Nếu Thiên Đường Có Anh

Chương 174




Lương Vũ Tranh bỗng đánh vào vai của Hạ Quân Dật:

- Sao anh cứ tự quyết định mọi việc như thế chứ?

- Đau...

- Anh bị thương à? Ở đâu, để em xem nào.

- Được rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, em không cần phải lo đâu. Vậy bây giờ đã có thể cùng anh đi đăng ký kết hôn chưa?

Nghe những lời này của Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh chỉ mỉm cười gật đầu, nhanh chóng đồng ý.

...

Bọn họ đến cục dân chính tiến hành làm thủ tục đăng ký kết hôn. Lương Vũ Tranh nhìn xung quanh, hôm nay quả thật có nhiều người đến đây. Giống như những cặp đôi khác, Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật cũng ngồi chờ cho đến phiên mình.

- Vị tiểu thư này, cô cũng đến đây đăng ký kết hôn à?

Lương Vũ Tranh quay sang thì thấy cô gái ở bên cạnh là người vừa lên tiếng hỏi. Cô vui vẻ trả lời:

- Đúng vậy. Cô cũng đi đăng ký?

- Phải. Thế chồng sắp cưới của cô đâu?

- Anh ấy ở bên kia.

Lương Vũ Tranh chỉ tay về phía Hạ Quân Dật đang đứng ở bên ngoài cửa lấy đồ từ Tống Cường. Cô gái nhìn theo hướng mà Lương Vũ Tranh chỉ, ánh mắt không khỏi ngưỡng mộ:

- Chồng của cô đẹp trai quá, mà trông cũng thật quen mặt. Chồng cô cũng là người nổi tiếng à?

- Có lẽ là vậy.

Nói chuyện với cô gái bên cạnh, Lương Vũ Tranh cảm thấy rất vui vẻ. Cảm giác hồi hộp đi đăng ký kết hôn thật thú vị.

- Vũ Tranh, đến lượt chúng ta rồi.

Sau khi lấy giấy tờ từ Tống Cường, Hạ Quân Dật đưa Lương Vũ Tranh vào bên trong làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Bây giờ làm thủ tục đăng ký thật sự quá dễ, chưa đầy 10 phút, Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh đã lấy được giấy chứng nhận kết hôn.

- Xin chúc mừng hai người đã chính thức trở thành vợ chồng. Chúc hai vị trăm năm hạnh phúc.

- Cảm ơn.

Lấy được giấy chứng nhận, Lương Vũ Tranh cứ mỉm cười suốt không ngừng. Hạ Quân Dật ôm lấy vai cô đi ra, hỏi:

- Hạnh phúc quá đúng không?

- Phải, em rất hạnh phúc.

Đăng ký kết hôn, đối với Lương Vũ Tranh giống như một giấc mơ vậy. Thật không ngờ cô có thể trở thành vợ của anh.

...

Trên đường trở về, Lương Vũ Tranh cứ cầm chặt giấy chứng nhận kết hôn khiến Hạ Quân Dật ngồi bên cạnh cũng phải bật cười.

- Anh cười cái gì?

Lương Vũ Tranh nghe thấy rõ ràng tiếng cười của Hạ Quân Dật, cô tò mò hỏi.

- Không có gì. À phải, anh đã mua lại hòn đảo mà anh ở mấy ngày qua rồi đấy.

- Anh chỉ ở đấy mấy ngày mà sẵn sàng bỏ tiền ra mua lại sao? Nhưng anh đảo ấy mất mua bao nhiêu tiền?

- Rẻ thôi, 50 triệu USD. Anh chuẩn bị tiến hành xây dựng một đảo để biến nơi đó thành một khu du lịch. Em không biết đâu, cảnh bình mình và hoàng hôn ở đấy đẹp lắm. Ban đầu nó không có tên, nhưng sau khi mua lại nó anh đã đặt đảo ấy là đảo Elaine, theo tên tiếng Anh của em đấy.

Lương Vũ Tranh nghe đến đây thì hết sức kinh ngạc. Cô nghĩ mình đã nghe nhầm.

- Elaine? Tại sao anh biết đó là tên tiếng Anh của em? Em nhớ hình như em chưa từng nói cho anh thì phải.

- Chẳng phải ở trên DCL em cũng liệt kê Elaine là tên tiếng Anh của em hay sao? Anh là ông chủ của DCL, muốn xem mấy thông tin cơ bản này cũng không khó.

- Nhưng tại sao anh lại dùng cái tên ấy để đặt cho đảo đó? Anh hết tên đặt rồi à?

- Không biết nữa, nhưng lúc đấy anh lại nghĩ đến em. Anh biết rồi có ngày anh sẽ trở về, muốn mua hòn đảo ấy tặng cho em. Đảo Elaine này có được tình là quà cưới không?

Lương Vũ Tranh cảm thấy rất hạnh phúc, vì hạnh phúc quá nên chẳng nói được gì nữa.

- Bà xã, em sao thế? Sao không nói gì?

- Bà xã? Sao nghe ớn thế?

- Thế em không phải là vợ của anh à? Anh cũng không phản đối nếu như em gọi anh là ông xã đâu.

- Được, ông xã.

Mấy ngày ở trên đảo, Hạ Quân Dật thật sự rất nhớ Lương Vũ Tranh cũng giống như cô ở thành phố B vẫn luôn nhớ đến anh vậy. Anh không quan tâm nhiều thứ, chỉ mong có thể sớm ngày gặp được cô. Còn Lương Vũ Tranh thì vẫn luôn hy vọng, Hạ Quân Dật có thể bình an trở về bên cô. Như vậy là cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.