tảng đá đè nặng, chắn ngang thứ gì đó, cho dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể với tới.

"Tiểu Quỳnh? Tiểu Quỳnh! Cậu vẫn ổn chứ?"

Bên tai bỗng nghe thấy giọng điệu lo lắng của Tô Dung.

Tôi đau đến mức không nói nên lời. Chỉ biết dùng tay liên tục xoa mạnh thái dương.

"Cậu ấy sao thế?"

Một bàn tay lập tức áp vào trán tôi, tiếp theo đó là tiếng Ân Kỳ vọng đến: "Tiểu Quỳnh hơi sốt rồi! Mau gọi người tới giúp đi!"

"Đừng..." Tôi điều chỉnh hơi thở, cố nói giọng bình thường: "Tớ bị chứng đau đầu thôi, cứ lâu lâu lại tái phát ấy mà!"

"Nếu bệnh thì xin phép nghỉ đi, cậu không nên chủ quan thế!" Tô Dung cằn nhằn.

Tôi lắc đầu, mỉm cười với hai cô nàng đang sốt ruột nhìn mình: "Thật sự không sao mà, thân nhiệt tớ lúc nào cũng cao như vậy! Không tin thì sau này để các cậu từ từ kiểm chứng."

Tô Dung và Ân Kỳ có vẻ chần chừ.

Tôi đành chốt hạ một câu: "Tình yêu của tớ đối với bản thân không phải thứ các cậu có thể xem thường đâu."

Cuối cùng hai người họ cũng có chút dao động

"Cậu đúng là... Có vấn đề gì nhất định phải nói với bọn tớ đấy!" Tô Dung thở dài.

"Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, chúng ta để cậu ấy tranh thủ nghỉ ngơi chút đi." Ân Kỳ lúc nào cũng ân cần quan tâm như vậy, cô ấy luôn là hình tượng một người chị gái lí tưởng trong lòng tôi.

Vốn định nhân giờ nghỉ trưa chỉnh sửa nốt bản đồ án, không ngờ tôi lại có thể gục lên bàn ngủ như vậy... Còn quên ăn cả hộp cơm do Hứa Quang chuẩn bị sẵn!

Cơn đau đầu mặc dù đã qua đi, nhưng tôi cũng không còn lòng dạ nào để ăn nữa.

Người con trai trong giấc mộng ấy, rốt cuộc anh là ai?

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.