Lương Vũ Tranh đang chăm chú nhập tài liệu vào máy tính thì quản lý Kiều Lương đã chạy vội vào thông báo:
- Mọi người mau chuẩn bị lại tinh thần, tác phong, nửa tiếng nữa là Tổng giám đốc đến.
- Tổng giám đốc nào ạ?
- Quách Tinh Tinh, mấy ngày cô nghỉ ốm nên mất trí nhớ luôn rồi à? Tổng giám đốc mà tôi nói chính là Tổng giám đốc Từ Dịch Phàm của tập đoàn Bất động sản Từ Thị, vị sếp lớn nhất của chúng ta đấy.
- Ôi Từ Dịch Phàm, là thật sao? Không thể tin nổi.
Lương Vũ Tranh nghe thấy tin này cũng không có gì quá ngạc nhiên, sếp Tổng đến thì có gì lạ đâu. Cô cũng đã biết từ lâu, Vĩnh Đông là công ty con mới được Từ Thị thu mua, và ý thu mua công ty này là do chính Từ Dịch Phàm đề xuất. Nhưng những đồng nghiệp nữ ở trong phòng thì đều cuống cả lên.
- Mau mau chuẩn bị, phải giữ được hình ảnh đẹp nhất trong mắt Tổng giám đốc nghe chưa?
- Đã rõ rồi ạ.
Kiều Lương vừa rời khỏi, Quách Tinh Tinh, Đỗ Tiểu Tuyết nhanh chóng lôi son phấn ra, makeup lại cho đẹp.
- Vũ Tranh, sao không trang điểm lại một chút đi? Nhìn cô đơn giản quá mức rồi.
- Phải đấy, được gặp Từ đại tổng tài là niềm mơ ước của bao nhiêu nhân viên công ty. Chẳng biết sau này có được gặp lại hay không. Ít ra cũng phải để Từ soái ca chú ý đến mình.
Đỗ Tiểu Tuyết và Quách Tinh Tinh thi nhau nói, Lương Vũ Tranh vẫn bình thản trả lời:
- Chẳng phải Từ tổng đã kết hôn rồi sao?
- Đúng là kết hôn rồi nên chúng tôi cũng chẳng dám tơ tưởng gì. Nhưng đại soái ca ngàn năm mới gặp này thì cũng phải giữ hình tượng một chút chứ. Trai đẹp mà.
- Phải đấy, ở thành phố B này lắm trai đẹp lắm, như Hạ Quân Dật này, Trình Minh Viễn này, Lưu Cảnh Dương này. Nhưng nghe bảo thành phố A hiếm lắm, nhìn qua nhìn lại thì cũng chỉ có mình Từ Dịch Phàm là đại soái ca thật sự thôi.
Mấy cô gái kia lại vô tình nhắc đến Hạ Quân Dật khiến cõi lòng của Lương Vũ Tranh không khỏi trùng xuống. Lương Vũ Tranh luôn cố gắng để quên đi cái tên này nhưng sao mà khó như vậy?
...
Toàn bộ nhân viên của Vĩnh Đông đã tập trung ở sảnh chính để nghênh đón Từ Dịch Phàm. Ở bên ngoài cửa có 3 chiếc xe màu đen dừng lại, Từ Dịch Phàm bước xuống từ chiếc xe giữa, anh tuấn sải bước từ thẳng vào bên trong, đằng sau anh cũng có đến chục người đi theo.
Lương Vũ Tranh đứng ngay ở hàng đầu, đầu hơi cúi xuống chào theo yêu cầu của Giám đốc công ty.
Từ Dịch Phàm bỗng dừng lại ở chỗ của Lương Vũ Tranh, lên tiếng:
- Lương Vũ Tranh?
- Dạ?
Lương Vũ Tranh ngẩng đầu lên nhìn Từ Dịch Phàm. Người đàn ông này quả thật rất đẹp trai, thu hút vô cùng.
- Trông cũng được đấy.
Nói xong câu đấy, Từ Dịch Phàm nhanh chóng tiến đến chỗ thang máy để đi lên trên. Lương Vũ Tranh ngẩn người ra chẳng hiểu cái gì. Câu nói “Trông cũng được đấy” kia của Từ Dịch Phàm là có ý gì đây? So với loạt nhân viên nữ ở Vĩnh Đông này, Lương Vũ Tranh không nổi bật bằng. Không son phấn cũng chẳng có quần áo hàng hiệu.
Và đương nhiên, tất cả mọi người đều nhìn Lương Vũ Tranh với ánh mắt kỳ lạ. Cô cũng chẳng dám đứng ở đại sảnh lâu, vội vội vàng vàng trở về phòng làm việc.
...
- Vũ Tranh, cô với Từ Dịch Phàm có quan hệ gì thế?
- Phải đấy. Nếu như cô chỉ là một nhân viên bình thường thì sao Từ Dịch Phàm lại biết tên cô?
- Chuyện này thật lạ.
Lương Vũ Tranh ngồi ở bàn làm việc phải nghe toàn bộ những câu hỏi thắc mắc kia của nhân viên cùng phòng. Bọn họ thắc mắc, chẳng lẽ cô không thắc mắc à? Cô và Từ Dịch Phàm kia không quen không biết, sao anh ta lại biết tên của cô chứ?
- Nói đi chứ Vũ Tranh, chuyện là như thế nào vậy?
- Cô và Từ Tổng giám đốc thật sự quen nhau sao?
- Mối quan hệ giữa hai người, liệu có bình thường không vậy? Nghe có vẻ hơi...
Im lặng mãi, cuối cùng Lương Vũ Tranh cũng lên tiếng:
- Tôi cũng không biết chuyện gì cả. Tôi và Từ Dịch Phàm vốn có quen biết gì đâu. Còn tại sao anh ta lại biết tên của tôi, chuyện này tôi cũng muốn biết lắm chứ.
- Đang bàn tán chuyện gì thế? Còn không đi làm việc đi à?
Vừa đúng lúc, Kiều Lương bước vào.