Nếu Như Anh Yêu Em - Lục Chá

Chương 12: Cuộc đời phù du (2)




Thường Tương Tư xuống tàu ở ga Lão Thái Câu, đây là một thị trấn nhỏ, ga tàu nằm ở vùng ngoại thành thị trấn.

Đêm hè vô cùng oi bức, trên sân ga có các loại xe bán đồ ăn dạo ra vào, nói tiếng địa phương mà Thường Tương Tư nghe không hiểu.

Thường Tương Tư phân biệt phương hướng, theo dòng người đi đến cổng ra.

Cổng chờ là một quảng trường nhỏ, hai bên lác đác quán xá, ở giữa có người giơ biển hiệu đi qua đi lại, tài xế ca đêm cũng đang lôi kéo khách.

Thường Tương Tư lấy tờ giấy ghi số điện thoại trong túi ra, đi đến quán nhỏ bên quảng trường tìm điện thoại công cộng.

“Bà chủ, tôi có thể gọi điện thoại không?” Thường Tương Tư hỏi.

Bà chủ chỉ vào bàn điện thoại công cộng, trên điện thoại cắm một cái bảng, một tệ một phút.

Thường Tương Tư quay số điện thoại trên tờ giấy, đầu bên kia nhanh chóng nhấc máy: “Xin hỏi đây có phải số của anh Phi không ạ?”

“Đúng rồi.” Đầu bên kia truyền đến một giọng nói thiếu kiên nhẫn: “Cô chính là người cần đón nhỉ?”

“Tôi là Thường Tương Tư.”

“Đúng rồi, Thường Tương Tư!” Giọng người trong điện thoại hơi kỳ lạ, nhưng vẫn có thể nghe hiểu: “Anh Phi không ở đây, đang bận việc, không đến đón cô được.”

Thường Tương Tư hoảng loạn: “Chẳng phải đã nói ——”

“Tôi là bạn của anh ấy, anh ấy nhờ tôi đến đón cô.” Người trong điện thoại càng thiếu kiên nhẫn: “Xe của tôi đỗ ở trước cổng ra bên phải, màu trắng, sang đường là thấy. Bên này không thể đỗ lâu, cô đi nhanh đi!”

“Này ——, anh ấy không nói vậy với tôi.” Thường Tương Tư nói: “Anh đưa điện thoại cho anh ấy, tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”

“Không có là không có, anh ấy không ở đây.” Người trong điện thoại quát lên: “Tôi không có nhiều thời gian chờ cô đâu, nhanh lên!”

Thường Tương Tư còn định nói gì đó, điện thoại bị cúp.

Bà chủ vươn tay tới: “Đưa một tệ đây.”

Thường Tương Tư nói: “Tôi có thể gọi lại không? Vừa rồi chưa nói rõ ràng.”

“Có thể.” Bà chủ gật đầu: “Tôi thu thêm một tệ.”

Thường Tương Tư quay số điện thoại lần nữa: “Alo ——”

“Cô bị làm sao đấy? Sao còn chưa đi?” Trong điện thoại vẫn là người kia: “Nhanh lên, tôi còn phải đi làm việc khác, đã muộn thế này rồi!”

Thường Tương Tư bình tĩnh nói: “Được rồi, anh chờ tôi một lát!”

Thường Tương Tư cúp điện thoại, lấy hai tệ ra đưa cho bà chủ: “Cổng ra bên phải của nhà ga đi hướng bên kia đúng không?”

Bà chủ thu tiền, nhiệt tình chỉ đường: “Đúng rồi, đi hướng kia. Xe đều đỗ bên kia ——”

Thường Tương Tư trầm tĩnh nhìn bà chủ, bà chủ cười một cái, xoay người rời đi.

Thường Tương Tư đứng trước cửa quán một lát, đôi mắt tìm kiếm trong đám đông, thấy một người đàn ông mặc cảnh phục bèn cất bước đi tới.

“Hi, cô đứng ở đây hả!” Bạch Văn Nguyên chắn trước người Thường Tương Tư: “Cô đi nhanh thật đấy, tôi quay người lại đã không thấy bóng dáng cô đâu rồi.”

Thường Tương Tư ngẩng đầu, nhìn chàng trai cao lớn trước mắt: “Anh thật sự xuống ở đây?”

“Đúng vậy!” Bạch Văn Nguyên nhếch miệng cười, đúng cái rắm!

Thường Tương Tư hít một hơi: “Anh có thể đi tìm cảnh sát với tôi không?”

“Tìm cảnh sát?” Bạch Văn Nguyên khó hiểu: “Cô lạc đường à?”

“Tôi gặp phải lừa đảo.” Thường Tương Tư nói: “Tôi muốn dẫn cảnh sát đi bắt bọn chúng.”

Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư với ánh mắt kỳ dị: “Gặp phải lừa đảo cô không chạy mà còn muốn bắt bọn chúng á? Cô bị ngốc à? Này cô nhóc, cô phải học cách bảo vệ bản thân mình đi.”

Thường Tương Tư liếc Bạch Văn Nguyên một cái, Bạch Văn Nguyên thấy được vẻ khinh bỉ trong ánh mắt cô.

“Này, cô đừng đi vội!” Bạch Văn Nguyên giữ chặt Thường Tương Tư: “Cô kể cho tôi xem chuyện là thế nào.”

“Tôi đến chỗ đó dùng điện thoại công cộng.” Thường Tương Tư duỗi tay chỉ, Bạch Văn Nguyên lập tức bắt lấy tay cô nói: “Đừng chỉ.”

Thường Tương Tư quay đầu thấy bà chủ đứng trước quán nhìn xung quanh, vội quay trở về: “Tôi gọi điện thoại thì có một người lạ nghe máy. Ban đầu tôi nói tên người đón tôi là anh Phi, tên đó lập tức nói mình là bạn của anh Phi, anh Phi đang bận nên nhờ tên đó tới đón tôi, giục tôi nhanh chóng ra khỏi ga rồi lên xe. Tôi cảm thấy không ổn, muốn hỏi rõ ràng thì bọn chúng lại cúp điện thoại. Tôi gọi lại lần nữa xác nhận ——” Thường Tương Tư nhìn Bạch Văn Nguyên: “Bọn chúng thật sự là kẻ lừa đảo, anh Phi đã bảo với tôi rằng cho dù có muộn đến đâu anh ấy cũng nhất định tự mình tới đón tôi.”

Thường Tương Tư nói: “Bọn chúng rất lợi hại, người bình thường gọi đi câu đầu tiên luôn hỏi tên đối phương. Gã đó lập tức biết người tôi muốn tìm là anh Phi, sau đó nói dối là bạn của Phi để khiến tôi mất cảnh giác. Đến ga tàu luôn là đón đưa người thân, câu thứ hai liền hỏi tôi có phải là người anh Phi muốn đón hay không. Tới đó tôi vẫn chưa nghi ngờ mà báo tên của mình. Chỉ hai ba câu, gã đó đã biết được tên của anh Phi và tôi ——”

Bạch Văn Nguyên cười: “Mấy trò mèo này không phải ai cũng bị lừa!”

“Cửa hàng điện thoại kia có vấn đề chăng?” Thường Tương Tư suy nghĩ một lát.

“Cho dù cô có quay số của ai thì bên nhấc máy cũng sẽ là bọn chúng.” Bạch Văn Nguyên nhếch miệng cười: “Còn thu phí của cô nữa hả?”

Thường Tương Tư nhíu mày: “Hai tệ, đắt thật.”

“Cô tìm người kia cũng vô dụng thôi.” Bạch Văn Nguyên nhìn người nào đấy cách đó không xa: “Những quán trá hình như thế này vẫn hoạt động do bên trên mắt nhắm mắt mở cho qua, cô còn có thể làm gì? Nếu đã đoán được những tên đó là kẻ lừa đảo, chứng tỏ rằng cô không ngốc, vậy cô thử nghĩ kỹ lại xem tìm người kia liệu có thực sự ổn không?”

“Tôi không thể cứ thế mà đi được.” Thường Tương Tư nói: “Bọn chúng còn ở đây chẳng phải sẽ còn nhiều người mắc lừa sao?”

“Một cô nhóc gầy yếu như cô có thể làm gì?” Bạch Văn Nguyên khinh bỉ nói: “Đừng tự mua dây buộc mình.”

“Chính vì mọi người đều nghĩ như anh, cho nên ——” Thường Tương Tư nhìn chằm chằm Bạch Văn Nguyên: “Cho nên, người xấu mới càng ngày càng lộng hành.”

“Ồ, cô cũng có tinh thần trượng nghĩa đấy! Cô nhóc!” Bạch Văn Nguyên dùng sức xoa đầu Thường Tương Tư, tóc mềm mại suôn mượt, đúng như anh nghĩ.

Thường Tương Tư né tay Bạch Văn Nguyên, hiện tại trong lòng cô đã tín nhiệm anh hơn người lạ, bắt đầu bớt cảnh giác. Đôi mắt cô tuần tra khắp nơi, giải thích: “Tôi đến chỗ khác tìm điện thoại địa để liên hệ lại cho anh Phi.”

Bạch Văn Nguyên rút điện thoại trong túi ra: “Này, cô gọi đi!”

Thường Tương Tư giật mình: “Anh có điện thoại hả?”

Bạch Văn Nguyên ấn mở khóa, đưa cho Thường Tương Tư: “Chắc tôi không cần dạy cô cách bấm số đâu nhỉ?”

Thường Tương Tư ấn số, lập tức được nhấc máy, cô nói: “Anh Phi ạ? Em là Thường Tương Tư, em đến ga tàu Lão Thái Câu rồi.”

Dường như người đàn ông trong điện thoại thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Em tới nơi là tốt rồi, anh đang đứng ở cổng sân ga, mặc áo sơ mi trắng ——”

“Em đi tìm anh nhé, em mặc áo thun trắng và quần jean ạ.” Thường Tương Tư miêu tả qua đặc điểm nhận dạng của mình rồi cúp máy trả lại cho Bạch Văn Nguyên.

Bạch Văn Nguyên đút điện thoại vào trong túi quần, nhíu mày nói: “Cô cũng chưa từng gặp anh Phi đúng không?”

Thường Tương Tư lắc đầu, đi ra cổng chờ, Bạch Văn Nguyên đuổi theo: “Người thân cô nhờ anh ta tới đón cô hả?”

Thường Tương Tư vẫn lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy tại sao cô lại tin tưởng anh ta như thế?” Bạch Văn Nguyên nói.

“Anh ấy là cảnh sát.” Thường Tương Tư nói: “Anh ấy từng giúp đỡ gia đình tôi, tôi tin anh ấy.”

Bạch Văn Nguyên cười nhạo một tiếng, song chẳng nói gì.

Trong đám đông đứng ở cổng chờ có một người đàn ông trẻ mặc áo sơ mi trắng tựa vào lan can nhìn xung quanh, thấy Thường Tương Tư và Bạch Văn Nguyên thì chần chờ đi tới.

“Thường Tương Tư?” Khẩu âm mang theo giọng người bản xứ vô cùng khó nghe.

“Em đây ạ, anh là anh Phi đúng không?” Thường Tương Tư hỏi.

Anh Phi gật đầu, nhìn Bạch Văn Nguyên: “Đây là bạn của em hả? Tên là gì thế?”

“Không phải.”

“Phải!”

Hai đáp án ngược nhau đồng thời vang lên, anh Phi bật cười một tiếng: “Thường Tương Tư, em dẫn theo bạn đến đây rất tốt, an toàn hơn nhiều.”

Bạch Văn Nguyên nhướng mày với Thường Tương Tư: “Tôi tên là Bạch Văn Nguyên.”

“Hai đứa chưa ăn gì đúng không? Để anh dẫn hai đứa đi ăn chút gì đó!” Anh Phi đi trước: “Đã muộn thế này, đa số quán ăn đều đóng cửa ——”

“Anh Phi, không cần phiền phức thế đâu ạ, em mua bánh bao về ăn là được.” Thường Tương Tư nói.

“Lúc đi tàu cô cũng chưa ăn gì.” Bạch Văn Nguyên nói: “Tìm một quán sạch sẽ rồi ăn chút gì nóng hổi đi.”

Anh Phi nhìn Bạch Văn Nguyên, đi ra nhà ga, cất bước về phía chiếc Minibus tả tơi gắn huy hiệu cảnh sát.

Thường Tương Tư phân biệt phương hướng, đúng là hướng bà chủ quán chỉ cho cô, mà cách đó không xa có một cái Minibus cũ nát, hai gã đàn ông đứng trước mui xe nhìn xung quanh. Thường Tương Tư hít sâu một hơi, nói với anh Phi: “Anh Phi, anh nhìn chiếc Minibus bên kia đi!”

Anh Phi quay đầu nhìn sang, nhíu mày.

“Những tên đó đều là kẻ lừa đảo.” Thường Tương Tư nói: “Anh Phi, vừa rồi em dùng điện thoại ở quán để liên hệ cho anh, nhưng bên nghe điện thoại lại là những tên đó. Bảo rằng anh nhờ bọn chúng tới đón em, nhưng thật ra không phải, do đó, bọn chúng là kẻ lừa đảo. Em có thể qua đó, giả vờ tin tưởng bọn chúng, anh đi theo bắt ngay tại trận.”

Bạch Văn Nguyên cười nhạo một tiếng: “Cô đừng làm anh Phi khó xử, cho dù có bắt ngay tại trận nhưng nếu không phải giết người, lừa bán người, buôn lậu ma túy thì bắt được mấy ngày cũng phải thả thôi.”

Anh Phi cửa xe, nói: “Hai đứa lên xe đi!”

“Anh Phi!” Thường Tương Tư nhìn anh Phi: “Em có thể giúp mà.”

“Việc này phải để đội phá án đi, cô đừng làm loạn.” Bạch Văn Nguyên đút tay vào túi quần: “Trong lòng anh Phi tự hiểu rõ.”

“Anh là công an tuyến huyện, không quản lý được những việc này.” Anh Phi thấp giọng.

Thường Tương Tư nhìn vẻ mặt khổ sở của anh Phi nói: “Anh Phi, thực sự xin lỗi.”

Anh Phi gật đầu, sau khi xem hai người lên xe rồi đóng mạnh cửa xe.

Bạch Văn Nguyên nói nhỏ: “Đồ trẻ con!”

Thường Tương Tư nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa đám đông qua lại, chiếc Minibus bình thường kia giống như thú dữ cắn nuốt người.

Xe của anh Phi đã quá cũ, đi trên đường xi măng cũng lắc lư liên tục, cứ lắc lư khoảng một tiếng, xe dừng lại trước quán ăn nhỏ giữa khe núi.

Bạch Văn Nguyên lẩm bẩm một câu: “Đã muộn thế này rồi mà còn vào núi hả?”

Cửa xe được kéo ra, anh Phi đứng ngoài xe: “Hai đứa xuống xe đi! Đây là quán ăn của người quen anh mở, tạm coi như sạch sẽ dễ ăn.”

Thường Tương Tư hơi mất tự nhiên, Bạch Văn Nguyên lại nghênh ngang xuống xe, vươn vai, nhìn ngọn núi cao lớn phía trước: “Chúng ta đi đâu bây giờ?”

“Đi vào rồi nói!” Anh Phi khóa kỹ xe, một bên đi vào trong quán, một bên lớn tiếng nói gì đó, lập tức có một người phụ nữ trung niên đi ra đáp lời.

“Tốt nhất đừng là quán trá hình nhé!” Bạch Văn Nguyên tự cho là hài hước.

Bước chân anh Phi thoáng khựng lại, Thường Tương Tư lập tức trừng Bạch Văn Nguyên một cái.

“Ngồi tạm xuống bàn này ha!” anh Phi ném chìa khóa xe sang một bên, tìm giẻ lau lau mặt bàn.

Bạch Văn Nguyên ngồi như đại gia, làm Thường Tương Tư đứng ngồi không yên, lập tức bày bát đũa.

Anh Phi mang mấy đĩa thức ăn từ phòng bếp ra, ngồi xuống đối diện Bạch Văn Nguyên, nhìn Thường Tương Tư, hỏi: “Thường Tương Tư, lần này em tới chủ yếu muốn làm gì?”

Thường Tương Tư nhìn anh Phi, nói: “Anh Phi, em muốn nhờ anh giúp, em muốn mang cô em trở về.”

Bạch Văn Nguyên từ lấy bao thuốc lá trong túi ra, ném một điếu cho anh Phi, bản thân cũng ngậm một điếu.

Anh Phi nhận lấy, đặt trong miệng, Bạch Văn Nguyên bật lửa châm thuốc, anh Phi ghé đầu tới hít sâu một ngụm, đầu thuốc lập loè ánh đỏ.

Anh Phi nhả một ngụm khói thật dài: “Anh đã nói với em trong điện thoại rồi, đó là điều không thể.”

Hết chương 12


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.