Ông Nakamura thở dài, nói:
- Cô cho tôi suy nghĩ một lát đã.
- Ông cứ tự nhiên.
Ông Nakamura nhìn vào khuôn mặt không biểu lộ gì hết của Lương Vũ Tranh, ông ta càng tò mò hơn về cô. Những thông tin bí mật của INN cũng bị cô phát hiện ra, cô quả thực rất giỏi.
- Việc ông ở châu Âu chẳng phải cũng có liên quan đến vụ mua bán kia sao? Ông nên suy nghĩ kỹ bên nặng bên nhẹ thì hơn.
Lương Vũ Tranh vừa rót trà, vừa mỉm cười.
- Được, tôi sẽ ký hợp đồng.
Bọn họ nhanh chóng ký hợp đồng. Lương Vũ Tranh thở phảo nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng đã xong.
- Nội trong vòng hai ngày nữa ông buộc phải bán công ty đó đi, càng để lâu càng bất lợi.
- Cảm ơn cô.
- Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt.
Bọn họ bắt tay sau khi đã ký kết hợp đồng xong.
Sau buổi ký kết hợp đồng, cô cùng Vương Nhã Đồng trở về.
...
Minh viên.
Khi Lương Vũ Tranh trở về Minh viên thì trời cũng đã tối, vừa vào phòng khách thì đã nhìn thấy Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Tâm.
- Vũ Tranh, chị về rồi đấy à?
- Hai người sao lại đến đây thế? Cũng đã muộn như vậy, hai người cả ngày bận rộn cũng nên về sớm nghỉ ngơi.
Hạ Tuyết Tâm kéo tay Lương Vũ Tranh ngồi xuống. Tiểu Hoa nhanh chóng mang lên cho cô một cốc nước lọc rồi đi xuống.
- Việc hôm nay em có thể ký hợp đồng với INN khiến cho bọn anh rất bất ngờ đấy. Quả nhiên là người phụ nữ mà Hạ Quân Dật muốn gắn bó cả đời có khác.
- Chuyện này cũng chẳng có gì đáng khen ngợi như vậy đâu. Nếu không có anh và Minh Thành giúp tìm ra một số bí mật quan trọng của INN thì cho dù em có giỏi cỡ nào cũng khó có thể thuyết phục ông Nakamura ký kết hợp đồng với DCL.
- Ký được hợp đồng với INN, chúng ta có thể yên tâm hơn rồi. Khi sàn giao dịch mở cửa, giá cổ phiếu của DCL sẽ có khả năng chuyển mình. Vũ Tranh, chị yên tâm, đã có tập đoàn Lưu Thị, Trình Thị và cả Hạ Thị đứng ở phía sau giúp đỡ cho DCL rồi. Chắc chắn giá cổ phiếu của tập đoàn sẽ tăng trở lại thôi.
Lương Vũ Tranh mỉm cười nhẹ nhàng, đây là một trong số rất ít những nụ cười của cô trong mấy ngày biến cố vừa qua.
- Cảm ơn mọi người, trong lúc khó khăn nhất thế này cũng may là có mọi người giúp đỡ, nếu không tôi cũng chẳng biết làm thế nào để giúp đỡ cho Quân Dật giải quyết vấn đề trước mắt.
- Vũ Tranh, em đừng nói như thế. Chúng ta không chỉ có quan hệ gia đình mà còn là những người bạn thân thiết. Mối quan hệ của chúng ta, có khó khăn thì phải giúp đỡ lẫn nhau.
- Phải đó.
Thật sự Lương Vũ Tranh cảm thấy rất vui. Những người ở bên cạnh Hạ Quân Dật thật sự rất tốt.
- Phải rồi Vũ Tranh, chị đã ăn uống gì chưa?
- Chị ăn rồi, hôm nay sau khi ký được hợp đồng với INN, chị và Nhã Đồng đã đi ăn. Thế còn hai người?
- Bọn em cũng ăn rồi.
- Vậy... Tin tức về Quân Dật, vẫn chưa có gì sao?
Lương Vũ Tranh nhìn Hạ Tuyết Tâm rồi lại nhìn qua Lưu Cảnh Dương, không nhịn được bèn hỏi.
- Vũ Tranh, em cũng đừng lo lắng quá. Chúng ta vẫn đang tiếp tục tìm kiếm máy bay mất tích, bên phía cảnh sát cũng đang âm thầm điều tra Hàn Bính Sinh xem vụ việc lần này ông ta có liên quan hay không. Mọi chuyện sẽ nhanh chóng sáng tỏ thôi.
- Chị cứ yên tâm đi.
- Thật sự bây giờ, em chẳng thể đi ra ngoài đại dương kia giúp mọi người tìm kiếm máy bay của Quân Dật, cũng không thể cùng cảnh sát đi tìm hung thủ thật sự.
Lương Vũ Tranh lại thở dài. Hạ Tuyết Tâm vỗ nhẹ lên vai cô:
- Nhưng chị vẫn có thể giúp DCL vượt qua những khủng hoảng mà. Em không biết nhiều về kinh doanh nhưng em biết, chị chắc chắn có thể làm được. Em, Cảnh Dương, Tuyết Dao, Minh Viễn và tất cả mọi người đều sẽ giúp chị.
- Không sao đâu.
- Cảm ơn.
Trong những lúc thế này, những lời động viên của mọi người thật sự đã khiến cho tinh thần của Lương Vũ Tranh trở nên thoải mái hơn, cũng có động lực để giải quyết mọi chuyện hơn.
Cô vẫn trông ngóng từng ngày Hạ Quân Dật sẽ trở về, anh phải bình an mà trở về.