Nếu Như Có Một Ngày

Chương 9




Đón xong bốn vị phụ huynh, ai lên xe của người ấy đi về phía biệt thự của nhà họ Giang. Mẹ Long Nữ thấy cô đi giày cao gót và trang điểm thì rất lấy làm lạ, ngồi ở ghế sau rướn lên phía trước thăm dò, hiếu kỳ hỏi: “Con bé ngốc này, mẹ mới đi vài hôm mà con đã lớn hẳn nhỉ?”

Long Nữ biết ngay sẽ thế này, cười nói: “Đâu có đâu, con cũng 24 tuổi rồi mà, phải ra dáng người lớn một chút, không thì phiền lắm.”

“Ừ, đúng lắm, chiều cao của con kém Đông Tử nhiều, đi giày cao gót vào đẹp hơn bao nhiêu.” Lúc này ba cũng nói chêm vào, cô càng thêm nẫu ruột. Ba cô vốn là một người bảo vệ chủ nghĩa gia trưởng, vì thế lúc nào cũng thấy Giang Đông quản lý cô là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Cô cảm thấy Giang Đông mới giống con trai của ba, cô không giống ông một chút nào hết.

“Ba, mẹ, Maldives thế nào ạ? Lần tới định đi đâu ạ?”. Chẳng phải Giang Đông lòng tốt trỗi dậy, chỉ là anh e cứ thế này sẽ bị lộ mất, lộ ra anh cũng xong luôn. Hơn nữa anh rất chắc chắn trong thời gian ngắn có thể trị được tiểu nha đầu Long Nữ này, vì thế anh phải thể hiện cho thật tốt.

“Không tệ, khí hậu tốt, phong cảnh đẹp, vẫn chưa nghĩ ra lần tới sẽ đi đâu. Lần nghỉ phép tiếp theo còn chưa biết là khi nào, trong sở ngày nào cũng bận rộn như thế. Đúng rồi, khu phía nam là địa bàn của con phải không, bảo chúng nó chú ý một chút đi, còn nghênh ngang như thế ba phải điều người qua xem đấy.” Long Dực là giám đốc Sở Công an, cách ăn nói và tác phong đều rất có dáng quan to, vô tình mở cuộc họp luôn.

“Vâng, ba an tâm, chuyện này con sẽ giải quyết.” Giang Đông cười nhẹ nhận lời.

“Chẳng phải Đông Tử không còn can thiệp vào chuyện hắc đạo rồi sao? Ông bảo nó đi làm cái gì vậy?” Bà Long không hiểu gì hỏi ông Long. Ông Long quắc mắt nhìn bà: “Đàn ông nói chuyện, đàn bà không được xen vào!”

Long Nữ cuối cùng đã hiểu được mình được di truyền gen của ai rồi. Mẹ cô sao lại yếu thế như vậy chứ, nhưng cũng không phải. Bình thường ba cô rất chiều mẹ, tuyệt đối không như Giang Đông. Tóm lại Giang Đông tệ nhất tệ nhất.

Tới nhà họ Giang đã thấy Giang Nam bồng em bé ra đợi. Cô bé con đó lớn thêm một chút chắc chắn sẽ rất đáng yêu. Diệp Tử nói con bé đó giống cô của nó, Long Nữ chưa gặp cô gái trong truyền thuyết đó bao giờ, nhưng từ khuôn mặt của con bé là có thể thấy cô của nó tất nhiên phải là một đại mỹ nữ. Lúc cả nhà ngồi xuống, Long Nữ bận rộn giúp dì giúp việc bưng đồ ăn. Đây là nhiệm vụ của cô. Theo lời của Giang Đông thì, một người phụ nữ đến cơm cũng không biết nấu thì ít nhất cũng phải biết bưng đồ ăn, rửa chén bát. Vì thế mỗi lần họp gia đình cô đều đảm đương vị trí này, thành ra rất chuyên nghiệp.

Trên bàn ăn, Giang Viễn Chương và Long Dực ngồi ở hai đầu bàn. Bà Giang và bà Long ngồi bên phải chồng mình, sau đó là Diệp Tử và Giang Nam, đối diện là Giang Đông, chỗ còn lại là của Long Nữ. Lúc ngồi xuống cô có chút không tự nhiên. Bao lâu rồi cô chưa ở gần anh thế này, lần gần đây nhất hai người họ cùng dùng bữa hình như phải được cả tháng rồi. Anh nói đồ ăn cô nấu không ngon, chẳng động vào miếng nào, lại kiên trì nguyên tắc quân tử tránh xa việc bếp núc, sau cùng đành thuê người giúp việc. Giờ thì Long Nữ đi rồi, căn nhà đó anh cũng chẳng buồn quay về, người giúp việc thôi cũng chẳng cần.

“Nam Nam kết hôn trước Đông Tử nửa năm phải không?” Bà Giang bỗng cười hỏi.

“Ừ đúng đấy, chẳng sớm hơn được mấy tháng.” Bà Long ngồi bên phụ họa theo, Long Nữ chỉ biết cúi đầu chăm chăm vào ăn. Không phải cô đói, tại cô chẳng biết nói gì, có lẽ lúc này tốt nhất là cô hãy im lặng. Theo lời của Giang đại thiếu gia thì là, ăn nhiều nói ít.

“Trông kìa, Nựu Nựu đã được ngần này rồi. Ôi chao không biết lúc nào mới được bế cháu nội đây?” Bà Giang cảm thán, lập tức nhận được đồng cảm; bà Long cũng buông mặt phiền muộn theo. Hai ông bố tuy không nói năng gì nhưng ít nhiều cũng có chút tiếc nuối. Giang Nam cười nói: “Con thấy dạo này sức khỏe của Long Nữ không tệ, tranh thủ sinh một đứa cũng được, Đông Tử cũng không còn ít tuổi nữa.”

“Vâng, sắp rồi, chúng con cũng đang muốn đây.” Giang Đông mỉm cười trả lời, cực kỳ điềm đạm, cực kỳ thành thật, lập tức dẫn đến một tràng ho sù sụ của Long Nữ. Nhưng cô hoàn toàn bị làm lơ, vì cả nhà còn đang bận rộn bàn tán ầm ĩ, tháng nào mang bầu thì tốt, con trai hay con gái tốt, thậm chí bắt đầu bảo Giang Đông cai thuốc lá.

Cuộc họp mặt gia đình kết thúc trong bầu không khí hòa thuận, tất nhiên trừ Long Nữ. Lúc lái xe tới đón ông bà Long, bà Giang còn kéo cô lại dặn dò: “Không được ăn đồ nguội nữa, nếu đã quyết định sinh con thì phải tẩm bổ cho tốt.” Long Nữ nuốt nước mắt mà vâng dạ, trong bụng nghĩ. Mẹ chồng ơi, chúng con ly hôn mất rồi, sao mà sinh con đây.

Giang Nam và Diệp Tử cũng cùng đi ra, đúng lúc đó nghe thấy Giang Nam nói một câu với Diệp Tử: “Giờ anh tới Diệp Sắc à?” Long Nữ thấy cái tên này sao mà quen quen thế, thuận miệng hỏi: “Diệp Sắc là chỗ nào vậy ạ?”

“Nha đầu ngốc, đó là hộp đêm của anh rể em. Diệp Sắc Khuynh Thành, Trác Lan thường tới đấy, em không biết sao?” Giang Nam cười trả lời. Long Nữ ngây ngô gật gật đầu chao tạm biệt chị. Hóa ra Diệp Sắc Khuynh Thành là của anh ấy mở. Trước đây cô chỉ biết Diệp Tử có mở một hộp đêm, nhưng không ngờ lại tình cờ đến vậy. Nhớ ra lần trước mình tới đó, bất giác giật mình. Trước giờ cô luôn bị Giang Đông quản lý rất chặt, những nơi như thế tất nhiên không được tới. Nếu bị trông thấy chắc chắn chuyện hai người họ đã ly hôn sẽ bị lộ... Sau đó, trời ơi, sau đó cô chắc chắn sẽ bị ba mẹ băm vằm, bắt nhốt trong nhà ép phải tái hôn. Đừng mà, đừng mà. Tuyệt đối đừng như thế mà!

“Đi thôi, lên xe đi.” Giang Đông nói xong liền tự khởi động xe luôn. Long Nữ đột nhiên nhớ tới câu anh nói là sẽ có con lúc nãy, nổi giận đùng đùng, vừa lên xe liền hỏi: “Sao anh lại nói chúng ta sẽ có con?”

Giang Đông lười biếng nói: “Chẳng lẽ em muốn anh nói với bố mẹ là chúng con ly hôn rồi, không sinh con được nữa?”

Long Nữ thấy anh nói cũng đúng, ơ nhưng mà không thể lại bị anh lôi kéo, “Chẳng phải anh vẫn nói sức khỏe của em không tốt, không nên có con sao, anh cứ nói như thế tiếp thì có làm sao?”

Giang Đông liếc cô một cái, dùng giọng điệu rất không khách khí nói: “Vóc dáng của em bây giờ nhìn kiểu gì cũng không giống sức khỏe không tốt.”

Long Nữ bị câu này của anh làm cho tức xém chút nữa nhảy ngược lên. Vóc dáng cô làm sao chứ, chỉ tròn trịa hơn một chút thôi có gì đâu. Hồi trước anh nói cô gầy, chẳng ra dáng đàn bà con gái, nói chạm vào cô chẳng có cảm giác... Làn này anh lại nói cô như thế. Vì câu nói này của anh, ngày mai cô sẽ bắt đầu giảm cân, nhất định phải giảm.

“Mà cái công việc lởm khởm kia của em coi bộ em làm cũng hăng hái nhỉ?” Giang Đông đột nhiên chuyển đề tài sang công việc của Long Nữ. Không nói còn đỡ, vừa nhắc tới thì cứ như là ý chí chiến đấu bao phủ khắp người. Cô ngẩng đầu nói: “Tất nhiên, em rất được coi trọng, em có năng lực thế cơ mà.”

“Ngày nào cũng để cho người ta sai khiến gọi là được coi trọng? Ngày ngày photo đánh máy gọi là có năng lực?” Một câu của Giang Đông đã đánh trúng vào trọng điểm.

“Giang Đông, anh là đồ khốn!Anh dám sai người theo dõi em!” Long Nữ chưa từng nghĩ tới chuyện anh lại ngang nhiên làm như thế. Tại sao anh lại dùng những thủ đoạn đó đối với cô chứ, thật không tôn trọng nhau!

Xe đột ngột dừng, đầu Long Nữ đập “bụp” một cái. Cô xoa xoa trán mà không hiểu mô tê gì, thấy khuôn mặt của Giang Đông áp tới, cô trợn tròn mắt quên cả phản kháng, mặc cho đôi môi anh từ từ đặt lên môi cô. Nụ hôn cướp bóc của anh làm đau cô khiến cô có chút sợ hãi. Cô dùng sức cắn anh một cái, sau đó Giang Đông cười đắc ý nói: “Nhớ kỹ, không được phép gọi thẳng tên của anh nữa, tên của anh em được gọi sao?”

“Khốn kiếp, em ghét anh!” Long Nữ nước mắt đầm đìa hét lên với anh, muốn đẩy cửa xuống xe, ai ngờ cửa xe đều bị anh khóa lại rồi, cố gắng thế nào cũng không mở ra được. Giang Đông nhìn bộ dạng tủi thân của cô, đùa cợt nói: “Cầu xin anh đi, anh sẽ để em xuống.”

Long Nữ quay đầu nhìn anh không nói năng gì, khoảng năm giây sau, cô òa lên khóc, vừa khóc vừa gào: “”Tại sao anh bắt nạt em? Em làm sai gì rồi? Anh chỉ toàn bắt nạt em, anh đối xử với em không ra gì hết! Ly hôn rồi mà vẫn còn bắt nạt, rốt cuộc anh muốn thế nào?...”

Giang Đông giật mình, sao cô lại đột nhiên bùng nổ như thế? Chẳng lẽ anh quá trớn thật rồi? Mà sao anh lại khó chịu vậy? Anh đưa tay ra muốn ôm lấy cô vào lòng an ủi, không ngờ cô bắt lấy tay anh cắn rất mạnh. Đau, thực sự đau, hằn cả lên, nhưng anh không kêu tiếng nào. Tiếng khóc dần ngừng lại, sức lực như đã bị vắt cạn, cô xiêu vẹo tựa vào ghế xe, nhỏ giọng nói: “Em cầu xin anh, đừng bắt nạt em nữa.”

Lúc Long Nữ nói câu này, trái tim Giang Đông thực sự rất đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.