Nếu Như Không Có Anh

Chương 8-1




Trong nháy mắt không khí ngưng tụ lại.

Anh không nói lời nào, cũng không nhúc nhích, cả người giống như gặp phải yêu nữ làm phép, bay mất hồn vía.

Sau một hồi rất lâu, Chu Vi Đồng cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi nữa không khí trầm mặc này, đang chuẩn bị nói đùa vài câu để xua tan không khí trầm mặc này thì bỗng nhiên anh khàn giọng lên tiếng.

“Tại sao cô lại nói như vậy?”

“Sao?” Cô ngớ ngẩn. “Anh quên sao, trước đây anh đã nói không cho tôi tháo kính xuống ở trước mặt anh.”

“Tôi nói lúc nào?”

“Chính là lúc chúng ta đi công tác ở Tokyo……… Hôm anh đã uống say.” Giọng nói nhỏ dần, bỗng nhiên cô tỉnh ra, có lẽ đối với anh mà nói, đêm đó là một đêm đáng xấu hổ.

Quả nhiên, Nghiêm Sâm nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối.

Cô lúng túng phất tay một, nhất thời không biết làm sao. “Ách, thật ra thì cũng không có việc gì……, tôi chỉ cảm thấy hiếu kỳ mà thôi, muốn biết đôi mắt của tôi có phải rất khó coi hay không.”

“Không phải như vậy?” Anh cắt đứt lời nói của cô.

“Vậy là……. Như thế nào?” Cô sợ hãi hỏi. Nói thật ra, cô rất muốn biết lý do.

Anh không trả lời, để hộp tiện lợi xuống, cầm ly trà cô mới bưng vào, cũng không sợ nóng, uống một hơi.

Nhìn bộ dáng anh rất hồi hộp, cô chưa thấy qua anh luống cuống như thế này, hai bên tóc mai đang đổ mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Càng nhìn cô càng tò mò, bỗng nhiên nảy sinh ý định, cô tháo mắt kính xuống.

Anh uống xong ly trà này, quay đầu nhìn cô, nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

“Cô………..”

“Tôi quyết định đeo kính áp tròng.” Cô tuyên bố.

“Tôi nghĩ ông chủ sẽ không cho phép nhân viên không đeo mắt kính chứ?”

Anh nghe vậy, giương mắt nhìn cô. “Chu Vi Đồng, cô mau đeo kính lại.”

Cô không thèm để ý, còn cố ý đến gần anh, nâng gương mặt thanh tú lên, khiêu khích cùng anh giằng co.

Anh thấy cô đi tới, lại hốt hoảng lui về phía sau. “Cô sẽ hối hận.”

“Tại sao?” Cô tiếp tục bước lại gần anh.

“Bởi vì……….” Anh chần chờ.

“Bởi vì thế nào?” Cô đứng trước mặt anh, khoảng cách rất gần, chỉ cách nhau một hơi thở.

Hơi thở anh không ổn định, nhịp tim giống như đang ngưng lại, lý trí mất đi, tình cảm đang nổi sóng lên mãnh liệt. Sau đó, anh đưa tay giữ chặt cô lại, áp đôi môi xuống.

Một cách đầy thô bạo, trừng phạt bằng nụ hôn, anh xoa đôi môi mềm mại của cô, cô kinh sợ, ưm, trực giác muốn tránh, nhưng có bàn tay giữ chặt gáy của cô, không cho cô thoát.

Đầu lưỡi thăm dò vào trong hàm răng của cô, càng rỡ lượn quanh, mút.

Cô cau mày, toàn thân phát ra niềm đam mê mãnh liệt, lúc sắp chịu không nổi nữa, bỗng nhiên lại trở nên dịu dàng.

Anh không còn kiêu căng chiếm giữ nữa, chuyển thành êm ái che chở, nhẹ nhàng hôn môi cô, lướt qua liền ngưng lại.

Nụ hôn lúc cạn lúc sâu, làm cô dần mất đi khả năng chống cự, yếu ớt mặc cho anh định đoạt.

Anh nâng mặt của cô, đôi môi anh triền miên lướt qua chóp mũi, lông mi, cuối cùng dừng lại trước trán.

Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, cảm giác hỗn loạn cùng với cơ thể nóng rực.

“Hiện tại, cô có hiểu không?” Anh ở bên tai cô nói nhỏ, hơi thở mập mờ nhẹ như lông vũ, làm xao xuyến trái tim cô.

“Cô tháo mắt kính, chuyện sẽ xảy ra như vậy.”

Cô không nói một câu, gương mặt ửng đổ khẽ dựa vào lồng ngực của anh, khẽ thở gấp.

Thời gian dường như không ủng hộ thời khắc ngọt ngào này, lặng lẽ tiến về phía trước.

Cho đến khi một chuông điện thoại không thức thời đột nhiên vang lên, hai người giật mình, rồi mới từ trong không khí say mê tỉnh dậy, nhanh chóng tách ra.

Nghiêm Sâm nhận điện thoại, Chu Vi Đồng kinh ngạc nhìn theo bóng dáng kiên cường của anh, tay phải đặt lên ngực.

Trái tim hình như đập rất nhanh, như muốn nổ tung, da thịt cô cũng nóng lên như muốn phát sốt.

Cô cắn môi, không biết hít sâu bao nhiêu lần, cố gắng trấn tĩnh, quyết định đeo mắt kính trở lại.

Thái Thường Hi nói, đây là vũ khí phòng vệ của cô, hiện tại cô đã hiểu ra, thì ra vũ khí phòng vệ chính trái tim của cô.

Bảo vệ cô, không hẳn là anh bị khuất phục……………..

***

Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa cô và anh vượt qua một ranh giới mới, bước tới một tình cảnh tốt đẹp hơn.

Cũng không đơn thuần là ông chủ cùng trợ lý, cũng không phải hai người yêu nhau, công tư phân minh, nhưng cũng có vài điểm mập mờ.

Ai cũng không hề nhắc lại nụ hôn ngọt ngào đó, cũng không thèm để ý hai người có phải đang yêu nhau hay không, chỉ là để theo cảm giác, diễn ra một cách tự nhiên.

Dần dần, cô phát hiện mình ở trước mặt anh, có chút đặc quyền, cô là nhân viên duy nhất có thể lên giọng với anh, mà anh hoàn toàn không tức giận.

Cô có thể trêu chọc anh, nói xéo anh, thỉnh thoảng còn châm chọc anh vài câu, rồi thỉnh thoảng còn làm nũng với anh. Anh có lúc sẽ giả bộ không nghe thấy, có lúc sẽ dùng từ ngữ độc mồm đáp lại, nhưng phần lớn thời gian, ánh mắt đều hiện ý cười.

Ẩn sâu trong ánh mắt nụ cười đó, ước chừng là một loại nuông chiều.

Trong phòng làm việc bắt đầu truyền ra lời đồn, tò mò rỉ tai với nhau gần đây ‘Diêm La Lãnh Huyết’ hình như vui vẻ hơn rất nhiều, thường thì có thể thấy anh cười sang sảng, so với vẻ mặt tối tăm âm trầm trước đây không thể nào sánh nổi.

Là ai hoặc chuyện gì đã khiến anh thay đổi?

Các nhân viên sôi nổi suy đoán, nhưng đáp án cũng rất mơ hồ. Kỳ quái hơn là, thậm chí có người còn nghĩ anh gần đây tiếp nhận một khối tài sản lớn, hoặc là sắp được thăng chức.

Nhưng vẫn có một số người, chuyển hướng về phía Chu Vi Đồng.

“Có phải là Chu Vi Đồng hay không?” Bọn họ lặng lẽ hỏi. “Tôi nghe nói gần đây cô ấy cùng ‘Diêm La Lãnh Huyết’ rất hợp nhau.”

“Ừm, tôi cũng cảm thấy được ‘Diêm La Lãnh Huyết’ rất tín nhiệm cô ấy, giao rất nhiều việc cho cô ấy làm.”

“Lần trước tôi còn nhìn thấy bọn họ cùng nhau ăn cơm tiện lợi trong phòng họp, hình như là do Vi Đồng làm.”

“Thật hay giả………”

Tin đồn đó, càng lúc càng lan truyền rất nhanh, mặc dù ngại Nghiêm Sâm bình thường rất uy nghiêm nên không dám tùy tiện, không người nào có can đảm dám tìm hiểu sự thật. Nhưng Chu Vi Đồng vẫn nhạy cảm phát hiện, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô có chút quỷ dị.

Vào một buổi chiều, ánh mặt trời chiếu vào phòng làm việc, mấy nhân viên bưng điểm tâm cùng cà phê, tụ họp ở phòng giải khát nói chuyện phiếm.

Đây là chính sách mới do Nghiêm Sâm tuyên bố, mỗi ngày bỏ hai mươi phút để uống trà chiều, các nhân viên có thể ngưng mọi công việc lại, uống ly cà phê để nâng cao tinh thần.

“Tôi hỏi này Vi Đồng, nghe nói thời gian uống trà chiều này, là cô đề nghị với Phó tổng Nghiêm sao?” Một nữ đồng nghiệp lớn tuổi hỏi chuyện.

“Vâng, đúng vậy.” Chu Vi Đồng không nghi ngờ gì, thẳng thắn gật đầu.

Mọi người nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Làm sao cô có thể thuyết phục ‘Diêm La Lãnh Huyết’ đồng ý việc này? Trước kia anh ấy không mang chúng ta nghiền chết thì tuyệt đối không bỏ qua.”

“Anh ấy không có xấu tính như vậy.” Chu Vi Đồng theo trực giác thay cấp trên giải thích. “Anh ấy chỉ là hơi chăm chỉ làm việc chút thôi. Tôi nói với anh ấy, tuy thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi nhưng có thể giúp mọi người tăng năng suất làm việc, anh ấy suy nghĩ, liền đồng ý.”

Cứ như vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, rất khó tin được ông chủ hà khắc có thể sảng khoái như vậy.

“Những trò chơi ở phòng bên. Nghe nói là Phó tổng đề xuất với Hội đồng quản trị, để ra một gian phòng, bố trì vài bàn bóng bàn, còn cái trò chơi đánh quả bóng tròn tròn gọi là gì ấy nhỉ?”

“Air hokcy.”

“Đúng, chính là cái đó. Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh ấy lại đề xuất như vậy?”

“Có mà.” Chu Vi Đồng mỉm cười chứng minh. “Thật ra ở nước ngoài có rất nhiều công ty sẽ bố trí không gian để nhân viên nghỉ ngơi cho tốt, như vậy cũng được gọi là phúc lợi cho nhân viên. Hơn nữa theo như khảo sát, nhân viên đối với công việc sẽ tận tâm hơn.”

“Vậy là không có sai, nhưng……….” Có vài người tỏ ra thấy làm kỳ lạ. “Đó là cá tính của ‘Diêm La Lãnh Huyết’ ư! Sao bỗng nhiên anh ấy lại tỏ ra có lương tâm như vậy được?”

“Ai, là mọi người luôn nghĩ xấu về anh ấy thôi, thật ra anh ấy cũng không tệ đâu.” Lần nữa Chu Vi Đồng lại biện hộ.

Ha ha ha, đúng là có quỷ nha!

Tinh thần của mọi người hơi run lên, động lực bát quái nhất thời xông tới. Bọn họ không dám ở trước mặt Nghiêm Sâm nói gì đó, nhưng ở trước mặt các đồng nghiệp thân thiết này, sẽ không khí như thế.

“Vi Đồng, cô hãy thành thật nói ra, cô cùng Phó tổng Nghiêm có cái gì đó phải không?”

“Các người đang yêu nhau sao? Chẳng lẽ đang lén lút kết giao?”

“Lần trước có người nhìn thấy hai người cùng nhau ăn cơm tiện lợi, cô việc gì phải làm cơm tiện lợi cho anh ấy ăn?”

“Cô………….”

Lưu Tinh đưa ra nhiều vấn đề liên tiếp, dồn dập vào Chu Vi Đồng, cô chấn động, nhất thời không biết phải ứng phó ra sao, trong lòng hơi lộn xộn.

“Tôi……….. Ách, các người hiểu lầm rồi, tôi và Phó tổng Nghiêm……… Không có gì, anh ấy là……… Ông chủ nha.”

“Đối với chúng tôi mà nói, anh ấy đương nhiên là ông chủ! Nhưng đối với cô mà nói, khẳng định là không giống nhau?”

“Có gì là không giống nhau, có chỗ nào không giống nhau chứ?”

“Chớ giả bộ, nhìn cô kìa, mặt đỏ lên rồi!”

Có thật không? Chu Vi Đồng ngây ngốc giơ tay đặt lên hai gò má nóng rực. Chẳng lẽ đỏ lên rõ ràng như vậy sao? Trời!

Uổng công cô che giấu, một mặt muốn phá vỡ vòng vây của các đồng nghiệp.

“Tôi muốn…………… Đi về làm việc.”

“Đừng nghĩ sẽ trốn.” Một nữ đồng nghiệp cười bắt cô lại.

“Mọi người đừng lam rộn, buông tôi ra!”

“Tiểu Trịnh, cô tới đây giúp một tay.” Nữ đồng nghiệp lên tiếng nhờ một nam đồng nghiệp giúp đỡ một tay.

Một nhóm người đùa giỡn lôi lôi kéo kéo, bỗng có một âm thanh nghiêm nghị vang lên.

“Các người làm gì đó? Buông cô ấy ra!”

Oa! Ma vương tự mình đến giải cứu công chúa rồi!

Mắt thấy sắc mặt Nghiêm Sâm không tốt nhìn theo cánh tay của Tiểu Trịnh, cực kỳ khó chịu khi anh mạo phạm vào cô gái này. Mấy nhân viên đều hoảng sợ chắc lưỡi hít hà, rất thức thời cùng nhau nhấc chân, như một làn khói rời đi.

Lúc này Chu Vi Đồng mới thở phào một cái, tay vỗ ngực, tim đập thình thịch.

“Bọn họ đang đùa cái gì?” Nghiêm Sâm lo lắng nhìn cô. “Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Cô giương mắt nhìn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau, hai bên má lại nóng lên.

“Tiểu Trịnh đó giữ cô lại làm gì?” Anh chất vấn, trong lòng dường như có mùi dấm.

Cô đang nghe lầm sao? Cô thản nhiên cười, thành tựu ngọt ngào của cô.

“Không có gì. Đúng rồi, boss, ngày mai I-Fashion tổ chức show thời trang từ thiện, lát nữa tôi muốn đi xem tổng duyệt, anh có muốn đi không?”

“Dĩ nhiên!”

***

‘Diêm La Lãnh Huyết’ giá lâm.

Sân khấu tổng duyệt show thời trang, nhân viên I-Fashion gửi tin nhắn rỉ tai nhau mới biết được tin tức, thần kinh của mọi người lập tức căng lên, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến tranh.

Họ đã sẵn sàng để đáp ứng tính cách theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ của Nghiêm Sâm, nói không chừng thấy sắp xếp hàng ghế bị sai lệch, cũng nổi đóa.

Quả nhiên khi anh vừa đến hiện trường, liền dùng cặp mắt tinh nhuệ càng quét từng góc bàn ghế.

Tổng biên Vương đích thân ra nghênh đón, nhìn Chu Vi Đồng đang đứng bên cạnh Nghiêm Sâm với ánh mắt cầu khẩn.

Cô hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu.

Nghiêm Sâm kiểm tra từng chi tiết nhỏ, ánh đèn, âm nhạc đến tất cả các quy trình. Show thời trang lần này trừ các người mẫu chuyên nghiệp, ban đầu còn định mời những tên tuổi lớn trong ngành. Nhưng vì để đáp ứng được kế hoạch của Chu Vi Đồng, chủ yếu là trang phục của offcie lady, nên người mẫu cũng thay đổi đến từ các ngành nghề offcie lady. Họ không phải chuyên nghiệp, lần đầu lên sàn diễn khó tránh được có sai sót.

Nghiêm Sâm cau mày. “Đây là cái quỷ gì? Cái này có thể để nhìn sao? Đây là đang bôi nhọ trang phục của người thiết kế, người ta muốn đến xem biểu diễn chuyên nghiệp, không phải là một đám tượng gỗ trên sàn diễn.”

Chu Vi Đồng khẽ kéo ống tay áo của anh, nhìn anh mìm cười nhẹ nhàng.

Anh bỗng nhiên dừng lại, hít sâu hai lần. “Ý tôi nói, Tổng biên Vương, những người này sẵn sàng tạm gác lại công việc để trình diễn thời trang, công ty rất cảm kích. Chỉ là động tác có chút, chắc phải mời một người mẫu chuyên nghiệp đích thân hướng dẫn lại.”

“Dạ, tôi biết rồi.” Tổng biên Vương lau mồ hôi lạnh.

“Còn về phần ánh sáng này, chiếu vào trang phục nhìn rất khó coi, giống như quỷ vậy………… Ý tôi nói, là nên điều chỉnh lại ánh sáng một chút.”

“Vâng.”

“Âm nhạc quá mạnh mẽ, giống như đám tang…….. Ý tôi là, thỉnh thoảng nên xen kẽ với âm nhạc nhẹ nhàng hơn.”

“Tôi đã hiểu, chúng tôi sẽ điều chỉnh lại.”

“Cũng đã buổi diễn thử cuối cùng rồi, mà còn như thế này…….. Khụ khụ, các người đã cực khổ, thời gian cũng không còn nhiều lắm, mọi việc phải nhanh lên một chút!”

“……Vâng.” Tổng biên Vương ngẩn ngơ lên tiếng, quả thật là không thể tin được, đây là ‘Diêm La Lãnh Huyết’ của ngày thường sao? Vì sao hôm nay lại nói chuyện…… Ôn hòa như vậy chứ?

“Tốt lắm, trước mắt cứ như vậy, anh đi làm việc đi.”

“Nha, vâng.”

Sau khi Tổng biên Vương rời đi, Nghiêm Sâm nhìn sang Chu Vi Đồng, bất đắc dĩ ảo não bỉu môi.

“Như thế này ‘không câu nệ’ chứ?”

“Ừm.” Cô gật đầu, đôi mắt sáng mỉm cười, lóng lánh như ngôi sao.

“Không câu nệ, tốt lắm, nhất định Tổng biên Vương và bọn họ rấy vui vẻ, sẽ dốc hết sức chuẩn bị mọi việc.”

“Hừ.” Anh không vui hừ lạnh, trừng mắt nhìn cô. “Cũng đã đến buổi diễn thử cuối cùng rồi, mọi thứ vẫn lộn xộn rối tung lên, cô xác định bọn họ sẽ xử lý kịp sao?”

“Nhất định sẽ kịp, bởi vì đã có anh ở đây.” Cô khẳng định nói nhỏ, tiếng cười nhỏ môi anh đào cong lên, tựa như chuông gió, thanh thúy vang bên tai anh.

***

Lời tiên đoán của cô quả không sai, trải qua một đêm bận rộn, show diễn thời trang diễn ra vào buổi chiều hôm sau thành công vang dội.

Nhà thiết kế quyên góp trang phục cho buổi đấu giá, không chỉ có các phu nhân tỏ ra hào phóng, các offcie lady cũng hào phóng ra giá, làm cho buổi đấu giá từ thiện trở nên náo nhiệt, quyên được rất nhiều tiền.

Đến cuối chương trình Nghiêm Sâm, Tổng biên Vương cùng với nhóm người mẫu bước ra sàn diễn nói lời cảm ơn, nhận được những tiếng vỗ tay vang dội.

Tiếng vỗ tay không ngừng, Chu Vi Đồng cũng ra sức vỗ tay, cảm xúc dâng trào, hốc mắt không khỏi phiếm hồng.

Bởi vì show diễn trang lần này cô rất tận tâm tận lực, tất cả mọi trang phục đều do cô và biên tập có thâm niên ở I-Fashion cùng nhau chọn lựa. Các người mẫu cùng với nhà thiết kế cũng do đích thân cô mời.

Mặc dù cô chỉ làm việc ở phía sau hậu trường, không được đền flash ở phía trước quan tâm đến, nhưng vẫn cảm thấy thực sự rất tự hào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.