Nếu Như Có Một Ngày

Chương 13




Long Nữ ôm gấu bông về nhà, rất hớn hở, rất hào hứng, ngây nga ngây ngô đặt gấu bông dưới thảm, rồi chạy vào trong phòng ôm gấu Teddy màu xám của mình ra, lại gọi cả Cầu Cầu tới, trông y như cái vườn thú mà cô là vật nhỏ bé nhất. Ngày mai là cuối tuần, cô không cần làm thêm, nằm trên thảm gối đầu lên bụng của Cầu Cầu xem tivi, một cảm giác không tệ.

Trác Lan trở về nhìn thấy một khung cảnh thật không biết nên cười hay mếu. Hai con gấu bông, một con chó xù, một thân người bé xiu xiu đều đang nằm bò dưới đất. Cầu Cầu chỉ mở mắt nhìn cô chằm chằm. Người ta nói loài chó có linh tính, cái này cấm có sai, nó vẫn yên lặng, nằm im thin thít nhìn Trác Lan, sợ làm chủ nhân đang ngủ say của mình thức giấc.

Trác Lan đang định vào phòng ngủ thay quần áo thì thấy điện thoại của Long Nữ nhấp nháy. Thì ra cô nàng này để chế độ im lặng, bảo sao vừa rồi gọi mãi mà không thấy nghe máy, còn tưởng nàng ta chạy ra ngoài chơi. Cầm điện thoại lên thấy hiển thị “Rồng bá đạo đang gọi”, Trác Lan liếc nhìn Long Nữ đang cuộn một đống dưới đất, cầm điện thoại đi ra phía ban công.

“Sao mãi mới nghe máy?” Giọng nói lạnh căm căm vang lên, nhấn mạnh sự không hài lòng của Giang Đông.

“Cô ấy ngủ rồi, có chuyện gì?” Trác Lan chau mày, giọng nói mang chút bực bội. Chuyện của họ bao năm nay cô đều tận mắt chứng kiến hết, sự thờ ơ vô tâm của Giang Đông, sự cố gắng chăm chút, cố gắng lấy lòng của Long Nữ, cô thấy thật không đáng. Nhưng con bé ngốc nghếch đó luôn nằng nặc bảo vệ cho Giang Đông thật khiến cô không biết mình đúng hay là sai nữa.

“Em về rồi à?”Khẩu khí của Giang Đông vẫn bá đạo như thế, nhưng hơi có chút ngạc nhiên.

“Giang đại thiếu gia, thành phố B này có việc gì anh không biết không? Em đi Pháp mà anh cũng biết?” Trác Lan tự dưng thấy khó chịu, hoặc tại cú điện thoại phiền toái lúc nửa đêm này, hoặc tại kiểu đối xử của Giang Đông đối với Long Nữ, tóm lại là cô thấy bực mình.

“Có chứ. Em đưa vợ anh vào Thiên Hạo làm chân sai vặt, quăng cô ấy ở nhà một mình, em không biết cô ấy ngốc nghếch à, không biết cô ấy khờ lắm à, cô ấy xảy ra chuyện thì làm thế nào? Giang Đông có uy thế của kẻ vương giả khiến người ta phải sợ hãi.

Trác Lan sững người, chân sai vặt? Rõ ràng Long Nữ nói ở đó không tệ mà. Quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ xíu đang ngủ trong phòng khách kia, Trác Lan bống thấy sao thương quá. Quay người nhìn ra cửa sổ, cô thong thả nói: “Đầu tiên cô ấy không khờ cũng không ngốc, Long Nữ mà anh nhìn thấy là Long Nữ mà anh muốn thấy, không phải là con người thật của cô ấy. Anh đã từng hiểu cô ấy chưa? Anh có biết từ nhỏ tới lớn lớn thi cử gì cô ấy cũng đứng thứ nhất không? Anh có biết ngoài chó ra thì cô ấy sợ tất cả các loài động vật không? Anh có biết cô ấy sợ chuột đến mức từng một tuần liền không dám xuống đất không? Anh có biết cô ấy đã từng được hâm mộ nhất trường không? Anh có biết cô ấy chưa từng yêu bao giờ thì đã lấy anh luôn rồi không? Anh có biết bất luận anh đối xử với cô ấy thế nào, cô ấy vẫn luôn đứng về phía anh hay không? Anh có biết cô ấy phải giả vờ nghốc nghếch trước mặt anh không? Anh có biết cô ấy rất ghét mùi thuốc lá, nhưng vẫn gắng sức tìm hiểu tất cả các loại thuốc lá chỉ vì muốn anh vui không? Anh có biết cô ấy thích nhất là ca hát chứ không phải là billard không? Anh có biết cô ấy mong được chồng mình che chở biết bao chứ không phải là ngày ngày cô độc một mình không? Còn nữa, cô ấy đã không còn là vợ anh.” Trác Lan không hiểu sao hôm nay mình lại giận dữ như thế, tuôn ra một tràng. Đầu dây bên kia lặng thinh, chỉ nghe thấy tiếng thở của Giang Đông, cô không biết tâm trạng của anh đang thế nào.

“Nói với cô ấy, ngày mai bọn anh sẽ tới Quân Đế, chiều mai anh sẽ qua đón.” Giọng của Giang Đông có vẻ mệt mỏi, nói xong thì cúp điện thoại. Trác Lan đặt điện thoại một bên, châm thuốc nhìn lên bầu trời. Đã rất muộn, màn đêm yên tĩnh, đốm lửa bé nhỏ càng khiến khung cảnh thêm cô tịch lạnh lẽo. Cô ngưỡng mộ sự dũng cảm dành cho tình yêu của Long Nữ, ngưỡng mộ cô ấy có thể cố gắng hết sức giành lấy hạnh phúc cho mình. Vì thế cô luôn bảo vệ cô ấy, bảo vệ cuộc hôn nhân mà cô ấy cho rằng hạnh phúc. Còn cô thì sao? Cô còn có gì đây? Người mẹ duy nhất của cô đã rời xa cô, người cô yêu cũng đi mất... Nếu ngày đó cô dũng cảm một chút, có phải kết cục giờ sẽ khác?

Tiếng chuông cửa đánh thức Long Nữ, đã hơn mười giờ sáng. Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy dụi mắt đi mở cửa, sau đó liền nhìn thấy thư ký của Giang Đông đang đứng nghiêm chỉnh trước cửa nhà, trên tay cầm hộp quà lớn, cung kính đưa hộp quà cho cô rồi chào đi luôn.

Long Nữ không hiểu gì, quay vào nhà, vừa đi vừa ngáp: “Cái gì không biết.”

“Ôi ôi ôi...đẹp quá!” Long Nữ giơ bộ đầm trong hộp lên la lớn. Trước đây cô chẳng mấy khi có cơ hội được mặc đầm dạ hội, chỉ có hồi đám cưới được mặc váy cưới. Cô không thích mấy vụ tiệc tùng nhạt nhẽo nên Giang Đông cũng không bao giờ đưa cô tới dự, anh dắt ai đi cùng thì cô không biết. Giờ mới thấy mình ngốc, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hỏi, cho rằng đó là tin tưởng, đó mới là tình yêu, giờ ngẫm lại, chỉ có một mình cô là không biết gì hết.

Bộ đầm dạ tiệc màu đen đơn giản, kiểu cổ thuyền hơi rộng bó sát phía ngực, phần vai được thiết kế lộ ra một chút, cải biên từ kiểu sườn xám, tà được xẻ tới hơn mười phân trên đầu gối, thêm đôi giày cao gót màu đen, chỗ nổi vẫn nổi, chỗ chìm vẫn chìm, không tệ.

“Tên đó cũng có thẩm mỹ đấy chứ, nhưng mặc đồ dạ hội mà chẳng hở cái gì thế này á?” Trác Lan đầu tóc bù xù bước từ phòng ngủ ra.

Long Nữ há hốc mồm hỏi: “Cậu về từ khi nào? Sao tớ chẳng biết?”

“Cậu? Người ta bốc cậu đem đi bán cậu cũng chẳng biết ấy chứ, ngủ như lợn.” Trác Lan trợn mắt với cô, sau đó đưa điện thoại cho cô: “Tên “rồng bá đạo” nhà cậu nói lát nữa tới đón, cậu chuẩn bị đi.” Nói xong quay đầu trở về phòng ngủ.

Long Nữ đột nhiên nhảy cẫng lên, lao vào phòng ngủ, leo luôn lên giường, hai tay chống cằm hào hứng hỏi: “ Đản Đản, cậu có nhớ Tần Chi Dương không?”

Trác Lan ngây người, trừng mắt lườm: “Tớ nhớ anh ta làm gì, rảnh lắm hả?”

“Điêu toa, chắc chắn cậu vẫn nhớ anh ấy, nếu không tại sao mấy năm nay vẫn không thèm yêu ai?” Long Nữ bĩu môi nhìn Trác Lan chằm chằm, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của Trác Lan.

Trác Lan quay lưng lại, giọng nói buồn buồn: “Tớ phải ngồi hơn mười tiếng máy bay đấy, mệt chết mất, cậu mau đi chuẩn bị đi, đừng để mẹ cậu nhìn ra sơ hở gì.” Sau đó chẳng nói thêm câu gì nữa.

Long Nữ nhìn bộ dạng của Trác Lan, trong lòng cũng thấy khó chịu, bực bội vứt một tờ giấy cho cô, nói: “Anh ấy về rồi, số của anh ấy đấy, gặp hay không tuy cậu.” nói rồi đi thẳng ra ngoài.

Một lúc lâu sau Trác Lan mới trở mình, cầm mẩu giấy lên nhìn một lát, chẳng biết có phải gắng sức nhìn quá hay không mà trước mắt bỗng nhòa dần, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Long Nữ cũng không quay vào, cô biết Trác Lan cần thời gian, lúc trước cô cũng vậy đấy thôi. Chuẩn bị xong thì cũng mười hai giờ, điện thoại đổ chuông, cô nhấc điện thoại cười nói: “Người đẹp, gì thế?”

“Hả hả, tiểu mỹ nhân, đang làm gì vậy?” Tiếng cười của Đào Nhiên từ đầu bên kia vọng tới khiến người khác rất dễ chịu.

“Hi hi, sắp ra ngoài đây, có chuyện gì không?”

“Ồ, cũng không có gì, rảnh thì đi ăn KFC thôi.”

“OK, người đẹp thật hiểu ý người khác, gọi lại sau nhé, bye bye.”

Long Nữ vừa cúp máy thì Giang Đông gọi tới, hôm nat tâm trạng của anh có vẻ tốt, giọng dịu dàng được mấy phần: “Đã xong chưa? Anh đang ở dưới lầu.”

“Vâng, em xuống ngay.” Giọng nói của Long Nữ hơi gượng gạo, cái tên này hôm nay làm sao vậy, dịu dàng? Từ nay không hợp với anh. Tới khi cô xuống dưới lầu, liền thấy Giang Đông mặc bộ âu phục đứng cạnh xe, tuấn mỹ hệt một đế vương, uy thế đó từ xa truyền tới. Cô mở to mắt đứng nhìn, dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn, anh thực sự đang cười


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.