Thường Tương Tư chưa từng sợ dao, cô có thể kiểm soát dao trong tay, nhưng khi cái thứ sắc bén này đặt trên cổ mình, cô có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương của lưỡi dao. Gã đàn ông này thâm trầm hung ác, tuyệt không đùa giỡn.
“Anh Hắc ——” Thái Bỉnh Khôn kiểm soát được xe rẽ qua một khúc cua: “Nếu anh thấy ngồi sau nhàm chán quá thì chúng ta đổi vị trí đi!”
Lưỡi dao lướt qua da thịt mềm mại của Thường Tương Tư, gã ta cười khẩy: “Sao lại nhàm chán chứ? Anh với cô Thường đây nói chuyện rất vui vẻ.”
“Nói chuyện lúc dao đặt trên cổ không vui vẻ chút nào.” Thường Tương Tư ngả người ra sau, trên trán túa mồ hôi: “Thế này tôi đã sợ tới mức nói không nên lời rồi.”
Mặc dù dao của anh Hắc đặt trên cổ Thường Tương Tư nhưng ánh mắt gã ta lại nhìn Thái Bỉnh Khôn phía trước. Anh ta đeo găng tay, dẫu vậy thì vẫn có thể nhìn ra anh ta đang căng thẳng từ động tác nắm chặt vô lăng. Anh Hắc xác nhận thứ mà mình muốn, lại nâng dao dí vào cằm Thường Tương Tư: “Mau nói!”
Dưới mũi dao xuất hiện ít máu, Thường Tương Tư cảm nhận được sự đau đớn, trả lời: “Tôi không biết các anh đang chơi trò gì, dựa vào hiểu biết của tôi về anh ấy thì trước nay anh ấy đều đặt công việc lên hàng đầu.”
“Ý của cô là tên kia sẽ không tới tìm cô ư?”
Thường Tương Tư rũ mắt nhìn lưỡi dao dí vào người mình: “Đúng vậy.”
“Tiểu Thái, chơi thế này đâu có vui?” Anh Hắc không hề buông dao ra: “Em phải khẳng định cho anh rằng trăm phần trăm tên kia sẽ tới.”
“Tuy em đã gửi lộ trình và số điện thoại người liên hệ cho anh Năm rồi nhưng với tính tình của anh ấy với anh Hai thì họ sẽ không đi luôn. Bọn họ sẽ mang theo tiền bạc, có khi còn gọi cho các chị dâu ——” Thái Bỉnh Khôn không hề hoang mang giải thích: “Bằng bản lĩnh của Bạch Văn Nguyên, chỉ cần bọn họ có bất cứ động tĩnh gì thì sẽ bại lộ ngay. Chưa đến mười hai giờ sẽ bị bắt ——”
“Đó chính là trò hay vào sáng sớm ngày mai hả? Hiện tại chúng ta chạy được bao xa?” Anh Hắc lắc đầu: “Anh cảm thấy như vậy không thú vị.”
“Không phải, cho dù anh ta không tự mình tới thì cũng sẽ kéo bè phái tới.” Thái Bỉnh Khôn cúi đầu liếc điện thoại: “Người của anh ta đã đến Văn Sơn.”
“Em truy lùng được tung tích tên kia à?”
Thái Bỉnh Khôn mỉm cười không nói gì, ánh mắt đặt vào con dao loé sáng trên gương chiếu hậu: “Anh Hắc, buông dao ra đi!”
“Ả đàn bà này không ngoan.” Anh Hắc dùng dao vỗ mặt Thường Tương Tư: “Em đừng che chở cô ta, anh phải dọn dẹp giúp em——”
“Anh Hắc ——” Thái Bỉnh Khôn tức giận, giẫm mạnh chân phanh, xe đột ngột phanh gấp trước khúc cua, hai người ngồi ghế sau đổ nhào người ra trước, anh Hắc nhanh tay thu dao về song vẫn bị cứa một nhát vào gáy Thường Tương Tư. Thường Tương Tư sợ hãi kêu lên một tiếng, vội duỗi tay che miệng vết thương nhưng máu tươi đã nhuộm đỏ cổ áo.
Anh Hắc “Chậc” một tiếng, không nói gì.
Thái Bỉnh Khôn xuống xe, kéo mạnh cửa sau ra, lạnh lùng nói với anh Hắc: “Anh xuống xe.”
Anh Hắc lau lưỡi dao dính máu vào người, xuống xe vỗ vỗ bả vai Thái Bỉnh Khôn: “Đau lòng à?”
Thái Bỉnh Khôn né tránh bàn tay của anh Hắc, nhanh chóng vòng đến cốp xe xách hòm thuốc ra, bò lên trên ghế sau: “Em có bị chém vào động mạch không?”
“Không.” Thường Tương Tư dịch tay để lộ vị trí vết thương, máu bắn ra tung toé, cô vất vả đè mạch cầm máu: “Cậu giúp tôi rửa sạch rồi băng lại là được.”
Thái Bỉnh Khôn mở hòm thuốc ra, lấy cồn, bông và băng gạc, sau đó tháo găng tay, ngón tay xử lí vết thương thoăn thoắt. Thường Tương Tư gần như không còn thấy đau ở vết thương nữa, cô nói: “Thái Bỉnh Khôn, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
Thái Bỉnh Khôn lấy băng gạc cột chắc trên vết thương, nhẹ nhàng thắt nút, lắc đầu: “Tương Tư, em yên tâm, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì, chỉ cần em theo tôi đi quãng đường này thôi.”
Thường Tương Tư nhìn anh ta, trong mắt anh ta tràn đầy sương mù, nét mặt rất kiên định, miệng dán bên tai cô, trên người thoang thoảng mùi cồn, khẽ nói: “Em đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.”
Thái Bỉnh Khôn xử lý xong vết thương lại cúi đầu dùng băng gạc lau vết máu trên cổ áo và da cô, nhìn từ góc độ này trông anh ta rất thanh tú, lông mi vừa dài vừa cong, cô không nghĩ ra tại sao một người thoạt trông dịu dàng sạch sẽ thế này, lại ——.
Cô duỗi tay nắm lấy cổ tay Thái Bỉnh Khôn, hỏi: “Vì sao cậu lại bắt tôi để tranh đấu với Bạch Văn Nguyên, cậu nên rời khỏi những kẻ hung ác kia ——”
Thái Bỉnh Khôn ngẩng đầu, nở một nụ cười với cô rồi xoay người nhét hòm thuốc vào trong lòng ngực cô, sau lại tìm mấy chai nước để trên ghế sau: “Trong đó còn có thuốc hạ sốt, em tự tìm mà uống nhé.”
“Tại sao anh ta lại làm vậy với tôi?” Thường Tương Tư khó hiểu.
“Anh ấy đang lấy em để ép buộc tôi, em phải bình tĩnh.” Thái Bỉnh Khôn nhắc Thường Tương Tư phải bình tĩnh nhưng cô lại cảm giác được tay anh ta đang run, dường như không kiềm chế được tức giận nữa.
“Cậu cũng vậy.” Thường Tương Tư đáp lại một câu, Thái Bỉnh Khôn trở tay nắm lấy tay cô, siết thật chặt, mãi cho đến khi cô thấy đau mới buông ra, cầm theo găng tay xuống xe.
Sự việc không đơn giản như Thường Tương Tư nghĩ, cô cho rằng Thái Bỉnh Khôn giấu giếm quan hệ giữa cô với Bạch Văn Nguyên chứng tỏ anh ta cũng bị bắt, song hiện tại xem ra là không phải. Cô nén đau, lấy thuốc giảm đau và thuốc hạ sốt ra uống.
Thái Bỉnh Khôn mở cửa xe, cầm túi của Thường Tương Tư và túi thể thao ném ra ghế sau, anh Hắc chui vào ghế phó lái, nghiêng đầu liếc Thường Tương Tư: “Không ngờ tình cảm giữa cô với Tiểu Thái lại sâu đậm đến thế! Thằng bé che chở cô như vậy——”
Thường Tương Tư vuốt mũi tua vít được mài nhọn trong tay áo, vừa cúi đầu chợt trông thấy bên trong cái túi thể thao kia có một họng súng đen ngòm. Thường Tương Tư rùng mình, duỗi tay cầm túi xách của mình nhét xuống dưới chân rồi kiểm tra đồ đạc để trong hòm thuốc.
“Anh đừng nhiều lời, lên đường quan trọng hơn.” Thái Bỉnh Khôn nén giận ngồi vào ghế lái.
“Sao lại lắm lời?” Anh Hắc vẫn giữ tư thế ngồi nghiêng nhìn Thường Tương Tư kiểm tra hòm thuốc: “Anh cảm thấy không cần phải đi, ngọn núi này cao mà đường lại xa, tìm bừa một chỗ ngồ cả đêm, anh đảm bảo cái tên Bạch Văn Nguyên kia không tìm thấy chúng ta đâu. Hơn nữa, em xem ánh mắt cô ta nhìn chúng ta như kẻ thù vậy, rõ ràng chẳng biết em đã làm bao nhiêu việc vì cô ta. Cái khác không nói, chỉ riêng chuyện đến bệnh viện Bình Thành ——”
Tính tình anh Hắc khá kỳ quặc, muốn làm gì thì làm, trước nay cũng chỉ chịu phục mình đại ca Thái, Thái Bỉnh Khôn biết bản thân không thể kiểm soát được gã ta. Mà gã ta coi Thường Tương Tư như là chướng ngại ngăn cản anh ta quay về bên cạnh đại ca Thái, gã sẽ nghĩ ra mọi cách để diệt trừ Thường Tương Tư, nếu không thể diệt trừ thì sẽ châm ngòi ly gián. Thái Bỉnh Khôn cảm thấy bản thân sẽ không mang lại nguy hiểm cho Thường Tương Tư nhưng không thể chịu đựng được việc Thường Tương Tư biết được ngọn nguồn mối liên quan giữa hai người, anh ta híp mắt nhìn anh Hắc, trong lòng nổi lên ý định độc ác.
Bàn tay đang lật xem các loại thuốc của Thường Tương Tư dừng lại, nhìn anh Hắc, anh Hắc một tay nghịch con dao một tay đặt lên túi da bên hông: “Tiểu Thái nhà chúng tôi vì cô mà chạy tới thành phố B học đại học y, sau lại chạy theo cô tới Bình Thành làm bác sĩ, làm việc chẳng ra sao. Nếu bị đại ca biết là do cô——”
“Anh Hắc, anh còn nói lung tung nữa thì sẽ mất vui đấy.” Hai tay Thái Bỉnh Khôn siết chặt vô lăng, cảnh cáo: “Anh biết mà, em ghét nhất có ai ép buộc em, em không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Anh Hắc nhìn Thái Bỉnh Khôn, ngón tay cái đặt trên lưỡi dao thử độ sắc bén: “Em đừng làm anh sợ, anh chưa từng bị dọa bao giờ đâu. Nếu bị dọa thì sẽ ngứa tay, một khi đã ngứa tay thì sẽ đả thương người ——”
Thường Tương Tư tựa vào ghế cố gắng thả lỏng cơ thể, cô nhìn Thái Bỉnh Khôn ngồi đằng trước, trông thấy anh ta đe dọa anh Hắc xong mới quay đầu nhìn thẳng phía trước. Tóc của anh ta rất ngắn, từ chỗ cô ngồi chỉ thấy được sườn mặt và nửa cái gáy của nhưng cô vẫn cảm nhận được khí thế trên người anh ta. Còn anh Hắc hoàn toàn không bị khí thế đó ảnh hưởng, chỉ mải nghịch con dao trong tay, thậm chí tìm được một cái khăn chà lau vết máu trên đó.
“Lái xe đi!” Anh Hắc không buông tha.
Thái Bỉnh Khôn dứt khoát tắt máy, rút chìa khóa, xuống xe, vòng đến ghế phụ, kéo mạnh cửa xe ra, giơ tay túm cổ áo của anh Hắc kéo gã xuống xe.
“Em làm gì đấy?” Anh Hắc lảo đảo, nắm chặt con dao, cứng cổ: “Đại ca biết em có lắm lý do nên phái riêng anh tới để coi chừng em. Anh thấy em vì ả đàn bà kia tới Bình Thành, chuyện này nếu đại ca biết được thì cô ta chết chắc rồi.”
“Anh Hắc, em nói rồi, đừng đe dọa em.” Thái Bỉnh Khôn híp mắt, giữ cửa xe, định tập kích bàn tay phải đang cầm dao của gã ta, anh Hắc nhanh chóng lùi ra sau một bước: “Nhóc con, em vì một ả đàn bà mà muốn đánh nhau với anh ư?”
Thái Bỉnh Khôn không nói lời nào, xông lên, hai người lao vào đánh nhau. Trong tay anh Hắc có dao song lại không dám đả thương anh ta vì yêu cầu của đại ca, bó tay bó chân, chịu đựng ăn vài cú đấm. Gã không ngờ rằng một người thoạt trông thư sinh yếu ớt như Tiểu Thái mà ra tay lại mạnh đến thế, chỗ bị đánh trúng đau đến thấu tim, gã hét lớn: “Đừng đánh, đánh nữa anh sẽ ngứa tay đấy?”
Hai mắt Thái Bỉnh Khôn tựa như mắt sói nhìn chằm chằm vào chỗ hiểm của gã, anh Hắc nhận ra ngay tên nhóc này đã quyết tâm giết gã ta, nếu không ra tay thì sẽ không kiềm chế được nữa bèn vung dao lên, thấy anh ta lùi lại thì nhào tới cửa xe định bắt lấy Thường Tương Tư.
Thái Bỉnh Khôn lập tức nhận ra ý đồ dùng Thường Tương Tư để khống chế mình của anh Hắc bèn lao lên, cánh tay phải khoá chặt cổ gã ta, tay trái giữ lấy cổ tay đang cầm dao của gã, hô với vào Thường Tương Tư ngồi trong xe: “Em khoá cửa xe vào, đừng đi ra.”
Vóc dáng của anh Hắc cường tráng hơn Thái Bỉnh Khôn, sức lực dường như cũng mạnh hơn, dưới tình thế đưa lưng về phía Thái Bỉnh Khôn bị anh tạm thời không chế vẫn có thể tìm cách tránh thoát. Thường Tương Tư nhìn khuôn mặt dữ tợn của anh Hắc, hít sâu một hơi, rút tua vít trong tay áo ra, đẩy cửa xuống xe, vòng đến bên người anh Hắc. Tiếng đàn ông gầm lên đánh nhau như thú hoang, Thái Bỉnh Khôn gần như mất sức, tay chậm rãi tiếp cận giữ lấy lưỡi dao. Anh Hắc nhìn thấy tua vít trong tay Thường Tương Tư, giơ chân đá về phía cô, cô tránh đi, không hề do dự đâm xuống phần cổ bị Thái Bỉnh Khôn bẻ ra, nhắm trúng vào vị trí động mạch của gã ta.
Anh Hắc hét lên một tiếng, giãy giụa mạnh hơn, lực của Thường Tương Tư không đủ nên đâm tua vít không chuẩn, dường như chệch vào xương, cô dứt khoát rút ra, máu tươi bắn tung tóe. Thú hoang bị thương giãy giụa càng lợi hại hơn, cơ thể Thái Bỉnh Khôn đè chặt gã ta lên thân xe, máu trên tay trái chảy ròng ròng. Thường Tương Tư chịu đựng cơn buồn nôn, tiến lên, đâm tua vít vào mu bàn tay của anh Hắc, gã ta không thể chịu được đau đành thả dao ra.
Thường Tương Tư đá văng con dao, chạy tới nhặt lên cầm trong tay, nhắm thẳng mũi dao vào anh Hắc.
“Tên nhóc kia, em lại giúp đỡ người ngoài để đối phó người nhà.” Thân thể anh Hắc run rẩy, cổ và mu bàn tay chảy đầy máu tươi, giọng đứt quãng: “Em chết chắc rồi, đại ca sẽ xử lý em ——”
Anh Hắc nghiêng đầu, ánh mắt Thái Bỉnh Khôn tối tăm như sói, trái tim gã ta quặn đau, nội tâm điên cuồng hét to, tên nhóc này định làm thật. Gã ta dùng bàn tay không bị thương rút tua vít ra, đâm bừa vào Thái Bỉnh Khôn sau lưng, đâm thủng mấy lỗ trên hai tay anh ta. Khắp đầu và cổ của Thái Bỉnh Khôn là máu của hai người, anh ta không màng bị đâm, tiếp tục đè anh Hắc xuống. Anh Hắc mò tới túi đựng súng trên thắt lưng, tay đã đặt lên chốt mà ở bỗng nhiên cổ nhói đau, máu phun ra xối xả, gã ta phẫn hận nghiêng đầu, trợn mắt đối diện với Thường Tương Tư.
Thường Tương Tư nóng máu, hai tay nắm lấy cán dao, đâm sâu mũi dao vào gáy anh Hắc.
Hết chương 54