Nếu Như Không Có Anh

Chương 7-2




Cô đang làm gì thế này? Tự nhiên lại cùng cấp trên trực tiếp cãi vả?

Trở lại chỗ ngồi, Chu Vi Đồng lập tức cảm thấy khó chịu, mới vừa rồi còn tỏ ra kiêu căng mà lúc này lại bị dập tắt, cô bây giờ chỉ muốn hung hăng véo chính mình.

Cô là kẻ điên sao? Nghiêm Sâm là ông chủ, là nhân vật kinh khủng có danh hiệu ‘Diêm La Lãnh Huyết’, vậy mà cô lại dám khiêu khích anh, quả thật không biết sống chết là gì!

     

Nhưng không biết tại sao, thời gian gần đây cô càng lúc càng thích vuốt râu hùm, sao lại lớn mật như vậy được chứ?

“Cô rất có tiến bộ nha!” Có người chụp bả vai của cô.

Cô ngớ ngẩn, ngạc nhiên quay đầu lại.

Là Thái Thường Hi, anh ta đang nhìn cô cười.

“Ý anh là gì?” Cô không hiểu.

“Tôi là nói boss, cô vừa rồi dám đối mặt nói chuyện với anh ấy như vậy.”

“Đó, cái đó a………” Hai tay cô ôm đầu, không thể không cảm thấy hối hận. “Bây giờ tôi đang cố gắng kiểm điểm lại bản thân, lúc nảy tôi nhất định là bị điên rồi.”

“Cô không hiểu sao, cô làm rất khá.” Thái Thường Hi an ủi cô.

“Mới là lạ!” Cô than thở. “Nói không chừng đến ngày thứ Hai, bàn làm việc của tôi bị dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có một phong thư công ty thông báo cho thôi việc.”

“Bi quan như thế sao?” Thái Thường Hi cười. “Vậy mà vừa rồi cô còn dám lên giọng với ông chủ à?”

“Tôi đã nói là tôi bị điên rồi.”

“Vi Đồng, Vi Đồng, cô nhìn tôi này.”

Cô đưa tay xuống, mê muội ngẩng mặt lên.

“Tôi nói thật, tôi chưa bao giờ thấy tâm tình của boss tốt lên như thời gian gần đây, tôi muốn nói đây đều là công lao của cô.”

“Công lao của tôi sao?” Cô không thể tin được, tâm tình hỗn độn. “Tại sao lại có liên hệ đến tôi?”

“Tôi vốn cũng không thấy là có liên hệ, nhưng là……….” Thái Thường Hi có điều gì vừa suy nghĩ vừa đưa mắt nhìn cô. “Gần đây cô trở nên thật xinh đẹp, hơn nữa càng lúc càng giống với…………” Anh bỗng dưng dừng lại.

“Như cái gì?” Cô hỏi tới.

Anh lắc đầu, thiếu chút nữa đã lỡ lời, ánh mắt thoáng chốc thức tỉnh. “Không có gì.”

Cái gì là cái gì? “Trợ lý Thái, hôm nay anh nói chuyện sao lại không có đầu có đuôi như thế chứ?” Cô nghi ngờ đẩy đẩy mắt kính.

“Chớ đẩy.” Anh ngăn lại. “Làm sao lại không đổi kính áp tròng luôn?”

“Anh cho rằng tôi không nghĩ tới việc này sao?” Cô buồn bã. “Là boss không cho phép tôi ở trước mặt anh ấy không được gỡ mắt kính ra.”

“Anh ấy không cho phép? Tại sao?” Thái Thường Hi kinh ngạc.

“Ai biết? Chắc anh ấy thấy đôi mắt của tôi rất kỳ quái, không muốn bị dọa sợ nhỉ?” Cô giễu môi nói.

Đôi mắt của cô rất kỳ quái sao? Thái Thường Hi híp mắt, chủ động gỡ mắt kính của cô xuống nhìn, dò xét cẩn thận, cô đưa mắt nhìn anh, đôi mắt đen láy như viên thủy tinh đen, trong suốt tinh khiết, nhưng lại có cảm giác gì đó rất bí ẩn.

Anh nhìn, bừng tỉnh hiểu ra. “Không trách được anh ấy không cho cô tháo xuống.”

“Tại sao?” Cô hỏi tới. Đôi mắt của cô khó coi như vậy sao?

“Không phải như cô nghĩ đâu.” Thái Thường Hi nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười, đem mắt kính trả lại cho cô, nhìn cô đeo lên. “Nhớ, đây chính là vũ khí để phòng vệ, ngàn vạn lần đừng có tháo xuống đó.”

Vũ khí phòng vệ sao? Cô kinh ngạc, tại sao lại là cặp mắt kính này? Hơn nữa muốn cô phòng vệ cái gì?

“Cô không hiểu đúng không? Không hiểu cũng tốt.” Anh lảng lảng vỗ vỗ vai cô.

“Tóm lại, dựa hết vào cô đó.”

“Sao lại dựa vào tôi chứ?” Thế nào anh càng nói càng ẩn ý.

     

“Dựa vào việc cô khiến boss vui vẻ nha!”

“Tôi có khả năng này sao?”

“Cô có.” Anh ý định sâu xa thấp giọng nói nhỏ. “Tin tưởng tôi, cũng tin tưởng chính bản thân, cô có thể thay đổi được người đàn ông kia.”

***

Cô không xác định được có phải cô làm cho anh cảm thấy vui vẻ hay không, nhưng cô biết, được làm việc cùng với anh, cô rất vui vẻ.

Mặc dù cá tính của anh ngang ngược độc đoán, điểm này không cần phải nghi ngờ, nhưng có rất nhiều sự việc đưa ra quan điểm và ý kiến, quả thật rất sâu sắc, anh thường tỏ ra khinh thường hay đảo vị trí với cô, để cô có thể mở mang tầm mắt.

Có lúc, cô cảm thấy hai người là những cộng sự, giống như cùng nhau một cuộc phiêu lưu mạo hiểm, rất kích thích, rất vui vẻ, khắp nơi đều có sự mới lạ, lúc nào cũng vui vẻ.

Nếu như Hoàng Khải cần cô chăm sóc như một đứa trẻ, thì Nghiêm Sâm lại là một người đàn ông thực thụ, anh có thể dẫn dắt cô, và dẫn dắt cô một cách rất mạnh mẽ.

Anh đi ở phía trước, cô luôn đuổi theo ở phía sau, vội vàng cùng khát vọng vươn lên, để đuổi kịp anh, cô chưa bao giờ dám đi bộ.

Nhưng thỉnh thoảng, người đàn ông khí phách này cũng giống như đứa trẻ mà ăn vạ.

Giống như hiện tại………

“Bụng của tôi rất đói.”

Chu Vi Đổng ngẩng mặt, chợt nhìn về phía ông chủ đang đứng bên cạnh cô, sừng sỡ hỏi.

“Đã giữa trưa rồi sao?”

“Cũng sắp mười hai giờ rưỡi rồi.”

Mới mười hai giờ rưỡi sao? Trước kia anh làm việc không qua mười hai giờ rưỡi một chút, tuyệt sẽ không nhớ tới bữa trưa.

“Cô không đói sao?” Anh hỏi.

“Ừm.” Cô lắc đầu, quả thật cô cảm thấy không đói.

“Cô ở đây làm gì?” Anh cau mày. “Vẫn còn đang viết kế hoạch show diễn thời trang sao?”

“Không phải, tôi đang xem lại đồ hóa trang, xem trang web nào phù hợp để hợp tác với chúng ta.”

“Việc này không vội, khi nào thì cô đã biến thành người cuồng công việc thế? Thậm chí đã qua thời gian ăn cơm cũng không biết?”

     

Hắc, người nổi danh cuồng công việc ở tập đoàn này lại đi chỉ trích cô đang cuồng công việc sao?

Chu Vi Đồng ngu người, ngồi cam chịu ánh mắt chỉ trích của người lãnh đạo, ra vẻ vô tội không nói gì, cô mờ mịt nháy nháy mắt, hồi lâu, mới tìm ra câu trả lời để lên tiếng.

“Vậy thì………… Bây giờ nên dùng cơm thôi, tôi có mang theo hộp tiện lợi.”

“Tiện lợi sao?” Anh kinh ngạc nhíu mày.

“Đúng vậy.” Từ trong bao vải cô lấy ra hộp tiện lợi. “Chỉ cần để vào lò vi sóng là có thể ăn………… Ách, thật ra thì tôi……….”

Cô muốn nói lại thôi, anh cũng không cho cô cơ hội nói dứt lời, nhìn thẳng vào cái hộp có dán hình mèo Kitty. “Tôi chưa bao giờ ăn cơm mang từ nhà đến để ăn trưa.”

     

“Ah, tôi cũng nghĩ vậy.” Không kỳ quái, cơm tiện lợi chỉ có những người nghèo hoặc những office lady muốn tiết kiệm tiền mới có thể mang theo, nhìn anh giống như Đại thiếu gia xuất thân giàu có, việc gì phải chịu ủy khuất thế này? Cô cắn cắn môi, đang muốn lên tiếng, anh lại mở miệng trước.

“Thái Thường Hi nói gần đây mới khai trương nhà hàng Nhật, nghe không tệ.”

Cô ngẩng người. “Boss có ý muốn cùng trợ lý Thái đi dùng cơm ở nhà hàng mới khai trương sao?”

     

Anh bất mãn liếc cô một cái, giống như đang trách cô không hiểu được ẩn ý của anh.

“Thường Hi nói buổi trưa có việc, đã đi trước rồi.”

Cho nên đây là đang muốn tìm cô đi ăn sao? Cô do dự. “Nhưng cơm tiện lợi……..”

“Cô cần gì phải ăn loại thức ăn đã hâm đi hâm lại nhiều lần đó? Không phải như vậy rất khó ăn sao?” Anh lớn tiếng nói.

Sao lại rất khó ăn chứ? Cô chu mỏ. “Từ nhỏ đến lớn tôi đều ăn như vậy mà.”

Anh hung hăng trừng cô, cô nhất thời chột dạ.

“Được rồi, tôi với anh ra ngoài ăn.”

“Thôi!” Cô nhượng bộ chẳng những không làm cho anh bớt giận, ngược lại càng làm anh thêm ảo não, gương mặt thêm phần xấu hổ. “Cô thích ăn loại thức ăn thế này thì cô cứ tùy tiện.”

Dứt lời, anh bước nhanh về phía phòng làm việc của mình, cũng không thèm quay đầu lại.

Tim cô đập nhanh hơi loạn nhịp nhìn theo bóng lưng của anh. Anh không phải đang đói bụng sao? Ý này là có ăn bữa trưa hay không đây?

Cô thở dài, đem hộp tiện lợi đến phòng trà nước hâm nóng, sau đó cầm hộp thức ăn còn nóng gõ cửa phòng làm việc của anh.

“Chuyện gì?”

Giọng điệu này cũng không đánh tan được dũng khí của cô, cô hít sâu một cái.

“Boss, thật ra thì tôi………… Mang theo hai hộp tiện lợi.”

“Hai sao?” Anh ngạc nhiên nhíu mày.

“Đúng vậy.” Cô hơi mỉm cười. “Bởi tôi thấy anh luôn ăn cơm bên ngoài, chắc chưa có cơ hội ăn món ăn gia đình, cho nên, ừ, nếu như anh không ngại lời nói lúc nảy………..”

Cô bỗng nhiên dừng lại, có chút không tự tin, nhớ tới lúc nảy anh nói loại thức ăn hâm đi hâm lại rất khó ăn, không biết có chịu nể mặt hay không? 

“Tôi thấy vẫn nên quên đi……..”

“Tôi muốn ăn.” Anh đột nhiên đứng dậy đi về phía cô, đoạt lấy hộp tiện lợi cô giấu ở phía sau, mở ra, một mùi thơm khó tả. “Cái này chính là cô làm sao?”

“Ừm, cơm chiên Dương Châu với canh rau, có thể bổ sung thêm chất xơ.”

“Cái này có thể ăn sao?”

Sao? Chu Vi Đồng sửng sốt. Đây có được xem là đang ghét bỏ không? Nhưng nhìn ánh mắt của anh như muốn ăn thử, lại không giống.

Hoặc đây là thói quen đang cố khinh thường cô sao? Cô thấy, cảm giác mình có thể hiểu được tâm tình của người đàn ông này.

“Không tin, anh có thể thử một chút, đảm bảo ngon!” Cô múc một muỗng cơm, đưa tới bên tay anh.

“Được rồi, tôi cố gắng thử một chút xem sao.” Anh ngạo nghễ nhận lấy muỗng, đưa vào trong miệng, từ từ nhai.

Cô đứng im nhìn anh, trái tim hơi rung động, mặc dù tài nghệ nấu nướng của cô rất tốt, nhưng vẫn sợ không hợp khẩu vị với anh.

“Như thế nào?” Cô mong đợi hỏi.

“Chậc, cũng tạm được.” Lời nói trên miệng anh không biết nghe lời, tay ngược lại rất là tự nhiên múc thêm một muỗng nữa, cô hơi sợ nhìn anh không tự chủ được việc làm, miệng mỉm cười, trong lòng quay từng vòng, không ngừng tràn ra niềm vui sướng.

Như thế nào? Nhìn anh lại trẻ con như vậy, nhưng cô lại cảm thấy nhớ, rất nhớ, cảm giác cưng chiều anh.

“Anh đừng ăn quá nhanh, cẩn thận bị sặc.” Cô dịu dàng dặn dò. “Tôi đi chăm trà.”

“Ừm.” Anh gật đầu, không khách khí cầm hộp cơm tiện lợi, một muỗng lại một muỗng, ăn như hổ đói, giống như ở trên đời này chưa bao giờ ăn món ăn quý giá và lạ như thế này.

     

Cô mới bưng hai ly trà quay trở lại, thế nhưng anh lại lại như ‘gió cuốn mây bay’ mà quét sạch hơn một nửa hộp cơm tiện lợi của cô, cô không thể tin, nhưng cũng không khỏi mừng rỡ.

“Nếu như anh thích, về sau tôi sẽ giúp anh làm một phần.” Vừa dứt lời, cô liền âm thầm hối hận.

Cô cũng không  phải bạn gái của anh, mỗi ngày giúp anh làm cơm tiện lợi, quá mập mờ?

Nhưng anh không nhận ra có cái gì đó không đúng, còn tùy hứng nói.

“Lần sau tôi muốn ăn món sở trường của cô.”

Cô nghe vậy, lòng tan chảy, ngọt ngào như mật ong. “Được, nhưng khi anh ăn, không được phép chê.” Trước tiên phải đưa ra quy tắc.

     

“Không được, cô cũng biết tính tôi không thích nói dối, ăn không ngon tôi sẽ nói thẳng.”

Nhưng cô không cần. Cô sẽ giận? “Nếu anh không thích nói dối, anh chỉ cần nói chuyện không cần quá khắc khe được không?”

“Tôi sẽ nói thật.”

“Anh có biết như vậy rất là máy móc hay không?”

     

“Nói thật lòng cũng sai sao?”

“Anh………. Anh rất quá đáng! Không ai dạy anh không cần quá câu nệ sao? Thỉnh thoảng khen ngợi người khác mấy câu sẽ chết sao?”

“Nếu rất đáng giá để khen thì tôi sẽ khen ngợi.”

“Vậy tôi không đáng giá để anh khen ngợi sao? Tại sao anh luôn ghét bỏ tôi?”

“Tôi không có ghét bỏ cô.”

“Còn nói không có? Anh luôn nhằm vào tôi.”

“Tôi không có.”

“Anh có.”

Cuộc nói chuyện của hai người dường như không còn là cuộc nói chuyện của hai người lớn nữa, mà giống như hai học sinh tiểu học ngây thơ đang đối chọi gây gắt, lại càng giống như hai người đang yêu nhau đang cãi yêu với nhau.

Nhưng hai người vẫn không nhận ra đang vượt quá giới hạn, đang vui vẻ, đắm chìm trong bầu không khí này, cho đến khi Chu Vi Đồng mang theo ý nũng nịu hỏi.

“Anh không có ghét bỏ tôi, vậy anh nhìn một chút, tại sao không cho tôi ở trước mặt anh gỡ mắt kính xuống?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.