Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 18




Giang Dực cầm theo valy, đi tới bãi đỗ xe của sân bay, anh đi đến bên cạnh xe mình. Loại tâm tình này, khó có thể tưởng tượng, ban đầu chờ mong, biến thành thất vọng, thất vọng xong, lại nhận ra chờ mong lúc đầu thành sự thật . Giống như bầu trời vốn đen kịt, dường như tiếp theo sẽ mưa, không lâu sau, một cơn gió thổi qua, mây đen bay đi, hiện ra mặt trời.

Lúc trước anh gọi điện thoại cho Tô Tử Duyệt,anh nói thời gian anh quay về, ban đầu anh không nghĩ nhiều, chỉ là lúc ra cửa sân bay, nhìn thấy nhiều người đón máy bay như thế, có người lớn tiếng gọi tên người nào đó, có người giơ cao cái biển viết tên của đối phương, lại có người tắc bối rối nhìn người khác. Họ vội vàng, nhanh chóng thu hút sự chú ý của anh, làm anh sinh ra một loại tâm lý nhạy cảm, lại theo bản năng cũng nhìn qua những người đón máy bay. Có thể động tác của anh có chút lộ liễu, khiến mọi người trên đường không nhịn được hỏi anh, có phải đang tìm người hay không, anh thu lại ánh mắt rồi trả lời đối phương không có gì, thậm chí trong lòng có chút mất mát.

Anh cũng không phải cậu bé mười mấy tuổi, từ trước tới nay chưa từng bị ảnh hưởng bởi những người khác, lần này thật không biết bị làm sao.

Trong tiềm thức anh còn tự tìm cho mình một lý do, may mắn cô chưa tới, nhiều người như thế, cô bị người ta xô đẩy thì biết làm sao bây giờ, cô đang mang thai đứa bé của anh, tuy rằng cô không quá tự giác là một người mẹ tốt, anh cũng không thể tự giác làm một người cha tốt.

Sau khi thuyết phục chính mình, chào tạm biệt vài vị quản lý xong, anh vội vã đi đến bãi đỗ xe. Bỗng nhiên anh nghĩ đến, vừa rồi

Phu nhân của một vị quản lý hình như cũng tới đón máy bay, hơn nữa vị phu nhân kia còn mang theo con của bọn họ tới. Anh sờ mũi của mình, không rõ tại sao mình lại nghĩ tới hình ảnh đó, cùng lúc anh xóa hình ảnh kia trong đầu, ngẩng mặt lên thì thấy Tô Tử Duyệt đứng ở bên cạnh xe anh, đang mỉm cười ấm áp nhìn nhìn, dường như rất mong đợi anh sẽ thể hiện biểu cảm như thế nào.

Cô đi tới trước mặt anh, hai tay ôm cổ anh, "Kinh ngạc?"

Hắn trực tiếp thả lỏng tay, valy rơi xuống đất, hai tay anh ôm cô, không nhịn được áp trán mình vào cái trán của cô, loại động tác không kìm nén được, tựa hồ anh đã rất lâu chưa làm, loại cảm xúc đó tưởng như đã ngủ yên, lúc đầu nghĩ rằng nó đã biến mất cùng với thời gian, hiện tại mới biết, đó không phải là biến mất, chỉ là ẩn giấu rồi hiện lên, khi gặp được người đặc biệt mới khôi phục.

"Uh." Ôm cô vào trong ngực mình,cũng cảm thấy giống như khoảnh khắc này của cuộc đời của mình rất viên mãn, xem ra cha mẹ anh thật sự không cần lo lắng về chuyện đại sự của anh .

Cô kề sát trên vai anh, khuôn mặt anh hoàn toàn thể hiện anh rất vừa lòng với việc cô tới đây.

Cô thoát khỏi lồng ngực anh,cực kì hứng thú nhìn anh, "Quà của em đâu?"

Anh không nhịn được bóp mũi cô một chút, "Hăng hái chạy tới như thế, chỉ vì quà ư?"

"Tất nhiên, chẳng lẽ lại vì tới đón anh?" Cô nói rất thản nhiên, chỉ là đôi mắt không ngừng chuyển động, "Không được bóp mũi em, mũi tẹt sẽ rất xấu . . . . . ."

Anh nghe lời này của cô, giả vờ lại muốn bóp mũi cô lần nữa, cô nhanh chóng lùi bước ra sau.

Giang Dực nhìn cô lắc đầu, lúc đó mới xách valy, mang hành lý để vào trong cốp xe. Một tay Tô Tử Duyệt chống trên xe, mở to mắt nhìn động tác của anh, phải thừa nhận, đẹp trai thì không nói làm gì, hình như rất khó sắp xếp từ ngữ để miêu tả phong độ ấy, nhìn qua vô cùng vui mắt vui tai.

Haha, cho dù về sau có cãi nhau, cũng có thể nhìn mặt anh, có lẽ cũng sẽ không quá tức giận.

Giang Dực cất kỹ valy, ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt linh động của đang nhìn mình chằm chằm mãi không thôi, giống đang suy nghĩ về muốn làm một cô bé xấu xa, trăm ngàn lần không muốn bị người khác phát hiện kế hoạch. Anh đi qua đó, mở cửa xe, nhét cô vào trong. Chưa bao giờ cô bị lạnh nhạt như thế, trừng mắt liếc anh một cái, vừa không tình nguyện ngồi vào xe, lại tự giác thắt dây an toàn.

Giang Dực ngồi vào vị trí lái xe, anh vừa ngồi xuống, thì phát hiện cô đang lấy điện thoại ra, không nhịn được nói, "Ít dùng di động. . . . . ."

Anh còn chưa dứt lời, cô lại cầm di động tới trước mặt anh, "Đã thấy cô ấy chưa?"

Anh đảo mắt liếc nhìn một cái, chỉ là ánh mắt không thay đổi, nhìn ánh mắt của nàng tựa hồ muốn hỏi, cô lại muốn làm gì.

"Em muốn học tập cô ấy, anh nhìn này, cùng mang thai mấy tháng, bụng lại không hề lộ một chút nào, vẫn thon thả như cũ."

Tuy rằng có thể hiểu rõ ràng tâm lý yêu thích cái đẹp của phụ nữ, anh phải tỏ vẻ không ủng hộ, "Em hoàn toàn không cần như vậy. . . . ." Anh dừng hai giây mới trả lời, "Em béo thêm một ít sẽ càng xinh."

"Em không tin anh, bây giờ nói suông như thế, nếu thật em béo lên, khẳng định sẽ ghét bỏ em."

"Không phải em nói ánh mắt anh tốt ư? Em béo một chút, khẳng định càng xinh đẹp."

Cô chớp mắt nhìn thẳng anh, "Ý anh là hiện tại rất xấu ?"

Lúc này Giang Dực mới hiểu được chân lý, cái gọi là không cần nói lý với phụ nữ, bạn mãi mãi không lại được họ, "Đều xinh đẹp, chỉ là béo thêm một chút sẽ có vẻ khỏe mạnh."

Thế này mới hơi vừa lòng Tô Tử Duyệt.

Anh thay đổi tay lái, cho xe chạy đi, xe chạy trên đường lớn thì anh mới bắt đầu nói chuyện với cô. Dường như tâm trạng của rất tốt, chắc chắn mấy ngày đó rất vui.

"Mấy ngày qua đã làm những gì?"

Tô Tử Duyệt suy nghĩ, "Ăn cơm ngủ. . . . . ." Sau khi thấy anh nhìn, lại nhanh chóng nói vài câu nữa, "Còn nhớ anh. . . . . . Khi nào mới quay về."

Cô cố ý dừng lại ở "Nhớ anh", dường như cảm thấy rất thú vị. Anh cố tình không bị mắc lừa, "Còn gì nữa?"

Vẻ mặt cô nghiêm túc, thực sự suy nghĩ, mấy ngày qua cũng không làm gì, về nhà ở chung với ông nội vài ngày, tới nhà Diệp Tiêu Tiêu ở một ngày, tổng kết lại cuộc sống chỉ có ăn cơm uống nước và ngủ, cô ho khan một tiếng, "Em đây nhìn thẳng lên trời rồi tự hỏi, uh, về vấn đề rất sâu xa."

" Ví dụ như?"

"Hai vấn đề, một là có phải thói quen đàn ông nói chung là sau khi mất đi mới nhận ra người phụ nữ bên người rất quan trọng, cái khác là có phải đàn ông trong một đoạn tình cảm thì thời gian càng dài lại càng dễ mệt mỏi."

Giang Dực nhíu mày một chút, lại nhanh chóng phát triển ý hiểu, " Là chuyện gì khiến em. . . . . . Tự hỏi vấn đề sâu xa như thế?"

"Em nhìn thấy bạn trai cũ?"

"Hử?" Anh thể hiện cô có thể tiếp tục.

" Hình như anh ta rất quan tâm em, còn thăm dò cuộc sống quá khứ và hiện tại của em như thế nào, hơn nữa làm chuyện đó vào thời điểm thực sự cố ý. À, đúng rồi, lúc trước anh ta đá em, chúng em quen nhau ba năm, sau đó anh ta rung động với bạn gái ở chung một tháng. . . . . . Đối chuyện này em vẫn canh cánh trong lòng, vẫn hi vọng anh ta từng không tốt, thật sự gặp nhau thì em phát hiện thực ra hi vọng của em là đúng anh từng không tốt, chỉ là nếu anh từng tốt như trong lời nói, em cũng sẽ không khó chịu quá mức."

"Sau đó thì sao, em rút ra kết luận gì?"

"Không phải rất rõ ràng ư? Trong một đoạn tình cảm, phụ nữ càng quý trọng, đàn ông lại càng mệt mỏi, vì thế mới có chuyện phản bộiện."

"Nếu anh mua một cái cốc uống nước, thời điểm mới mua khẳng định sẽ hài lòng với cái cốc đó, sau đó một thời gian, sẽ có thói quen dùng cái cốc này uống nước, chỉ cần còn dùng sử dụng cái cốc, chính là thừa nhận giá trị của nó, mà nhất định không phải vui vẻ và yêu thích giống lúc mới mua về."

"Được rồi, nếu phụ nữ chỉ là một cái cốc, cái này vỡ thì sẽ có cái khác, nhìn xem, đây là suy nghĩ của đàn ông các anh. Chưa kể, rất nhiều thứ có thể đựng nước, không phải chỉ riêng chiếc cốc, còn có thể mua lon nước, ngay cả cái cốc cũng tiết kiệm được. . . . . ." Cô cười, lại cảm thấy rất đau khổ, có lẽ cứ như vậy đi, tỷ lệ nước tinh khiết và cuộc đời của một người không phải giống như sao?

"Em có thể nghĩ như vậy, mua một cái cốc không bị vỡ, có thể uống nước sôi tinh khiết, hoặc có thể là các loại nước trái cây hay sữa tươi, như vậy vừa thể hiện giá trị của chiếc cốc cũng có thể khiến lòng người vui vẻ khi uống nước."

Chính là người phụ nữ vạn năng như vậy ở đâu?

Tô Tử Duyệt chọn cụp mi, "Vậy anh cảm thấy em là loại nước nào?"

Giang Dực cười cười, "Em không phải nước, cũng không phải cái cốc ?"

"Em đây là cái gì?"

"Em là. . . . . . Tô Tử Duyệt, ừ, mẹ của con anh."

Trong lòng cô hơi rung động, không hiểu sao lại nghĩ về lời cô nói với Diệp Tiêu Tiêu hôm trước, anh là cha của đứa bé.

Anh là cha của đứa bé, cô là mẹ của nó. Bỗng nhiên mặt nóng lên, không hề nhìn anh, lại cảm thấy mình rất vô vị, có nên suy nghĩ này về những việc cần làm, "Giang Dực, anh có biết vì sao em muốn nói điều này cho anh biết không?"

" Anh bảo đảm sẽ không gây ra sai lầm như bạn trai cũ của em đã làm."

"Tự cho là đúng, hừ, em cho anh biết, anh chưa đạt tiêu chuẩn."

"Cái gì?"

"Em kể về bạn trai cũ, nhưng anh lại chẳng thể hiện sự ghen tuông, điều này chứng tỏ anh không để ý, anh không để ý tức là anh không cần em, không cần em khiến em cảm thấy em không quan trọng, em cũng không quan trọng , thì sao phải sinh đứa bé cho anh?"

Giang Dực có chút bái phục cô, từ trước tới nay anh chưa bao giờ thấy biểu cảm của cô như vậy, hơn nữa còn nói chuyện thành một chuỗi dài, dùng một câu nói đang phổ biến trên mạng để bày tỏ tâm trạng hiện nay của anh, nếu tính cách của cô là thế, anh thầm nói một câu: xin hãy tiếp tục duy trì nhịn xuống.

Quả thật cô vô cùng sinh động.

"Haizz, thật ra trái tim rất khó chịu giống như bị ngàn mũi tên đâm trúng, chỉ cố nhịn sự đau đớn giả vờ rộng rãi. . . . . . Chỉ sợ em không thoải mái, còn bảo anh không quan tâm à?"

"Thật không? Em muốn kiểm tra." Nói xong cô thật sự đặt tay vào vị trí phía dưới ngực trái của anh, "Đập vẫn rất bình thường , không giống như bị thương bởi hàng vạn mũi tên!"

Anh lấy tay phải của mình cầm lấy tay cô, "Un, lúc nãy miệng vết thương đã được em chữa, em xem em rất quan trọng."

Anh còn đang nắm tay cô, độ ấm từ tay anh xuyên qua làn da cô, toàn thân đều tê dại, không nói nổi sự hồi hộp. Trước kia cô còn suy nghĩ, người như anh, khi nói giúp người khác sẽ thế nào, thời điểm nói giúp sẽ như thế nào, vốn anh chỉ cần nói vài câu, có thể khiến bạn rối loạn. Vài giây sau, cô lại cảm thấy mình rất ngây thơ, những việc vừa làm ban nãy, chắc hẳn chỉ có mấy cô học sinh mười mấy tuổi làm, sao cô có thể như thế được, cảm giác vô cùng ngây thơ, còn giả bộ nghi ngờ yếu ớt, thật sự vô cùng không có chí tiến thủ.

Giang Dực nghĩ tới, loại cảm giác tự nhiên này, anh đã muốn từ rất lâu nhưng chưa từng được cảm nhận, khiến anh quên mất mình là đàn ông ba mươi, cái loại cảm xúc mười mấy tuổi mới có, dường như lại bắt đầu phát sinh .

Cô rút tay về, lần này thật không dự định sẽ nói chuyện với anh, không phải rất không có chí tiến thủ, cảm thấy có chút xấu hổ.

Giang Dực nhìn tay mình trống trơn, có chút không nói nên lời . . . . . . Chút mất mát như vậy? Vì thế thật sự lái xe, ánh mắt chỉ nhìn về phía trước.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: con đường truyện đang đi rất ấm áp, hi vọng tất cả những người yêu thích truyện sẽ luôn vui vẻ ấm áp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.