Tin tức về Hạ Quân Dật chỉ là con số 0 khiến cho tất cả mọi người đều lo lắng cho sự sống của anh, còn báo chí thì tốn rất nhiều giấy mực chỉ trong một ngày qua.
Mới đây mới một ngày mà sao với Lương Vũ Tranh mọi thứ trôi qua qua nhanh đến vậy? Cô không có lấy một tin tức về Hạ Quân Dật, dù chỉ là một cái tin cực kỳ nhỏ cũng được. Nhưng sao lại như vậy?
Gạt bỏ những đau buồn trước mắt, Lương Vũ Tranh phải bước lên phía trước. Cô phải giúp Hạ Quân Dật bảo đảm sự phát triển của tập đoàn DCL.
- Phu nhân, cô đang nghĩ gì vậy?
Tiểu Hoa đang chải đầu cho Lương Vũ Tranh, nhìn thấy cô vẻ mặt vô hồn không nói gì bèn lên tiếng.
Lương Vũ Tranh hơi ngước lên nhìn Tiểu Hoa rồi lắc đầu, nói với giọng có phần trầm xuống:
- Không có gì đâu, chị chỉ đang nghĩ một số chuyện đang cần phải làm thôi.
- Phu nhân, cô đừng quá lo lắng, tiên sinh nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ như vậy.
Tiếng chuông điện thoại của Lương Vũ Tranh vang lên.
- Alo... Cái gì? Tôi sẽ đến ngay.
Tắt ngay điện thoại, Lương Vũ Tranh liền nhanh chóng rời khỏi Minh viên với gương mặt lo lắng cực kỳ. Cô bảo tài xế lái xe nhanh hơn, cô phải mau chóng đến DCL.
...
Tập đoàn DCL.
Lương Vũ Tranh đẩy cửa phòng Hạ Quân Dật rồi nhanh chóng đi vào trong. Tất cả mọi người đều ở đó chờ cô.
- Phu nhân, đội tìm kiếm của chúng ta đã tìm thấy một vật thể lạ cách đảo Yakushima về phía nam 100 km. Hiện tại chúng ta đang kết hợp cùng lực lượng quân đội tìm kiếm của Nhật Bản để điều tra về vật thể đó. Tuy nhiên... - Tony bỗng nhiên dừng lại.
- Tuy nhiên cái gì? Anh nói rõ ra đi. – Lương Vũ Tranh nghe vậy thì càng sốt ruột hơn.
- Có thể đó là mảnh vỡ hay thứ gì đó liên quan đến máy bay hoặc chỉ là một vật thể không rõ nguồn gốc.
Lương Vũ Tranh thẫn thờ ngồi xuống. Nếu như vật thể lạ ấy từ chính máy bay của Hạ Quân Dật thì cô phải làm như thế nào đây?
- Vũ Tranh, chị đừng lo lắng quá. - Hạ Tuyết Dao vỗ nhẹ vai Lương Vũ Tranh, cô hy vọng Lương Vũ Tranh sẽ bình tĩnh trong trường hợp này.
- Chị không sao, em đừng lo lắng cho chị. Tony, anh hãy quan sát thật kỹ tình hình, có gì nhớ báo ngay cho chúng tôi biết.
- Tôi biết rồi.
Tony vẫn chăm chú nhìn vào laptop ở trên bàn. Lương Vũ Tranh đi đến chỗ làm việc của Hạ Quân Dật, cô ngồi xuống ghế. Cô ấn điện thoại, gọi Tiffany vào bên trong.
Khi Tiffany vào bên trong, Lương Vũ Tranh nói:
- Chuyện giá cổ phiếu của DCL đang giảm xuống đến mức âm, hiện giờ chúng ta chỉ còn một cách giải quyết, đó là ký hợp đồng với ông Nakamura, đại diện của INN. Tiếp theo, sẽ tiến hành một trong những dự án mà Quân Dật đã xem xét trước đó.
- Phu nhân, phía bên ông Nakamura có vẻ như không muốn hợp tác với chúng ta, bọn họ có vẻ e ngại. – Tiffany nói.
- Nếu xét ra thì đúng. DCL bây giờ đang khủng hoảng, có nguy cơ bị lung lay mạnh, ông Nakamura đó không muốn hợp tác là phải. - Lưu Cảnh Dương cũng nói thêm vào.
- Phu nhân, còn một chuyện nữa. Nếu 7 giờ 30 sáng mai mà Tổng giám đốc không quay trở về thì Hội đồng quản trị sẽ mở cuộc họp tạm thời đình chỉ chức vụ của Tổng giám đốc, đề cử một người mới lên nắm quyền. Chúng ta phải làm thế nào?
Vừa nghe thấy lời này, không cần phải Lương Vũ Tranh lên tiếng, Tống Thừa Huân bèn nói:
- Yên tâm đi, mọi chuyện liên quan đến người nắm quyền Tổng giám đốc tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi. Chắc chắn người ngồi ở vị trí Tổng giám đốc thay cho Quân Dật chính là Vũ Tranh.
Mọi người sau khi nghe lời nói của Tống Thừa Huân thì cảm thấy yên tâm hơn, nhất là Lương Vũ Tranh.
- Phu nhân, tôi nghĩ là trong hòm thư của Tổng giám đốc sẽ có nhiều thứ quan trọng, cô thử kiểm tra xem.
- Tôi biết rồi.
Lương Vũ Tranh nhanh chóng vào email của Hạ Quân Dật. Có rất nhiều lá thư anh chưa đọc. Nhưng trong những lá thư chưa đọc ấy có một lá mà anh đã đọc. Cô ấn chuột vào.
- Pháo hoa sẽ nổ giữa trời xanh!
Nghe vậy, mọi người đều nhìn Lương Vũ Tranh nghi hoặc. Cái gì mà pháo hoa nổ? Cái gì mà trời xanh?
- Là gì vậy? - Trình Minh Viễn hỏi.
- Em không hiểu. Nếu xem những lá thư khác được gửi đến thì lá thư này là lạ nhất. Nó là lá thư duy nhất mà Quân Dật đã đọc. Nhưng tại sao lại xuất hiện lá thư này, cả địa chỉ gửi đến cũng không có.