Nếu Như Không Có Anh

Chương 7-1




Cô phải để bản thân tốt hơn so với trước kia!

Yêu chính mình, mới có thể để người đàn ông không đủ yêu cô phải hối hận. Quý trọng bản thân, sẽ không xót thương chờ đợi người khác quý trọng.

Cứ như vậy, rất đơn giản.

“Nói ngoài miệng nghe có vẻ rất đơn giản……..” Chu Vi Đồng chăm chú quan sát bản thân trong gương, tự lẩm bẩm.

Hôm nay, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng, kèm theo áo khoác mỏng, kết hợp với quần tây vừa vặn làm nổi bật đôi chân thon dài, còn có cái mông………. Gần đây có vẻ hơi đầy đặn một chút, quả nhiên đây là thành quả của việc luyện tập yoga.

Cô đẩy mắt kính mới đổi trên sóng mũi, gọng kính màu đỏ hồng, rất có phong cách, đeo trên mặt giúp cho tinh thần cô được nâng cao.

Cuối cùng, trước ngực cô còn đeo vòng cổ làm thủ công Lace trang trí bằng hoa, rất nổi bật, rất xinh đẹp.

“Có vẻ như không xấu.”

Chu Vi Đồng soi gương, cảm thấy rất hài lòng. Gần đây cô càng lúc càng thích soi gương rồi, và hơn nữa phát hiện bản thân trong gương rất tốt, da của cô rất trắng, gương mặt rất mềm mại, sờ lên rất thích. Dáng người cũng rất mảnh mai nhờ vào luyện tập yoga hơn tháng nay. Sự thay đổi này rất tiến bộ, thần sắc rất tốt.

Cô cũng lấy say mê thay đổi quần áo làm thú vui, mặc quần áo mới vào làm bản thân mình sáng sủa hơn. Cô cảm thấy tâm tình rất tốt, bước trên đường cũng rất tự tin.

Việc này có được xem là một loại hư vinh không?

Cô thẹn thùng suy nghĩ, một mặt cảm thấy xấu hổ, mặt khác lại đứng trước gương, lấy hai ngón tay trỏ đặt lên hai bên gò má, làm vẻ mặt nghịch gợm đáng yêu.

“Ha ha!”

Một tiếng cười vang lên, cô kinh sợ, vội vàng thu tay lại, nũng nịu quay đầu, nhìn về phía mẹ yêu đang đứng trước cửa phòng.

“Mẹ, làm sao mẹ đi vào cũng không gõ cửa thế? Muốn hù chết con sao?”

“Mẹ nói này con gái, lúc nào thì mẹ con vào phòng con phải gõ cửa thế?” Mẹ Chu không thèm quan tâm đến con gái mà than phiền, mỉm cười bước tới, ôm lấy cổ cô từ phía sau.

“Thế nào, xem ra tâm tình của con không tệ nha, hôm nay ăn vận như thế, có vẻ rất là hài lòng?”

“Nào có nha.” Cô xấu hổ, không chịu thừa nhận. “Mẹ mau buông tay ra…… Rất là khó thở nha.”

“Không để cho con thở luôn.” Một tay mẹ Chu tiếp tục ôm. “Nói, gần đây đã xảy ra chuyện gì với con? Con nói chia tay với tên nhóc Hoàng Khải đó, là thật sao?”

“Đúng vậy.”

“Tên nhóc đó cũng không gọi điện thoại cho con luôn sao?”

“Anh ấy có gọi vài lần, nhưng con không nhận.”

“Vậy nó có tới công ty tìm con không?”

“Anh ấy không biết con được điều tới tổng bộ công ty.”

“Cũng không đến nhà tìm chúng ta luôn sao?”

“Căn bản là anh ấy không biết địa chỉ nhà chúng ta! Mẹ quên rồi sao? Anh ấy chưa đến đây lần nào.”

“Đúng rồi nhỉ.” Mẹ Chu chê cười, nới lỏng tay ra, làm bộ gõ vào đầu mình.

“Con thấy mẹ con già rồi trở nên hồ đồ, trước kia mẹ chê nó không biết đến nhà chúng ta chào hỏi, chỉ biết thời điểm con đến Tân Trúc thay nó làm nữ giúp việc………… Chậc chậc, con cùng tên nhóc đó chia tay, thật tốt quá, đây là chuyện vui, rất đáng để ăn mừng.” Mẹ cô vỗ tay.

Chu Vi Đồng buồn cười nhìn mẹ. “Mẹ à, mẹ có khoa trương quá hay không?”

“Không khoa trương, không khoa trương chút nào.” Mẹ Chu đột nhiên nheo mắt lại, cầm tay con gái xoay một vòng, cẩn thận quan sát con gái từ trên xuống dưới.

“Người khoa trương phải là con chứ, Đồng Đồng?”

“Con làm sao?” Chu Vi Đồng kinh ngạc.

“Con nha, ngày đó trở về nhà nói với mẹ quyết định chia tay với tên nhóc đó. Mẹ tưởng rằng con sẽ không gượng dậy nổi, có thể từ ‘người phụ nữ cá khô’ lâu dần trở thành ‘người phụ nữ mục nát’, trở thành xác ướp tại nhà……….. Kết quả là con không những không rơi xuống, trái lại còn ra sức làm việc, mỗi ngày đi làm giống như mẹ đi trình diện công ty Bách Hóa, sức sống bắn ra bốn phía. Một tuần đi tập ba buổi yoga, ngày nghỉ nếu không đi làm thì đi xem phim, đi dạo phố.” Mẹ Chu tạm ngừng lấy hơi, đưa tay gõ nhẹ một cái vào trán con gái.

“Phù phù phù, con tôi không những không có khô héo, ngược lại càng rực rỡ hơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Như vậy không tốt sao?” Chu Vi Đồng đưa tay che trán, tránh né mẹ gõ vào.

“Chả lẽ mẹ hy vọng con ở nhà khóc lóc nức nở sao?”

“Không phải như vậy………. Chỉ là con phục hồi trở lại như cũ quá nhanh, không thể khiến người khác không nghi ngờ.” Lời nói mẹ Chu đầy ẩn ý.

“Nghi ngờ chuyện gì? Chu Vi Đồng không hiểu.

“Rất là nghi ngờ nha………..” Mẹ Chu xoa xoa lòng bàn tay, có ẩn ý sâu xa ra dấu tay.

“Mẹ mau nói đi.” Cô cũng không kiên nhẫn cùng mẹ đoán câu đố này.

“ Có phải bên cạnh con xuất hiện bong bóng màu hồng không?”

“Bong bóng màu hồng là gì?”

“Đứa ngốc! Là đàn ông đó!” Mẹ Chu cười.

“Mẹ đây đang nghĩ, con chẳng lẽ đang có tình yêu mới phải không?”

Chu Vi Đồng chợt hiểu, trí tưởng tượng phong phú của mẹ đang nghĩ là có người đang theo đuổi cô.

“Làm ơn! Mẹ đừng có tưởng tượng nữa được không?” Cô kháng nghị, hai gò má nóng lên.

“Con mỗi ngày đều vội làm việc ở công ty, làm gì có thời gian mà phát triển tình yêu mới chứ?”

“Có thể là tình yêu văn phòng.” Mẹ Chu tung song chưởng xoa lấy hai bên gò má của con gái, không bỏ qua bất kỳ vẻ biến hóa nào trên mặt cô.

“Con hãy thành thật nói ra, con gần đây trở nên xinh đẹp như vậy, là vì có quan hệ với người đàn ông khác phải không?”

“Mới không phải.”

“Mẹ không tin, người ta nói ‘nữ vi duyệt kỷ giả dung’, nếu như không có đối tượng mới, làm sao đột nhiên muốn thay đổi bản thân chứ?”

“Chính là……….. Không phải con đã nói rồi sao? Gần đây con thay mặt ông chủ phụ trách liên lạc với tạp chí thời trang, còn có show diễn thời trang từ thiện mùa thu, con được tham gia trù bị công việc, cho nên……….. Liền bị những người đó làm cho mưa dầm thấm đất chứ sao.”

“Chỉ có như vậy sao?” Mẹ Chu không tin tưởng mọi việc lại đơn giản như thế.

“Chính là như vậy đó.” Chu Vi Đồng gật đầu khẳn định.

“Được rồi, xem như làm như thế này rất tốt.” Mẹ Chu hỏi vòng vo thất bại, rất không tình nguyện nhếch môi.

“Đúng rồi, hôm nay con đi đâu mà lại ăn mặc đẹp như vậy?”

“Đi làm nha.”

“Đi làm? Nhưng hôm nay là thứ bảy.”

“Sắp tới show diễn thời trang rồi, có rất nhiều việc phải làm chứ sao.” Chu Vi Đồng nhí nhảnh ôm bả vai mẹ, hai bàn tay thân mật xoa xoa hai gò má của mẹ.

“Con đi đây, bye bye.”

Dứt lời, cô nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ. Vừa đến cửa thì chợt nhớ là quên cầm theo cơm hộp tiện lợi, lại quay trở vào phòng bếp.

Cô cầm lấy túi vải, nhìn hộp tiện lợi vẫn còn nóng hổi, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến những nghi ngờ của mẹ.

Cô nói bên cạnh mình không hề xuất hiện bong bóng màu hồng, thật không có sao? Hoặc chỉ là cô………… Từ chối thừa nhận.

***

“Cô ở đây làm gì thế?”

Khi Chu Vi Đồng đang loay hoay ghi chép kế hoạch show thời trang thì có một bóng dáng đột nhiên lại gần, hơi thở ấm áp mập mờ lất phất thổi bên tai cô, trêu chọc làm cho cô ghi chép chậm lại.

Là bong bóng màu hồng sao?

Cô ngẩng mặt, ngửa mặt về phía sau, hơi đề phòng giữ khoảng cách với người đàn ông này.

Nghiêm Sâm hoàn toàn không chú ý sự bối rối của cô, tự mình nghiên cứu chữ viết của cô. “Sao chữ của cô lại xấu như vậy? Thời tiểu học cô không luyện chữ cho thật tốt sao?”

Bong bóng tan thành mây khói!

Chu Vi Đồng chu mỏ tỏ vẻ không vui. Sao người đàn ông này mỗi ngày không thể không xem thường cô được sao?

“Là kế hoạch show thời trang đó.” Chu Vi Đồng khép máy vi tính lại, không muốn anh tiếp tục chê bai chữ viết của cô. “Tôi đang suy nghĩ nên làm như thế nào cho thật tốt.”

Anh gật đầu, cũng không thêm gì vê kế hoạch của cô. Con mắt dừng lại trên khuôn mặt của cô. “Mắt kính mới sao?”

“À! Ừ!” Cô theo thói quen nâng chiếc kính lên. “Mới đặt hôm thứ hai, ngày hôm qua mới đến lấy.”

“Không tê, trông rất xinh đẹp!”

Xinh đẹp sao? Cô không nghe lầm chứ? Anh nói cô xinh đẹp.

Chu Vi Đồng nháy mắt mấy cái, dường như nhìn thấy bong bóng màu hồng đang bay lơ lửng trên không trung.

“Cám ơn.” Cô ngượng ngùng khẽ rũ mắt xuống. “Thật ra thì tôi cũng nghĩ đến, có nên trực tiếp đổi kính sát tròng luôn hay không?”

“Đừng!” Anh nhanh chóng phủ quyết.

Bong bóng lại lần nữa tan thành mây khói!

Tâm tình Chu Vi Đồng vừa mới phấn chấn liền rơi thẳng xuống đáy.

Làm sao cô lại quên? Anh đã cảnh cáo cô ở trước mặt anh không được tháo mắt kính xuống.

Hừ, đôi mắt của cô trông rất khó coi sao? Liền phải ẩn giấu đằng sau đôi mắt kính.

Mặc dù đã qua nhiều năm cô đã hình thành thói quen đeo mắt kính, nhưng anh phản ứng như vậy làm cô tổn thương rất nặng.

Cô bỗng chốc đứng lên.

“Cô đi đâu đó?” Anh hỏi.

“Pha cà phê.” Cô không thèm quay đầu lại.

“Vậy thuận tiện pha giúp tôi một ly.”

Cô nghe vậy, bước chân hơi chậm lại, sau đó mới miễn cưỡng bước về phía trước.

Anh đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt lóe sáng hiện lên ý cười.

Xem chừng cô giống như rất tức giận, mặc dù anh không biết rõ vì sao cô lại giận, nhưng có thể trêu chọc cô tức giận, rất là thú vị.

Vừa nghĩ đến đây, tâm tình Nghiêm Sâm bỗng tốt lên, cuối đầu huýt gió, đi về phía phòng làm việc của mình.

Đúng lúc Thái Thường từ phía kia đi tới, nghe thấy tiếng huýt gió, hơi giật mình suýt tí nữa là làm rơi xấp tài liệu đang cầm trên tay xuống đất.

Đi theo ông chủ này cũng gần năm năm rồi, chưa bao giờ nghe thấy anh ấy huýt gió ở công ty, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Trời đất đảo lộn rồi sao?

Ôm một bụng nghi ngờ, Thái Thường Hi đi theo vào phòng làm việc của Phó tổng, đặt tài liệu lên bàn làm việc.

“Boss, những tài liệu này đang chờ anh ký.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Từ ống đựng bút Nghiêm Sâm lấy ra một cây bút máy, mở trang tài liệu đầu tiên.

Thái Thường Hi vẫn còn đứng tại chỗ.

“Còn có việc gì sao?” Nghiêm Sâm vừa ký tên, vừa hỏi.

“Boss, có mấy lời tôi xin nói thẳng, mong anh đừng để ý.” Thái Thường Hi khéo léo đề phòng.

Nghiêm Sâm hừ lạnh. “Từ khi nào thì cậu nói chuyện biết giữ ý từ rồi hả?”

Rất là oan uổng nha! Thái Thường Hi trố mắt, lúc nào anh nói chuyện với ông chủ vui buồn bất thường này cũng nơm nớp lo sợ mà. Chỉ là thỉnh thoảng…….. Thỉnh thoảng cũng có hơi lố một chút….., nhưng dù sao mình cũng là tâm phúc, nói đúng trọng tâm cũng không được xem là quá đáng đâu nhỉ?

“Có chuyện gì thì nói mau.” Nghiêm Sâm lười phải cùng anh chơi tâm lý chiến.

“Được rồi, vậy tôi nói à.” Thái Thường Hi quyết định lên tiếng. “Thời gian gần đây tâm tình anh có vẻ rất tốt.”

“Vậy thì sao?”

“Hình như có chút tốt…….. Là rất tốt?”

Nghiêm Sâm khẽ run mi mắt, ném bút máy xuống, tựa lưng vào ghế. “Ý của cậu là, cậu hy vọng tâm tình của tôi xuống thấp sao?”

“Dĩ nhiên không phải.” Thái Thường Hi vội vàng khoát tay. Nói giỡn! Đại Ma Vương mà đi vào cơn sóng nhỏ này, đây chẳng phải đang phun lửa khắp nơi sao? Đất đai khô cằn, anh đâu có hy vọng đại nạn này lại xảy ra.

“Ý của tôi là ……………... Tôi muốn nói, gần đây tâm tình của anh rất high nha, sẽ không bởi vì……………..?”

“Bởi vì sao?”

Ngoài cửa truyền tới hai tiếng gõ vang, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông này.

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện.

“Vào đi!” Nghiêm Sâm cất giọng nói.

Chu Vi Đồng đẩy cửa ra, bóng dáng nhẹ nhàng, mang ly cà phê nóng đến trước mặt Nghiêm Sâm.

“Ông chủ đại nhân, cà phê của anh đây.” Cô cố ý dùng kính ngữ để xưng hô với anh, môi anh đào hé mở mỉm cười.

Việc này hiển nhiên là đang khiêu khích.

Nghiêm Sâm ngắm nhìn cô, thân là ông chủ lại bị khiêu khích, kỳ quái là anh lại không thèm để tâm, ngược lại cảm thấy buồn cười.

Anh nhận lấy ly cà phê, nhấp một ngụm, liền nhíu mày.

“Đây là cà phê ba trong một sao?”

“Đúng vậy.”

“Tôi không uống ba trong một.” Anh đặt ly cà phê xuống. “Cô giúp tôi pha một ly espresso.”

“…………”

“Cô không nghe thấy lời tôi nói sao?”

“Nghe, ông chủ đại nhân.” Cô giương mắt nhìn anh, hai con người sáng rỡ như hai ngọn lửa. “Chẳng qua tôi có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa việc pha cà phê ở công ty là do thư ký phụ trách, tôi không am hiểu cho lắm. Có thể không biết pha theo khẩu vị khiến anh hài lòng.”

Lại dám mạnh miệng nữa sao?

Nghiêm Sâm bật cười, nhưng ngoài mặt lại nghiêm nghị. “Cũng đúng, còn nhớ trước đây cô pha cà phê ở I-Fashion, kết quả là làm đổ lên người tôi, thiếu chút nữa……. Chậc, xem ra để không ảnh hưởng đến đời sau của Nghiêm gia, tôi tuyệt đối phải cẩn thận.”

Anh đang nói hưu nói vượn cái gì đó? Nhớ lại hoàn cảnh khó xử đó, trong thoáng chốc mặt cô ửng hồng tim đập nhanh. Thật ra không mở bình thì không ai biết trong bình có gì? Anh làm gì mà phải nói ra sự việc đáng xấu hổ này, còn lại dùng giọng điệu cợt nhã thế này nữa?

Không được, cô tuyệt đối không để anh nói linh tinh được.

“Vậy lão bản đại nhân không có việc gì khác phân phó, tôi xin cáo lui.”

“Đi đi!” Anh khai ân khoát khoát tay.

Cô cắn môi, cuối cùng liếc anh một cái, hậm hực xoay người rời đi.

Mà lại xoay xoay nghịch ly cà phê, khóe miệng không tự chủ nâng lên, ánh mắt sáng lên.

Thái Thường Hi đứng ngoài quan sát một màn này, cảm thấy có gì không ổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.