- Tổng giám đốc, tổng giám đốc?
Đó là giọng trợ lý Trần đang gọi Hạ Quân Dật.
Anh mở mắt ra, đau đầu nhìn xung quanh.
- Đây là đâu vậy?
- Đây là nhà của một ngư dân. Lúc chúng ta đang lênh đênh ở giữa biển thì cũng may đã có người cứu chúng ta. Tổng giám đốc đã hôn mê hai ngày rồi.
- Đã thông báo về thành phố B cử người đến đón chưa?
- Chưa ạ. Ở trên đảo này không có bất kỳ một thiết bị liên lạc nào cả nên tôi không thể thông báo được.
Hạ Quân Dật nắm chặt lấy bả vai, bả vai anh lúc này rất đau nhức.
- Anh đã bị những mảnh kính vỡ của máy bay đâm vào, ở đây chỉ có thể sát trùng, băng bó vết thương bằng một số loại thuốc thôi.
- Đảo này ở đâu vậy?
- Hòn đảo này không có tên, nằm ở phía Đông Nam Nhật Bản. Những người ở đây đều nói tiếng Nhật cả. Nhưng theo tôi thấy, ở đây rất vắng người.
- Chúng ta phải nhanh chóng liên lạc về đất liền. Tôi nghĩ rằng chuyện máy bay nổ đã lan rộng rồi.
- Để tôi đi tìm người hỏi thăm.
Trợ lý Trần vừa mới đứng dậy thì gặp một bà thím đi vào. Bà thím mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Hạ Quân Dật, nói bằng tiếng Nhật:
- Cậu trai trẻ, cậu tỉnh rồi hả? Cậu đã hôn mê hai ngày rồi đấy.
- Là thím đã cứu chúng tôi sao ạ? Thật sự cảm ơn thím. - Hạ Quân Dật đáp trả bằng tiếng Nhật.
- Không không, là người khác cứu cậu, nhưng tại vì nhà tôi có thuốc nên mới đưa cậu về đây. À quên mất, tôi là Tomoe, còn cậu tên là gì vậy?
Hạ Quân Dật nhìn bà thím tầm hơn 40 này, có vẻ như bà ấy không biết anh là ai.
- Cháu là Hạ Quân Dật.
- Còn cháu là Trần Kiên ạ.
Trợ lý Trần cũng lên tiếng.
- Tên của hai cậu rất hay.
- Thím này, ở đây không có gì để liên lạc về đất liền sao?
- Không có. Nhưng mà sao hai cậu lại lênh đênh ở trên biển vậy?
- Chúng cháu sẽ giải thích sau. Ở đây có thuyền đi về đất liền không ạ.
- Có, con trai tôi có một chiếc thuyền. Hai cậu muốn trở về đất liền sao?
Hạ Quân Dật có một chút vui mừng.
- Vâng.
- Con tôi chắc cũng sắp về rồi, khi nó về thì cậu hãy hỏi nó xem, có thể nó sẽ đưa hai cậu trở về đất liền.
- Cảm ơn thím.
Bây giờ, Hạ Quân Dật chẳng làm được gì ngoài việc chờ con của thím này. Hai tiếng sau, cậu đó trở về. Qua sự giới thiệu của thím Tomoe, hai người làm quen với nhau. Hạ Quân Dật có hỏi về việc giúp anh trở về đất liền nhưng cậu con trai ấy lại hơi nhíu mày.
- Có thể bây giờ anh chưa thể về được đâu, hiện giờ đang lúc biển động, sợ rằng sẽ nguy hiểm.
- Biển động sao?
- Đúng vậy.
Hạ Quân Dật có chút thất vọng, anh phải đợi thêm thôi.
- Nghe nói ở đảo Yakushima hiện giờ tập trung rất nhiều tàu và máy bay của các nước tham gia tìm kiếm một máy bay mất tích nào đó nhưng vẫn chưa tìm ra.
- Máy bay mất tích? Cậu nói rõ hơn một chút đi. - Trợ lý Trần nghe vậy vội hỏi.
- Nghe người trên đảo Yakushima nói rằng có một chiếc máy bay tư nhân của một Tổng giám đốc nào đó đi đến khu vực đảo ấy thì biến mất. Phía chính phủ Nhật Bản và các khu vực lân cận cũng đã tham gia tìm kiếm. Vợ của tổng giám đốc trên máy bay đó sẽ trả một khoản tiền lớn nếu như tìm được máy bay cũng như người mất tích.
Hạ Quân Dật nhíu mày lại. Máy bay tư nhân kia là đang nói đến máy bay của anh. Người vợ kia là nói Lương Vũ Tranh.
- Anh còn nghe thấy chuyện gì nữa không? - Hạ Quân Dật hỏi, anh bắt đầu lo lắng.
- Không có gì nữa. Tôi chỉ thấy tàu tìm kiếm và máy bay tập trung rất nhiều ở đấy thôi.
- Hiện tại đang biển động thì khi nào chúng ta mới có thể đi được?
Hạ Quân Dật tiếp tục hỏi.
- Ít nhất là ngày kia, nhưng hai người muốn đến đâu?
- Đảo Yakushima có phương tiện liên lạc đúng không?
- Đúng vậy.
- Vậy được, chúng tôi muốn đến đó.
Người con trai này tò mò nhìn Hạ Quân Dật.
- Nhưng tại sao hai người lại ở giữa biển như vậy? Giống như ở trên trời rơi xuống ấy.
- Đúng là ở trên trời rơi xuống. - Trợ lý Trần đáp.
Hạ Quân Dật vẫn nhíu mày lại. Ắt hẳn DCL đã xảy ra chuyện rồi. Nhưng anh lo lắng cho Lương Vũ Tranh hơn. Hiện tại cô như thế nào?