- Anh muốn tôi nghe cái gì? Nghe anh nói về việc anh đã giết bố mẹ tôi như thế nào sao?
Người ta nói quả không sai, hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, bây giờ Lương Vũ Tranh đã hiểu rõ câu nói này rồi. Nó rất đúng với tình hình của cô hiện tại.
- Ngay từ đầu anh đã biết rõ thân phận của tôi rồi đúng không? Anh tiếp cận tôi đúng không?
- Không phải, ban đầu tôi không biết thân phận của em. Mãi sau khi Lâm Kiệt trở về, tôi điều tra về anh ta nên mới biết thân phận thật sự của em. Lúc đấy tôi...
- Lúc đấy anh đã nghĩ cách để giết tôi? Anh cho tôi sống 2 tháng rồi sẽ giết tôi đúng không.
- Tôi...
Lương Vũ Tranh bỗng nhiên cười, một nụ cười cay đắng, đau xót và cũng chua chát:
- Anh giết mẹ tôi, anh lợi dụng tôi để hại Lâm Kiệt, và bây giờ anh lại muốn hại tôi và con của tôi. Nếu anh muốn giết thì cứ nổ một phát súng là xong, việc gì phải kêu tôi về đây, rồi còn muốn kết hôn với tôi chứ? Anh có phải vẽ ra quá nhiều trò hay không?
- Lương Vũ Tranh, tôi muốn cưới em là sự thật, tôi muốn chăm sóc em và con là sự thật.
- Bây giờ anh nói với tôi những lời này còn có ý nghĩa gì nữa? Phải, người ta nói anh độc ác, đúng là anh rất độc ác, cái tính độc ác ấy sẽ không bao giờ có thể thay đổi được.
Lương Vũ Tranh mím môi lại, cố ngăn cho nước mắt không chảy ra nữa, nói tiếp:
- Tôi đã từng yêu anh, rất rất yêu anh, nhưng bây giờ tình yêu ấy đã hết rồi, chỉ còn thù hận mà thôi.
Lương Vũ Tranh ném khẩu súng xuống sàn nhà, nhặt chiếc túi xách lên rồi quay người ra khỏi thư phòng.
Hạ Quân Dật cứ nhìn theo Lương Vũ Tranh mãi, cho đến khi cô vào phòng ngủ rồi khóa trái cửa lại. Cô đau bao nhiêu thì anh đau bấy nhiêu, nhưng chắc cô không biết, anh còn đau hơn cả cô.
...
Sau khi về phòng, Lương Vũ Tranh cứ ngồi im ở trên giường, hai bàn tay đặt lên trên bụng. Cô nhớ lại tất cả mọi chuyện, từ chuyện về bố mẹ cho đến chuyện của cô và Hạ Quân Dật.
Trước kia cô đã từng yêu anh bao nhiêu, cảm kích anh bao nhiêu thì bây giờ cô hận anh bấy nhiêu. Lương Vũ Tranh cứ mãi tự hỏi, rốt cuộc là cô đã gây ra tội lớn gì để giờ phải gánh chịu những chuyện này. Người ở bên cùng cô suốt 4 tháng, cha của con cô giờ đây lại biến thành kẻ giết bố mẹ cô, là kẻ thù vốn không đội trời chung với cô.
Đây rốt cuộc là gì?
...
Hạ Quân Dật gọi Tống Cường đến thư phòng của anh. Chưa đầy 10 phút sau, Tống Cường đã xuất hiện.
Sự việc vừa rồi, một vệ sĩ đã gọi điện báo cho Tống Cường biết nên anh ta cũng không quá kinh ngạc. Khẩu súng vẫn nằm trên sàn nhà, còn cửa kính thì đã vỡ nát.
- Tiên sinh.
- Ừ. Đến rồi à?
Hạ Quân Dật lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tống Cường, gương mặt anh vẫn giữ vẻ thâm trầm như cũ.
- Chuyện này...
- Tống Cường, cậu tăng cường thêm người bảo vệ chặt chẽ Minh viên cho tôi, bên chỗ của Lý Bội Linh cũng thêm người. Không được để Lý Bội Linh tiếp xúc với bất kỳ ai.
- Vâng ạ.
- Còn nữa, nếu như Thẩm Gia Tuấn đã nói với Vũ Tranh về chuyện của Lương Quang thì chắc chắn cảnh sát sẽ đến tìm tôi sớm thôi. Nhưng có một điều mà tôi có thể khẳng định, cảnh sát cho đến hiện giờ không tìm được chứng cứ chính xác, chỉ nói miệng thôi.
Tống Cường nhìn Hạ Quân Dật. Anh ta chắc chắn với chuyện như thế này đối với Hạ Quân Dật chỉ là chuyện nhỏ.
- Cũng đừng để cho Lương Vũ Tranh ra ngoài nửa bước, trông chừng thật kỹ lưỡng. Chuyện cô ấy mang thai giờ ai cũng biết cả rồi, nguy hiểm cũng lớn hơn.
- Nhưng mà tiên sinh, sợ rằng Lương tiểu thư sẽ không chịu nghe. Cô ấy sẽ nghĩ cách để rời khỏi Minh viên.
- Dù làm cách gì đi chăng nữa cũng phải giữ cô ấy ở lại Minh viên bằng được.
- Vâng.
Hạ Quân Dật lúc này mới đứng dậy, nói:
- Được rồi, cậu về đi, giải quyết những chuyện cũ trước đi.
- Thuộc hạ đã rõ.
Tống Cường rời khỏi, Hạ Quân Dật đi đến trước cửa thư phòng nhìn sang phòng ngủ. Anh thở dài.