Nếu Như Trên Đời Có Giá Như

Quyển 1 - Chương 4: Điên cuồng




Hôm nay, Thẩm Dật Ngôn đi làm về thì thấy nhà sáng đèn. Cả tuần qua không thấy cô đâu, anh cứ tưởng mình sẽ cảm thấy thoải mái nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn cứ mất mát, trống vắng khó hiểu.

Lại thấy ánh đèn quen thuộc, không hiểu sao anh lại cảm thấy an tâm. Bước vào nhà, không còn ngửi thấy mùi đồ ăn quen thuộc, anh cảm thấy rất lạ. Bóng dáng quen thuộc cũng không thấy đâu, bình thường mỗi khi anh về, cô đều sẽ chạy ra đón anh và tặng anh một đoá hoa oải hương. Tuy anh không nhận hoặc sẽ ném nó đi nhưng dù sao điều đó cũng đã trở thành thói quen.

Anh không muốn quan tâm đến cô nhưng bước chân lại không nghe theo sai khiến mà bước vào căn phòng của cô. Căn phòng im lặng đến đáng sợ, đột nhiên anh lại không muốn mở cánh cửa đó ra. Bỏ qua nỗi sợ hãi đó, anh vừa vặn tay nắm cửa vừa nói những lời khinh rẻ cô - "À, cô đi chơi với trai về rồi đấy à? Sao không đi luôn đi về làm...". Mọi lời nói như tắt nghẹn ở cổ họng, máu chảy từ trên giường thấm xuống dưới đất từ cổ tay của cô. Bức tường phía trên là 5 chữ đầy máu "Dật Ngôn, cảm ơn anh".

Cô mỉm cười thanh thản như vậy, đoá hoa oải hương vẫn nằm ngay ngắn trên gối của cô. Nhưng nụ cười đó không phải là cho anh nữa, mà là cho chính cô. Đoá hoa đó, cô không tận tay đưa cho anh nữa mà lại lẳng lặng nằm yên ở nơi đó. Trái tim của cô gái ấy đã ngừng đập mất rồi.

Lúc này, anh mới giật mình vội vàng gọi cứu viện.

Tiếng còi xe cứu thương nghe chói tai như vậy.

Một cú đấm như trời giáng chính xác ngay mặt của anh. Lúc nghe động tĩnh bên này, mẹ và anh trai của cô cũng đã đến đây.

Anh nghe thấy tiếng gầm rú như một con thú bị thương của anh trai cô - "Mày là thằng khốn nạn".

Anh nghe từng lời từng lời nói như muốn đánh thẳng vào sâu thẳm trong lòng anh.

"Em ấy yêu mày như vậy mà mày lại đối xử với em ấy chẳng khác nào đồ vật"

"Em ấy vì mày mà hằng ngày phải dậy sớm chạy đường xa để hái hoa oải hương"

"Em ấy nói sẽ dành cho mày những đoá hoa tươi đẹp nhất cho ngày mới"

"Em ấy gấp sao, ghi những lời thâm tình nhất gắn vào mỗi đoá hoa. Mỗi đoá là một ngôi sao"

"Nhưng mày đều ném đi"

"Em ấy nghe mày nói thích những cô gái có vẻ đẹp phương Đông. Em ấy đã bỏ đi mái tóc xinh đẹp của mình chỉ để nhuộm đen cho giống người phương Đông"

"Em ấy là em họ của Thục Uyên. Chuyện của Thục Uyên trong nhà tao không ai không biết. Nhưng vì mày, em ấy nhẫn nhục biết bao nhiêu lần"

"Em ấy chạy bộ chân trần để đi cứu mày, thậm chí còn bị hàng rào cứa một đường dài ở bắp chân chỉ để đi cứu một thằng cầm thú như mày"

"Em ấy vì mày mà học nấu ăn, dành những thành quả thành công nhất cho mày, còn em ấy thì chỉ ăn phế phẩm. Thậm chí, em ấy còn nhịn ăn vì mày"

"Em ấy mang thai con của mày. Còn mày lại hại chết đứa bé đó, và cả mẹ của đứa bé đó nữa"

"Nếu em tao có chuyện gì thì mày đừng mong sẽ sống yên ổn. Tao cấm mày đi theo, mày không có tư cách đó"

Anh trai cô bỏ đi. Còn anh thì lại sửng sốt đứng ở nơi đó.

Cô gái 17 tuổi năm ấy, chỉ vì anh nở một nụ cười với cô, chỉ vì anh đã cho cô một nhành hoa oải hương bị người khác vứt bỏ. Mà cô đã rung động lần đầu tiên trong đời.

Tại sao năm đó anh lại không nhận ra, nụ cười của cô còn chói mắt hơn cả ánh dương?

Tại sao lúc đó anh không để ý, đôi mắt của cô sâu thẳm hơn đại dương, một đôi mắt biết nói biết cười, đáng yêu như vậy?

Tại sao chỉ vì một lời nói vô tình của anh, mà cô lại bỏ đi mái tóc xinh đẹp nhất của mình?

Tại sao chỉ vì lấy lòng anh, cô lại phải hao tâm tổn sức như vậy?

Thì ra ngày hôm ấy là cô cứu anh chứ không phải là hại anh. Vậy mà anh lại mắng nhiếc cô, xúc phạm cô như vậy. Nụ cười khi đó của cô lạnh băng, anh chợt nhận ra, anh thích khi cô cười niềm nở với anh chứ không phải nụ cười đầy gượng gạo như vậy. Anh nhận ra thì ra cô đã ở sâu trong lòng của anh từ lâu rồi nhưng anh vẫn không nhận thấy. Từng lớp kí ức bị lột bỏ, ngày hôm nay, anh đã đứng đối diện với tiếng lòng của mình. Hàn Vi Hương...

Anh xa lánh cô vì anh cứ cố chấp cho rằng mình yêu Thục Uyên, không thể phản bội Thục Uyên.

Anh ghét hoa oải hương vì nó là một sự sỉ nhục trên con đường tình trường của anh, đánh dấu lần thất bại duy nhất khi anh tỏ tình một người con gái.

Anh không ăn thức ăn cô nấu vì anh nghĩ cô nên hết hy vọng đi. Nhưng vì sao anh lại nghĩ như vậy? À, là vì tốt cho cô. Nhưng tại sao lại muốn tốt cho cô? Bây giờ anh mới vỡ lẽ.

Khi kết hôn, anh cứ mặc định rằng cô hại anh, lừa dối anh vì anh sợ khi anh chấp nhận cô rồi, cô sẽ không còn nhiệt tình như trước nữa. Thứ gì không chiếm được mới là quý giá nhất không phải sao?

Vì sao anh lại mắng nhiếc cô? Chỉ vì khi nghĩ đến cô đã từng cùng người khác thân mật thì anh lại tức giận. Nhưng mà, anh biết, anh là người đàn ông đầu tiên của cô.

Còn đứa con của hai người nữa. Rốt cuộc thì tại sao anh lại không biết gì cả? Anh hại chết con của hai người sao?

Tại sao lúc trước anh lại đa nghi như vậy? Không phải chỉ cần chấp nhận cô là tốt rồi sao? Người ta nói, càng yêu thì sẽ càng nghi ngờ đủ điều. Và anh, chính là như thế.

Thẩm Dật Ngôn điên cuồng, anh lao vào căn phòng của cô. Khắp nơi đều là vật dụng cho em bé, thì ra, anh chưa từng thật sự quan tâm đến cô.

Anh điên cuồng gào thét tên của cô trong tuyệt vọng. Nhưng không có ai ra chào đón anh nữa, đoá hoa oải hương đằng kia cũng nhuốm một màu bi thương.

Cầm nhành hoa trên tay, anh sờ soạng một hồi lâu thì có một thứ gì đó to như một viên bi giấy, anh lấy nó ra, đây đúng là ngôi sao của cô đã gấp. Vội vàng mở từng lớp gấp giấy, một dòng chữ thanh thoát nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ hiện ra - "Người ta hứa hẹn kiếp này kiếp sau sẽ tái tục tiền duyên, còn em, em hy vọng kiếp sau em sẽ yêu một người cũng yêu thương em, em sẽ không ngu ngốc yêu một người vô tâm nữa. Em không biết anh có đọc được nó hay không, em không biết anh có biết được bí mật bên trong mỗi đoá hoa oải hương hay không. Nhưng dù sao thì đây cũng là lời tạm biệt của em. Tạm biệt anh".

Thì ra, cô không cần anh nữa, cô nói kiếp sau sẽ yêu một người cũng yêu mình. Bây giờ anh yêu cô rồi, liệu kiếp sau anh có thể tái tục tiền duyên với cô hay không?

Đi quanh căn phòng, anh lục lọi khắp mọi ngõ ngách thì phát hiện dưới gầm giường có một quyển sổ. Đây là một cuốn nhật kí, anh mở nó ra thì thấy có hai chiếc nhẫn đang được nối bởi một sợi chỉ. Và sợi chỉ đó lại nối liền với một mảnh giấy - "Chúng ta đã kết hôn rồi nhưng anh không muốn người ta biết. Vậy thì em sẽ tôn trọng anh, chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng lạ kì nhất khi không đeo nhẫn. Thứ lỗi cho em vì đã giữ cặp nhẫn này cho riêng mình, nhưng chỉ có như vậy em mới có thể khẳng định được rằng anh và em đã thuộc về nhau".

Nét chữ quen thuộc nổi lên từ trang đầu quyển nhật kí:

"Ngày 24 tháng 7 năm 2010,

Hôm nay, tôi vừa đi học về thì bắt gặp một màn tỏ tình thất bại. Lại là một anh chàng phải lòng chị Thục Uyên. Nhưng anh này rất đặc biệt. Anh ấy lại tặng chị Uyên hoa oải hương? Trên đời, chị ấy ghét nhất là hoa oải hương. Bởi vì, khi nhìn thấy nó, chị ấy sẽ nhớ đến tôi.

Chị ấy nói tôi là đồ tạp chủng, không có cha, là một đứa ngoại lai đáng ghét. Thật ra, bên phía ngoại của mẹ tôi, trước giờ, lứa cháu chỉ có mỗi chị ấy là con gái nên được cưng chiều hết mực. Bây giờ có thêm tôi nên chị ấy rất ghét tôi.

Quay lại chàng trai kia, tôi thấy đoá hoa thật xinh đẹp nên đã định lấy nó lên rồi bỏ chạy. Nhưng mà anh ấy còn đứng kia cho nên tôi phải nói chuyện vòng vo. Cuối cùng, tôi cũng thành công cầm được nhành hoa trên tay.

Lúc này, tôi mới để ý đến anh ấy. Thật phong độ, gương mặt cũng rất mang phong vị đàn ông. Tôi buột miệng hỏi anh ấy về chị Thục Uyên thì anh ấy lại mỉm cười. Nụ cười đó, lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là rung động".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.