- Anh không hiểu ý em.
Lưu Cảnh Dương lên tiếng. Anh không hiểu Lương Vũ Tranh muốn làm gì mà lại nói vậy. Chẳng phải nên che giấu mọi chuyện đi thì tốt hơn sao?
- Phu nhân nên suy nghĩ kỹ lưỡng, chúng tôi biết hiện tại việc Tổng giám đốc cùng máy bay biến mất tác động rất lớn đến cô, mong cô hãy bình tĩnh suy nghĩ mọi việc. – Tiffany nói.
- Không phải tôi mất bình tĩnh. Hiện tại Quân Dật biến mất, chúng ta buộc phải công bố rộng rãi. Như vậy khả năng tìm ra máy bay cùng người sẽ rất lớn.
- Chuyện này... Giá cổ phiếu của DCL đang giảm đấy, chị biết không, ảnh hưởng rất nhiều...
- Nhưng Hạ Quân Dật quan trọng hơn DCL gấp nghìn vạn lần. Tôi tuyệt đối không thể để anh ấy biến mất. Tôi nhất quyết phải tìm ra anh ấy dù tập đoàn DCL có sụp đổ đi chăng nữa..
- Phu nhân...
Tình cảm đã tri phối lý trí của Lương Vũ Tranh. Cô cố gắng thở dài, lấy lại bình tĩnh, nói với mọi người.
- Em xin lỗi, nhưng đó là cách duy nhất em có thể làm được lúc này. Hy vọng mọi người có thể hiểu em.
- Hiện nay, tốt nhất là chúng ta nên tìm được Thiệu Khiêm trước hai ngày sẽ tốt.
- Tại sao lại là trước hai ngày?
Lương Vũ Tranh băn khoăn. Ý của Tống Thừa Huân là gì?
- Em cũng biết đấy, trong tập đoàn này cũng có quy định của tập đoàn. Nếu như mà Quân Dật mất tích 48 tiếng mà không tìm thấy thì buộc đình chỉ chức vụ của cậu ấy và sẽ có người lên tạm thay thế. Thêm chuyện này thì DCL quả thật sẽ bước vào giai đoạn khó khăn để vực lại giá cổ phiếu đang rớt.
- Thì ra là vậy. Nhưng anh ấy là Tổng giám đốc, chuyện đình chỉ vốn dĩ là không thể.
- Vậy chúng ta phải mau chóng tìm ra Thiệu Khiêm trước 44 tiếng nữa.
- Giả dụ, không tìm được?
Mọi ánh mắt lại nhìn Lương Vũ Tranh ngạc nhiên. Tống Thừa Huân nhíu mày nhìn cô và mọi người:
- Có lẽ vẫn còn cách để giải quyết.
- Cách gì vậy? - Trình Minh Viễn đứng bên cạnh không hiểu ý của Tống Thừa Huân lắm bèn hỏi.
- Nhưng chuyện đó nên tạm gác lại đã. Có thể chúng ta sẽ nhanh chóng tìm lại được Quân Dật thì sao? Còn nếu như Vũ Tranh vừa nói, không tìm được thì tôi sẽ nói kế hoạch của tôi cho mọi người biết.
Hạ Tuyết Dao lúc này quay sang hỏi Tiffany:
- Tiffany, nếu như hôm nay Tổng giám đốc không mất tích thì lịch trình của anh ấy như thế nào?
- Hiện tại, dự án lớn nhất của Tổng giám đốc là dự án hợp tác với công ty INN của Nhật.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Vâng.
Lương Vũ Tranh nghe bọn họ nói, cô thật sự cảm thấy khó chịu. Cô vừa muốn tìm ra Hạ Quân Dật sớm nhất, vừa muốn vực dậy DCL đang gặp khủng hoảng lớn này.
- À cô... Chúng ta nhanh chóng liên lạc với đối tác bên Nhật, phải nhanh chóng ký được hợp đồng này. – Lương Vũ Tranh hướng mắt về Tiffany mà nói, giọng có chút hơi run.
- Dạ?
- Vũ Tranh, chuyện này em làm không được đâu. - Lưu Cảnh Dương hơi nhíu mày nói với Lương Vũ Tranh.
- Làm ơn, hãy cho em thời gian đi, em sẽ đưa DCL về quỹ đạo sớm nhất có thể.
Trình Minh Viễn mãi mới lên tiếng:
- Em có thể sao?
- Dạo gần đây Quân Dật vẫn thường nói về chuyện kinh doanh với em nên em biết rõ những hạng mục mới cũng như kế hoạch phát triển của DCL. Em tin là em có thể làm được.
Nghe thấy Lương Vũ Tranh nói như vậy, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì. Phải mãi sau Tống Thừa Huân mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí u ám ấy:
- Chúng ta đều là người một nhà nên bọn anh đều tin em. Có lẽ kế hoạch của anh nên thực hiện sớm.
- Kế hoạch gì?
- Tạm thời vẫn chưa thể nói. Anh phải đi xem xét lại tất cả mấy thứ trước đã, có gì sẽ nói sau.
Lúc này Tống Thừa Huân quay sang bảo Tony:
- Giờ tôi phải đi giải quyết một số việc, nếu có tin tức gì mới thì cậu nhớ báo cho tôi biết.
- Vâng ạ.
Dặn dò xong Tony, Tống Thừa Huân quay sang nhìn Lương Vũ Tranh và mọi người rồi nhanh chóng rời đi.