Mọi chuyện dần dần trôi qua được một tháng...
Một tháng nay Lương Vũ Tranh nằm bệnh viện, ngoài Hạ Quân Dật thì cô gặp tất cả những người khác.
Hôm nay là ngày cô ra viện.
Tâm trạng đã ổn định hơn, vết thương lòng cũng dần nguôi ngoai.
- Vũ Tranh à, cậu về nhà mình nhé? Mình sẽ chăm sóc bồi bổ cho cậu béo lên những 20kg trong một thời gian ngắn. – Vương Nhã Đồng vừa cầm túi cho Lương Vũ Tranh vừa vui vẻ nói.
- Nhã Đồng, cảm ơn cậu đã chăm sóc mình thời gian vừa qua. Nhưng mà mình không thể đến nhà cậu làm phiền được. Mình biết bố mẹ cậu rất quý mình, nhưng cứ đến đó, mình cảm thấy không ổn lắm.
- Yên tâm đi, mình không đưa cậu về nhà, mình đưa cậu đến căn hộ mình mới mua gần đây. Mình dành dụm được chút tiền, vay của bố mẹ nên đã mua được một căn hộ. Vì chuyện lần trước nên mình vẫn chưa nói gì với cậu.
Vì lo lắng cho Lương Vũ Tranh nên Vương Nhã Đồng cũng không kể quá nhiều chuyện.
Ai ở đây cũng biết rằng Lương Vũ Tranh không muốn ai nhắc đến Hạ Quân Dật dù chỉ nửa lời. Cô hơn nữa còn không gặp mặt anh. Thậm chí ngày hôm qua cô đã nhờ Vương Nhã Đồng đến Minh viên thu dọn hành lý giúp. Hạ Quân Dật cũng không nói gì. Dạo này trông anh gầy đi nhiều, anh chú tâm vào công việc nhiều hơn.
Có điều, người ta vẫn tưởng Hạ Quân Dật không đến đây thật nhưng thực ra cứ 10h30 mỗi tối anh đều đến đây nhìn Lương Vũ Tranh qua cửa sổ. Thấy cô ngủ ngon lành, sắc mặt tốt hơn nhiều là anh lại cảm thấy an tâm hơn. Vài ngày trước, Trình Minh Viễn đưa anh trở lại bệnh viện làm một cuộc tiểu phẫu để xóa bỏ sẹo trên vai. Anh còn bảo mấy người bạn đừng nói anh bị thương cho Lương Vũ Tranh biết.
- Có thể đến nhà mình được chưa?
- Ừ.
- Được rồi, đi thôi.
Vương Nhã Đồng khoác lấy cánh tay của Lương Vũ Tranh, rất vui vẻ cùng cô ra khỏi bệnh viện.
...
Căn hộ mới của Vương Nhã Đồng tuy nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại đầy đủ các phòng, với một người như cô ấy thì sống ở đây khá rộng rãi. Một không gian thoải mái, thoáng đãng, không khí lại tươi mát khiến Lương Vũ Tranh cảm thấy rất thích.
- Vũ Tranh, mình đưa cậu về phòng xem nhé, tiện thể giúp cậu sắp xếp đồ đạc luôn.
- Không cần đâu Nhã Đồng, mình có thể tự làm được mọi việc mà. Sức khỏe hiện giờ của mình rất tốt, đâu có yếu như cậu nghĩ.
- Thật sao?
- Thật.
Vương Nhã Đồng nghe thấy thế thì cũng an tâm hơn, lại nhìn Lương Vũ Tranh nói tiếp:
- Được rồi, cậu về phòng nghỉ ngơi một chút, mình ra siêu thị mua một chút đồ về nấu cơm. Lâu rồi không ăn đồ mình nấu rồi đúng không?
- Phải, rất nhớ mấy món của cậu.
- Vậy đi nghỉ đi, khi cậu dậy là có thể ăn cơm rồi.
- Ừ.
Vương Nhã Đồng lại cầm túi xách đi ra ngoài. Lương Vũ Tranh đi vào phòng sắp xếp đồ đạc.
...
Cô không thể nào đi ngủ được, cứ đứng mãi ở ban công mà nhìn ra ngoài. Trời sắp vào thu, thời tiết cũng dịu nhẹ đi nhiều.
Lương Vũ Tranh còn nhớ, khi còn ở cùng Hạ Quân Dật, cô thấy anh rất thích đứng ở ban công hút thuốc. Chẳng rõ làm sao anh lại thích đứng ở ban công như vậy. Bây giờ cô cũng đứng ở ban công, nhưng rốt cuộc lại chẳng có cảm giác gì.
Hạ Quân Dật... Hạ Quân Dật... Cái tên vẫn luẩn quẩn trong đầu Lương Vũ Tranh lúc này. Cô nhớ anh, nhưng cô lại không muốn gặp anh bởi những gì anh đã làm. Cô cũng rất hận Lý Bội Linh, nhưng đứa con của cô ta vô tội. Tại sao Hạ Quân Dật anh có thể để cho đứa bé ấy hứng chịu mấy chục viên đạn như vậy? Hơn nữa, nó là con của anh mà?
Mọi chuyện vốn không như Lương Vũ Tranh nghĩ. Chính Hạ Quân Dật cũng không muốn làm hại đứa bé cho dù nó có phải con của anh hay không. Đến phút cuối cùng ngày hôm đó, Hạ Quân Dật đã có ý định tha chết cho Lý Bội Linh. Nhưng ai ai ở hiện trường đều biết rằng, cô ta đã giơ súng hướng về Vương Nhã Đồng lần nữa. Vệ sĩ của anh đương nhiên là phải đồng loạt bắn khi thấy tình thế ấy.
Nếu như hôm đấy không phải là vệ sĩ của Hạ Quân Dật mà là cảnh sát, nhất định bọn họ sẽ làm như vậy..