Nếu Như Không Có Anh

Chương 2-2




Cô thực sự không thể sao?

Mặt Trời buổi chiều dần dần lặn xuống phía tây, bầu trời giữa ánh sáng và bóng tối mở ra một ranh giới mơ hồ, hào quang che chắn, chiếu lên gương mặt thanh tú Chu Vi Đồng đang lộ vẻ băng khoăng.

Cô đứng trước cửa kính của Công ty Bách Hóa, nhìn chằm chằm bộ thời trang mới nhất trên người model, đó là một cái váy liền thân màu xanh nước biển, làn váy nhẹ nhàng dường như bất cứ lúc nào cũng có những luồng gió xoáy.

Cô có thể tưởng tượng, những phụ nữ khác mặc chiếc váy này đi dạo trên phố, thế nào cũng quyến rũ mê người.

Thế nhưng người phụ nữ đó không phải là cô.

Cô không cách nào tưởng tượng được khi bản thân mặc những trang phục như vậy.

Cửa kính thủy tinh thật dài, phản chiếu mờ nhạt một bóng dáng xinh đẹp, là cô: một thân áo sơ mi cùng quần cotton đơn giản, rất giản dị, thoải mái, nhưng cũng rất bình thường, không cuốn hút.

Đây mới chính là cô.

Thế nhưng người của I-Fashion nói cô không xứng cùng với bọn họ tiếp xúc với nhau.

“Cô dựa vào cái gì mà quơ tay múa chân với chúng tôi, tại sao lại can thiệp vào quyết định của chúng tôi? Cô cùng với chúng tôi căn bản là không cùng một tiếng nói, cô hiểu được cái gì gọi là thời trang? Cái gì gọi là thịnh hành?”

“Tôi là trợ lý của Nghiêm Phó tổng, là anh ta phái tôi tới đây………….”

“Được rồi, vậy cô trở về báo cáo việc này cho ‘Lãnh Huyết Diêm La’ biết đi! Nói chúng tôi khi dễ cô, xem thường cô……….Cô để cho anh ta đuổi việc chúng tôi đi! Ngựa chứng như anh ta thứ nhất liền thay đổi gần một nửa nhân viên, Lão Tử đã sớm rất không hài lòng!”

Tổng biên I-Fashion ở trước mặt Nghiêm Sâm ngoan ngoãn giống như con cừu nhỏ, ngược lại khi nói chuyện với cô rất hùng hồn không hề khách khí.

Nhưng cô có thể tố cáo sao?

Coi như Nghiêm Sâm ra mặt nổi đóa, ở trước mặt nhiều người công khai thân phận ‘người đại diện’ là cô, vậy thì thế nào? Ngoài mặt có lẽ có thể áp chế được những lão già này, nhưng vĩnh viễn trong lòng bọn họ đối với cô sẽ không phục, nhất định phải nghĩ ra biện pháp để giải quyết những rắc rối này.

Dù sao cô cũng đã làm việc mấy năm rồi, hiểu rất rõ các mối quan hệ giữa các cá nhân là môn học khó khăn nhất.

Cô không thể mang Nghiêm Sâm ra, chỉ có thể dựa vào bản thân để giải quyết vấn đề khó khăn này.

Nhưng cô……….Nên làm như thế nào?

“Cô ngẩn ngơ đứng ở đây làm chi?”

Giọng nói lạnh lẽo như tiếng sét, xông thẳng vào tai Chu Vi Đồng, cô giật mình, kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Chính là ông chủ mới của cô, như thế nào lại trùng hợp gặp gỡ anh ta?

“Phó Tổng!” Cô nhẹ giọng chào hỏi, theo bản năng ôm chặt xấp tạp chí trên tay, tất cả những thứ này là cô mới mua ở tiệm sách, các tập san mới lưu hành.

Nghiêm Sâm liếc nhìn xấp tạp chí kia.

“Cô vừa mới đi qua I-Fashion?”

“Vâng!”

“Tình huống như thế nào?”

“Tất cả mọi thứ……Đều đang đi đúng quỹ đạo, bọn họ đang chuẩn bị nội dung cho kỳ tạp chí sau, còn có muốn làm một cái Fashion show từ thiện vào mùa thu……” Cô bỗng dưng dừng lại.

“Như thế nào? Fashion show kia có vấn đề sao?” Nghiêm Sâm nhận thấy được sự do dự của cô.

“Không phải như thế!” Cô vội vã lắc đầu.

“Là bọn họ có dự định mời người mẫu nổi tiếng đến, cho thấy nhiều thương hiệu danh tiếng mới, nhưng tôi cảm thấy……….”

“Cô cảm thấy như thế nào?”

Cô có thể nói sao. Chu Vi Đồng cảm thấy chán nản. Ý kiến của cô không quan trọng chứ?

“Nói!” Nghiêm Sâm lên giọng thúc giục.

“Không có gì, cũng không phải là ý tưởng gì nổi bật, Tổng biên đã nói là không khả thi.”

“Ý tưởng gì? Cô nói rõ ràng.”

Cô đã cố gắng che giấu sự thật, Nghiêm Sâm cũng không cho phép, kiên trì muốn cô thẳng thắng.

Cô không thể làm gì khác hơn là bất chấp khó khăn nói ra.

“Tôi chỉ cảm thấy, biểu diễn những thứ kia bình thường cộng đồng không thể mua nổi những tinh phẩm hàng hiệu, suy cho cùng có cái gì………..Tác dụng gì? Tôi là nói, bình thường offcie lady một tháng bỏ ra bao nhiêu tiền để mua quần áo và phụ kiện? Tại sao không mở rộng ra một số nhãn hiệu rẻ tiền hơn? Không phải vừa tiện nghi vừa có thể thưởng thức hay sao?”

“Chẳng hạn như?” Nghiêm Sâm đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Cô nhất thời á khẩu không trả lời được.

Cô làm sao sẽ biết? Cô chẳng bao giờ quan tâm đến thời trang, làm sao biết những thương hiệu nào giá rẻ và hợp thời trang?

Nghiêm Sâm cười lạnh.

“Không trách được cô sẽ bị Vương Tổng biên soi mói. Cô chỉ biết bắt bẻ, nhưng không đưa ra được phương án cụ thể và khả thi, tất nhiên người ta sẽ nghĩ cô có ý làm trái.”

Chu Vi Đồng nghe vậy, không thể tin nhìn chằm chằm vào anh. Người đàn ông máy móc nhất thế giới, dám chế giễu bắt bẻ cô.

Anh nhìn thấu suy nghĩ của cô, lông mày lưỡi mác như không có việc gì nhíu lại.

“Tôi là ông chủ, bắt bẻ là quyền lời của tôi.”

Đúng nha, cũng là anh ta định đoạt, anh là ông chủ mà! Chu Vi Đồng cắn môi, miễn cưỡng nuốt lời phản bác trở lại.

Nghiêm Sâm quan sát nét mặt của cô, mặc dù cô cố gắng kìm nén, nhưng anh vẫn nhạy bén nhìn ra cô sinh lòng bất mãn, cô gái này có chút bướng bỉnh, chỉ là cô có thói quen hay che giấu.

Cô có thể trốn bao lâu? Nếu như là Tiết Xán Tâm………., chắc chắn sẽ không để bản thân uất ức như vậy.

Nhưng cô……….Không phải là Tiết Xán Tâm.

Vừa nghĩ tới đây, Nghiêm Sâm dùng sức cắn răng, anh căm hận bản thân không nên luôn nhớ tới người tên Tiết Xán Tâm……..Đối với anh mà nói, là chuyện cũ trước kia, sớm nên theo gió mà bay đi.

Cô gái này không phải là Tiết Xán Tâm…….Anh sắc bén quan sát Chu Vi Đồng ------nhưng anh có lẽ có thể cải tạo cô.

“Cô đi theo tôi!” Anh ra lệnh mà không bất kỳ lời giải thích, dẫn Chu Vi Đồng đi vào khu vực trang phục nữ giới tại lầu hai của Công ty Bách Hóa, đứng trước quầy quần áo đang bày la liệt.

“Đi thay quần áo!”

Cô sửng sốt.

“Đi thay quần áo mà cô cảm thấy xinh đẹp, tốt nhất là không mặc theo kiểu phong cách giản dị của cô.” Anh chỉ thị.

“Tại sao?” Cô cau mày.

“Phó Tổng vốn cho rằng quần áo của tôi sẽ ảnh hưởng đến khả năng làm việc của tôi sao?”

“Không sai.” Anh không chút khách khí.

Cô bỗng chốc run sợ tức lên, giống như con nhím, bày ra phòng vệ.

“Tôi đang làm việc nghiêm túc, tôi không thích ăn mặc xinh đẹp nhưng cũng không bày tỏ thái độ làm việc không chuyên nghiệp…..”

“Cô là không chuyên nghiệp.” Anh lạnh nhạt cắt đứt lời nói của cô.

“Cái gì?” Cô ngạc nhiên.

“Cô chăm chỉ làm việc, không phải vì cô tôn trọng phần công việc này, chỉ là vì sống tạm, cô có lẽ không hề có lỗi với mình, nhưng cô thật có lỗi với công ty, thật có lỗi với những người làm việc cùng với cô.” Anh nhấn mạnh, từng câu từng chữ như kim châm châm vào lòng cô.

Cô vừa thẹn vừa cáu ngắt, toàn thân khẽ run.

“Tôi đã tận lực, nếu như Phó Tổng đã không hài lòng, có thể đuổi việc tôi………”

“Xem đi, cô gặp phải khó khăn chỉ muốn trốn tránh.” Giọng nói anh mang sự giễu cợt.

Cô căm giận trừng mắt nhìn anh.

“Nếu như cô thật sự tự nhận công việc nghiêm túc, vậy thì đi tìm ra trang phục thích hợp cho bản thân, đi tìm ra những thứ mà cô gọi là bình thường offcie lady thích mua nhưng lại chỉ mua được hàng nhái, cô trước tiên phải thuyết phục bản thân, sau đó mới có thể thuyết phục người khác, nếu không vĩnh viễn cô cùng người ta luôn bất đồng ngôn ngữ!”

Ngôn ngữ?

Chu Vi Đồng buồn bã, anh ta như thế nào lại cùng với Tổng biên Vương nói những lời tương tự? Tổng biên Vương cũng nói với cô là không hiểu ngôn ngữ thời trang của họ, cho nên không thèm cùng cô nói chuyện.

“Đi đi!” Anh lần nữa ra lệnh.

Lúc này, cô không còn cự tuyệt, chần chừ ngật đầu, tiến hành hành trình phiêu lưu quan trọng nhất của đời người.

Anh chăm chú nhìn cô đang tò mò và đi qua đi lại trước quầy kinh doanh trang phục nữ, giống như con thỏ nhỏ lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Điện thoại di động vang lên, anh nghe điện thoại.

“Boss, sẽ không quên chứ?” Là Thái Thường Hi gọi tới. “Tối hôm nay còn tham gia party, chính tôi còn ở công ty chờ anh.”

“Không cần chờ nữa, tôi không đi.”

“Cái gì?” Thái Thường Hi kêu lên.

“Tại sao không đi? Chủ nhân bữa tiệc rất mong chờ anh đến tham dự nha.”

“Tôi hiện tại có chuyện quan trọng hơn.”

“Chuyện quan trọng gì? Anh hiện tại đang ở đâu? Alo, alo ……….”

Anh cúp điện thoại, anh hoảng hốt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động đang nhấp nháy.

“Phó……Phó Tổng.” Giọng nói không được tự nhiên lấy lại tâm trí của mình.

Anh quay đầu, nghênh đón nhìn kỹ Chu Vi Đồng trong suốt đứng phía trước so với rất nhiều bóng dáng, cô mặc một chiếc váy hoa, bên ngoài là một áo khoác ngắn.

“Tôi mặc thế này………Có được không?” Cô làm như rất sợ ánh mắt sắc bén của anh, rũ lông mi, gò má ửng hồng, không dấu được sự ngượng ngùng.

Anh quan sát cô, rất sắc bén, rất không lưu tình, ánh mắt như radar, lướt qua toàn thân trên dưới của cô, sao đó tập trên gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô---- -----mặt trái xoan, sóng mũi thẳng đứng, đôi môi đầy đặn------- thật ra dáng dấp của cô không tệ, nhưng lại cố tình dùng cái mắt kính khó coi đó,che đi đôi mắt dịu dàng.

Người phụ nữ ngu ngốc!

Anh giễu cợt cười nhẹ, khóe môi khẽ nhếch lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.