Nếu Thiên Đường Có Anh

Chương 198




Trong phòng sinh, Hạ Quân Dật nắm chặt bàn tay đẫm mồ hôi của Lương Vũ Tranh, không buông ra một giây nào.

Sáng nay lúc về phòng, Hạ Quân Dật thấy Lương Vũ Tranh đang ngồi ở dưới sàn, ôm bụng kêu đau. Sau hai lần “báo động sinh giả”, Hạ Quân Dật biết chắc lần này Lương Vũ Tranh sẽ sinh thật. Anh nhanh chóng đưa Lương Vũ Tranh, nhân tiện gọi điện luôn cho Tôn Hạo để anh ta sắp xếp phòng sinh.

- Hạ phu nhân, hãy cố gắng một chút, chúng tôi đã thấy đầu của em bé rồi. Em bé đầu tiên sắp ra.

- Cố lên Vũ Tranh, em sẽ làm được mà.

Lương Vũ Tranh nhìn Hạ Quân Dật đang đứng ở bên cạnh, những lời anh nói cô đều nghe rõ hết. Phải, cô phải cố gắng.

“Oa...”

- Chúc mừng tiên sinh và phu nhân, bé gái đã chào đời trước rồi ạ.

Y tá lập tức mang đến một chiếc khăn trắng lớn rồi đặt em bé lên, bế cho Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh nhìn.

- Vũ Tranh, em thấy chưa, đây là con gái của chúng ta đấy. Chúng ta vẫn còn con trai nữa, em hãy cố lên.

- Nhưng Quân Dật, em đau quá...

Thấy Lương Vũ Tranh đau như thế, Hạ Quân Dật không kìm lòng được, quay sang hỏi bác sĩ:

- Bác sĩ à, cô ấy đã đau như thế rồi, có thể chuyển sang sinh mổ được không? Tôi sợ sẽ có chuyện.

- Hạ tiên sinh, Hạ phu nhân, nếu muốn sinh mổ thì cũng được. Nhưng tôi khuyên hai người, sinh thường vẫn tốt hơn.

Lúc này, hai bàn tay của Lương Vũ Tranh nắm chặt lấy tay của Hạ Quân Dật, giọng cô thều thào:

- Quân Dật, không sao đâu, em không sao đâu. Vì con, em sẽ cố gắng, em không cần sinh mổ.

- Ừ.

Sau khi lau hết mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt của Lương Vũ Tranh, bác sĩ và y tá tiếp tục giúp cô đỡ đẻ.

Chỉ sau 5 phút, bé trai thứ hai đã được sinh ra. Nhìn thấy mặt của hai con, Lương Vũ Tranh cảm thấy rất hạnh phúc.

- Chúc mừng Hạ tiên sinh và phu nhân, cặp song sinh trai gái đều nặng 3 kg, rất khỏe mạnh.

- Cảm ơn bác sĩ nhiều.

Nụ cười trên gương mặt của Lương Vũ Tranh thật sự rất hạnh phúc. Chạm tay vào gương mặt của hai con, bây giờ cô mới nhận ra, hóa ra bản thân đã lên chức mẹ thật rồi.

...

Lương Vũ Tranh đã sinh con được 1 tuần.

Nhìn con đang nằm trong nôi ngủ ngon lành, Lương Vũ Tranh mỉm cười rồi đóng cửa đi ra ngoài. Cô ngồi xuống bên cạnh Hạ Quân Dật.

- Con ngủ rồi, rất ngoan.

- Bà xã à, em thấy không, con trai rất giống anh, còn con gái thì lại giống em. Quả nhiên là gen di truyền tốt.

- Con mới sinh ra được một tuần mà anh đã nhìn rõ được như vậy rồi sao? Đợi một thời gian nữa mới nhìn rõ được.

Hạ Quân Dật ôm Lương Vũ Tranh vào lòng, cô cũng tựa đầu lên bờ vai anh, vững chắc và cũng rất ấm áp.

- Vũ Tranh, anh có một yêu cầu, không biết em có đồng ý hay không.

Giọng nói quá mức nghiêm túc của Hạ Quân Dật khiến Lương Vũ Tranh bất giác cảm thấy lo lắng. Không biết anh muốn nói điều gì. Hay là đã có chuyện gì đó xảy ra rồi?

- Anh nói đi.

- Từ khi biết anh trở thành bố, chẳng hiểu sao anh lại rất thích trẻ con, vô cùng thích. Vũ Tranh, hay em sinh thêm cho anh 8 đứa con nữa đi.

Lương Vũ Tranh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Hạ Quân Dật, trong một lúc cô chẳng biết mình nên nói gì.

- Em sao vậy?

- Anh coi em là con heo sao? Sinh thêm 8 đứa con nữa? Anh bị cuồng trẻ con rồi đấy à?

- Ừ. Em cứ sinh con nữa đi. Yên tâm, có phải là anh không nuôi được con đâu mà lo chứ.

Lương Vũ Tranh đập nhẹ lên vai của Hạ Quân Dật và anh cũng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô.

- Đồng ý với anh rồi hả?

- Rốt cuộc anh coi em là vợ hay là người đẻ thuê đây?

- Nói gì thế? Vì em là vợ của anh nên chỉ có em mới có thể sinh con cho anh thôi. Em cũng là người duy nhất có thể sinh con cho anh.

- Miệng của anh càng ngày càng ngọt.

Hạ Quân Dật cúi đầu xuống hôn Lương Vũ Tranh, nói:

- Nếu em thích, thì những lời này ngày nào anh cũng nói cho em nghe. Như vậy có được không?

- Thôi đi, sến quá.

Hạ Quân Dật ôm chặt Lương Vũ Tranh hơn. Cuộc sống của anh bây giờ quá hạnh phúc rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.