Nếu Như Biết Nhau Sớm Hơn​

Chương 27: Chương 27




"Ông nghỉ ngơi đi, tụi con đi đây." Cậu và anh tạm biệt ông rồi ra ngoài.

Mẹ anh sắp sinh rồi, mặc dù cả người đều không ổn nhưng vẫn tươi cười.

Vừa mới thấy anh và cậu đã đi đến nói chuyện.

"Nếu đã sắp xếp xong rồi thì trở về đi học đi.

Loanh quanh ở đây rồi lại trễ học." Mẹ anh vỗ vỗ vai cậu nói.

Cậu đăng ký học hè để hoàn thành các tín chỉ trước, cậu mong muốn đi làm càng nhanh càng tốt.

"Dạ, con về thưa mợ, thưa ông bà rồi con đi." Cậu lễ phép đáp lại, mợ cậu cười chọc cậu nên thay đổi cách xưng hô đi thôi.

Anh bên cạnh thêm vào mấy câu làm cậu đỏ mặt.

Sau đó thì cậu được anh đưa đến tận trường luôn.

Dù sao thì anh cũng là nghiên cứu sinh của trường, đi lại tự do mà.

Lần này cậu dọn hết đồ về phòng của anh luôn, đỡ mất công mỗi lần gặp nhau lại chạy lên chạy xuống.

Công việc của anh cũng rảnh rỗi, đợi nhỏ kia tỉnh dậy, anh cũng sẽ kèm nó học luôn.

Nhỏ này học hành chẳng ra làm sao, mất gốc từ đời nào rồi ý cho nên phải dạy lại từ đầu.

Con em cậu cuối cùng cũng tỉnh lại, vừa nghe tin cậu đã kéo anh về nhà ngay trong đêm.

Thực ra cũng không phải mừng nó tỉnh lại đâu, chỉ là về để nhanh lẹ lôi nó đi thay cái da mặt thôi.

Không mất công mỗi lần gặp cậu lại mắc ói.

"Cái gì, đi thay tiếp á? Em không đi, có chết cũng không đi." Vừa nghe cậu nói đi thay da mặt, con em cậu đã sống chết cũng không mở cửa phòng ra.

"Yên tâm đi, lần này đảm bảo là không sao.

Tại mẹ tiếc mấy đồng, tìm chỗ dởm cho nên mới vừa đau vừa xấu.

Lần này anh đảm bảo không xảy ra lỗi đâu." Cậu đứng bên ngoài, năn nỉ nó.

"Em đi thì anh phải hứa lần đi du lịch tới phải có em." Con em cậu nói.

"Đều cho đi, miễn là thay cái da dùm cái, xấu không ngửi được thì không dám đem mày đi đâu."

Con em cậu cuối cùng cũng chịu ló cái mặt ra.

Cậu nhìn cái mặt nó lại thở dài, lắc đầu rồi nhanh lẹ kéo nó đi.

Lần thay da này diễn ra rất nhanh, hơn nữa cũng không quá đau, con em cậu mừng muốn chết.

Sau khi làm tiểu phẫu nó lại bám cậu để hỏi cho rõ xem làm cách nào.

Cậu chịu không nổi nó ồn nên nói ra, là do nuôi tế bào da nhân tạo.

Và đương nhiên là từ cậu mà ra chứ đâu.

Nó nghe xong ngoan như con cún ý, răm rắp nghe lời lại còn lễ phép.

Cậu bị dọa sợ cả tuần liền chứ đâu có ít.

Mọi chuyện dần dần ổn thỏa, cậu cũng nhanh chóng học xong và sau khi lấy bằng thì lại lười như mèo, không chịu đi xin việc.

Càng lớn chúng ta sẽ càng lười, tùy vào hoàn cảnh sẽ thấy mức độ lười cao như nào.

Cậu có anh để dựa dẫm đâm ra lười muốn chết.

"Em đó, đòi học xong sớm để đi dẫn tour rồi giờ lại nằm đây kêu lười quá." Anh xoa đầu cậu xù loạn lên.

"Không phải là sợ đi xa, sợ nhớ anh sao." Cậu xoay người ôm lấy eo anh cười hì hì.

Anh cũng hết cách, chuyện ở nhà đã giải quyết xong, đám bác gái ăn bám đã bị anh đứng ra chia tài sản rồi đuổi đi rồi.

Số tiền bảo hiểm của ông bà dùng quá đủ, thêm nữa anh cũng làm ra tiền, nuôi thêm một con heo này cũng không khó.

Chỉ là cứ mãi như này thì không được.

Lười chết đi được, rồi lúc nào cũng loanh quanh bên anh, làm sao mà anh nhịn nổi.

Mà đè ra miết thì chết người mất.

Nhưng mà anh để cậu ở một nơi rồi anh đi làm, đi nghiên cứu thì lại nhớ cậu lắm.

"Hay là chúng ta cùng nhau đi du lịch, anh cũng có thể làm luận văn, dự án gì đó, còn em viết sách được không? Viết những cuốn sách về du lịch, cảnh đẹp các thứ." Cậu vừa ôm eo anh vừa ngước lên nhìn anh hỏi.

Anh cúi xuống nhìn cậu, không khí im lặng.

Sau đó cậu lại bị đè ra.

Hai người đã mua một căn hộ, chuyển đến sống cho thoải mái.

Đợi em gái anh lớn lên chút nữa, hai người đem về đây nuôi.

Tiểu công chúa dễ thương, lại còn hay cười, anh cứ bế lên là không muốn đặt xuống.

À, đấy chỉ là dự tính của hai người thôi chứ còn mẹ anh nữa, đâu phải nói đưa con gái bà ấy cho anh là bà ấy sẽ đưa đâu.

Khó khăn lắm mới dám có em ấy, cũng khó khăn lắm mới được nuôi đứa nhỏ mình sinh ra.

Năm đó, anh sinh ra, đến sữa mẹ còn không được uống, vì bà anh nói anh không cần phải uống sữa mẹ, sữa của mẹ anh không xứng cho đứa cháu đích tôn duy nhất.

Sau đó càng lớn thì anh càng bị cách xa mẹ, mẹ anh không thể nuôi anh, không thể nghe anh cất tiếng nói lần đầu, cũng không thể dạy anh đi đứng, dạy anh học hành.

Hiện tại, có thêm một đứa, lại là một tiểu công chúa xinh đẹp, mẹ anh đâu dễ buông tha cho anh nuôi được.

Hoặc là đón cả nhà vào cùng sinh sống, hoặc là tự bay về thường xuyên mà gặp em gái.

Anh suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng tự mình dọn về nhà ở luôn, khi nào em gái lớn lớn một tí rồi tính tiếp.

Mẹ anh hỏi về chuyện kết hôn của hai đứa, cậu ngượng đến không dám nhìn mẹ anh mấy ngày.

Tự nhiên từ gọi mợ, chuyển qua gọi mẹ, cậu không dám mở miệng.

Mà nếu thực sự là cưới về thì không gọi mẹ không được.

"Cưới đi, rồi quen dần được không? Chúng ta còn lấy nhau được, còn sợ không thay được cách xưng hô sao?" Anh xoa xoa đầu cậu, ôn hòa hỏi.

Cậu không kìm được, khẽ gật đầu.

Anh nhìn cậu, đáy mắt là niềm vui sướng không gì diễn tả được.

Anh đợi lúc này lâu lắm rồi, đơn phương bao nhiêu năm, đau khổ đè nén bên trong, nước mắt cũng phải nuốt vào trong cuối cùng anh cũng có được sự đền đáp xứng đáng.

Nếu như biết đến nhau sớm hơn, nếu như anh cố gắng hơn, tiếp cận cậu sớm hơn có lẽ bây giờ đã khác.

Nhưng mà không sao, cuối cùng anh cũng đã cưới được cậu về, còn rất nhiều thời gian để bù đắp..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.