Nếu Ngày Mai Đến - Hương Diệp Đào Tử

Chương 7




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Hạo nghĩ thầm, nhất định là mình muốn tìm bất mãn, đã quá lâu không sống như một thằng đàn ông. Ngày tháng trả nợ khiến cho anh như một cái máy.

Anh cần phải phát tiết.

Thẩm Hạo trở lại sòng bạc, đi làm kẻ thu nợ. Đây là cái nghề ác nhất ở sòng bạc mà cũng là cái nghề anh thích nhất. Lúc thu nợ, những người khác khá nóng lòng đùa giỡn với phụ nữ còn anh thì tận tình đánh đập cái đám dân cờ bạc chết tiệt, cũng lựa chọn một dao chặt đứt ngón tay cái bọn họ, cắt đứt khả năng manh nha tái phạm lần nữa.

Lúc anh còn chưa nghĩ tới việc có nên tìm phụ nữ không thì đã có người tới tìm anh.

Ở trong sòng bạc, Thẩm Hạo là một người đáng chú ý, anh tràn ngập tính công kích, lại quá lạnh lùng với phụ nữ, chưa bao giờ reo hò chọc giận các cô gái, vẻ mặt anh nói cho các cô biết, đây là một người đàn ông từ nhỏ không biết yêu, cần phụ nữ dịu dàng dạy dỗ một phen.

Đám vũ nữ như tre già măng mọc, vén váy, đi ủ ấm cho cục đá lạnh lẽo cứng ngắc, cũng ảo tưởng anh cười với mình, rơi nước mắt thậm chí là cảnh tượng mỹ lệ dẫn mình cao bay xa chạy. Hình ảnh này quá khiến người ta kích động, đám vũ nữ lúc đến gần bắt chuyện đều không dám để lộ đùi.

Thẩm Hạo quan sát các cô gái đáng thương này, trong lòng sáng như tuyết, lạnh lùng nghĩ: Trình Phàm sẽ không cho phép mình ăn cắp thương phẩm của gã. Các cô đang tìm chết.

Anh chọn một cô ả vũ công tự do, chịch cho cô ta sướng ngất ngây, rên rỉ không ngừng.

Mỗi tối, trước khi sòng bạc mở cửa, Thẩm Hạo đều muốn chịch một pháo với cô ta trong phòng nghỉ. Ngày ấy, anh đang ôm người đàn bà của mình, trong lúc dũng mãnh chạy nước rút, cửa phòng nghỉ đột nhiên kéo ra.

Cô ả hét lên một tiếng, trốn vào trong ngực anh. Thẩm Hạo lấy tay cản một ít tia sáng, dùng quần áo che cô ta lại rồi kéo quần lên.

Trình Phàm huýt sáo, khen: “Mãnh đấy. Không phải tiểu thư trong sòng bạc chứ?”

Thẩm Hạo cầm lược chải tóc, nói: “Cô ta không phải. Ông chủ Trình, muốn ra ngoài?”

Gã đi tới, đưa tay kẹp khuôn mặt cô ả lên, quan sát một chút, mới cười nói: “Ừm, Danny đi có việc, mày tới lái xe cho tao.”

Anh không kịp mặc áo lót, chỉ phủ thêm áo khoác theo Trình Phàm ra ngoài.

Tiểu Ngọc đứng ở cửa, nhìn anh đi ra, trong mắt lóe lên sự thù hận khó có thể che giấu, giống như đột nhiên khôi phục ký ức, đồng thời cảm thấy mình bị anh bội tình bạc nghĩa.

Từ sau ngày đó, Tiểu Ngọc cứ là lạ. Ban đầu, cậu chỉ dùng thang máy kẹp anh rồi thả hết mấy viên đường mà anh không thích, ngâm trong nước trà, ngoại trừ Thẩm Hạo không ai phát hiện.

Sau đó có một ngày, Trình Phàm thức dậy khỏi giường, đột nhiên cảm giác không khí trong thành phố quá bẩn thỉu đến khó thở, chỉ với một ngón tay gã, một loạt xe màu đen cỡ lớn gào rống chạy ào ào, chiếm lĩnh câu lạc bộ ở vùng ngoại ô.

Trình Phàm đánh tennis một lúc, cảm thấy sức sống thanh xuân lại trở về trên người mình, mí mắt gã vừa nhấc lên, vô tình gặp mấy vị khách hàng yêu quý khác. Gã không chút do dự ném cây vợt đi, gia nhập vào đội quân bàn mạt chược.

Thẩm Hạo và đám bảo tiêu ở đây ngồi ở bên ngoài, trông quần áo cho bọn họ.

Tiểu Ngọc mặc chiếc áo thun cotton ngắn màu trắng, giống như được gột tẩy, nhẹ nhàng khoan khoái như một cậu học sinh trung học. Cậu nhàm chán cầm cây vợt gảy quả bóng mấy lần, liếc thấy Thẩm Hạo vắt chân hút thuốc, trong lòng tức giận, càng ngày càng bùng cháy, chỉ vào anh, ra lệnh: “Anh đó! Đi qua đây theo tôi chơi bóng!”

Anh cởi áo khoác, vào trận bồi luyện.

Từng cơn mưa bóng gào thét bay đến, Thẩm Hạo đoán cậu không muốn đánh bóng mà muốn bắn bia. Anh vung vợt mấy lần, thử cảm giác một chút, trong lòng cười lạnh một tiếng: Được, tôi luyện với nhóc.

Hai người vung vợt chém giết tại chỗ.

Sau hai giờ, Tiểu Ngọc thở hổn hển, chân bước lộn xộn dưới ánh nắng chói chang, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, mồ hôi rơi như mưa, mắt thấy không cầm nổi cây vợt nữa. Thẩm Hạo hoạt động gân cốt một chút, dùng vợt hất quả bóng lên tay, hỏi cậu: “Còn muốn tiếp tục không?”

Tiểu Ngọc gắng sức nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt đen giống như thủy tinh ấy, bắn ra thù hận tận xương tủy.

Một chiếc máy bay ầm ầm, bay qua đỉnh đầu bọn họ.

Thẩm Hạo tin chắc, nếu cậu còn sức lực, nhất định sẽ chỉ huy máy bay đến đâm chết mình, tựa như sao chổi đụng trái đất hoặc như thấy việc nghĩa không được chùn bước. Nhưng, cậu quá mệt mỏi mà anh cũng hứng nắng, mi mắt ướt đẫm mồ hôi gần như không mở ra được. Tiểu Ngọc lê cái chân như rót chì, cố gắng đi tới một hàng ghế nằm như phao cứu sinh bên ngoài sân.

Anh cởi cái áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, nhanh nhẹn đi tới. Bọn bảo tiêu đều giả bộ như đang xem báo, lộ ra nụ cười trêu tức với anh.

Mặt Thẩm Hạo lạnh tanh chỉ giật giật khóe miệng một chút, đi đằng sau Tiểu Ngọc. Nhìn cậu bước tập tễnh, thật vất vả đến chỗ nghỉ ngơi, chân run gần như sắp đứng không nổi. Thì dưới chân vấp phải cây vợt bị ném loạn, lập tức lảo đảo một cái, bất ngờ bày ra tư thế vồ đường.

Trong lòng anh giật mình, bước nhanh về phía trước, từ giữa không trung nắm lấy eo cậu, ôm vào trong ngực.

Tiểu Ngọc ngã vào người anh giống như bị điện giật, nổi giận gầm lên một tiếng: “Anh xéo đi!!!” Trở tay lại vung lên đánh liên hồi, hai người cùng đụng đổ một loạt ghế, phát ra tiếng vang.

Trình Phàm bị tiếng vang kinh động, gã cau mày, quay đầu khiển trách: “Lee! Em đang làm gì đấy? Lúc tôi đang nói chuyện làm ăn, không được làm ồn!”

Cậu nằm rạp trên mặt đất, oán hận đáp trả: “Em biết rồi~ Em đang nghỉ ngơi!”

Gã hơi lườm bọn họ, lắc đầu nói: “Lee, thể lực em quá kém, cần tăng cường rèn luyện. Cuối tuần bắt đầu học khóa lặn cho tôi.”

Tiểu Ngọc bực bội ngậm miệng, nhìn Thẩm Hạo cũng như mình, lại chẳng sao đứng lên, nở nụ cười thiếu đòn, quay người đi. Cậu tức giận coi khăn mặt như vũ khí, ở xa xa ném tới bóng lưng anh.

Có màn dạo đầu này nên khi Tiểu Ngọc đưa ra đề nghị để Thẩm Hạo làm lái xe cho cậu, Trình Phàm chẳng cảm thấy bất ngờ.

Lúc ấy, gã đang dạt dào hứng chí ngang ngược, tựa như nước chảy mây trôi, phái người “vặn đầu thằng ôn con kia xuống làm bóng đá”, “những bộ phận khác thì xắt cho heo ăn”, Tiểu Ngọc đúng lúc đưa ra đề nghị để anh tới đón đưa mình.

Trình Phàm nghe thấy, dạt dào hứng thú quan sát sắc mặt Thẩm Hạo một chút, phát hiện còn khó nhìn hơn cả shit, tâm trạng gã lập tức tốt hẳn.

Gã cảm thấy, anh còn cách đàn em ưu tú một chút, chỉ thiếu một chút thôi, làm ông chủ, gã nên quan tâm, bồi dưỡng, tiến hành mở rộng huấn luyện dạy dỗ chèn ép ở nhiều cấp độ và góc độ. Đề nghị của cậu, là một phương án tốt nhất.

Ngón tay gã gõ gõ một chút, Thẩm Hạo liền về với Tiểu Ngọc.

Anh giống như ăn phải đậu mốc bốc mùi lạ, trong dạ dày đủ loại khó chịu, anh không đồng ý cũng phải đồng ý.

Trên thực tế, thời gian lái xe cho cậu, giống như đang đánh Super Mario. Mặc dù có chút kích thích nhưng quá trẻ con, Thẩm Hạo thậm chí cảm thấy, anh sẽ không biến hóa đến mức vồ đường như ngày nào đó. Nhưng anh sai rồi, anh đã đánh giá thấp Tiểu Ngọc.

Thẩm Hạo dựa theo lịch trình mà Trình Phàm quy định, đưa cậu đến một tòa cao ốc có tạo hình cực kỳ hiện đại, để người ta chụp ảnh Tiểu Ngọc. Đến nơi đó, anh mới biết, thì ra cậu cũng có nghề nghiệp, là người mẫu. Thẩm Hạo đứng giữa một hàng khung sắp xếp móc treo quần áo, nhìn một đống trợ lý bận rộn cùng một đám nam nữ gầy xơ xác như que củi.

Trong đó có một cô gái hít ma túy để nâng cao tinh thần, anh nhìn cô ăn mặc như công chúa Bạch Tuyết, dần dần thức tỉnh dưới sự rửa tội của nó, mặt mày tỏa sáng, trong lòng thầm than trâu X. Quay đầu lại nhìn mấy mẫu nam đặc biệt kia, bọn họ xanh xao đến mức có thể bẻ gãy từ giữa, khuôn mặt hẹp như con cá vàng, Thẩm Hạo không đành lòng nhìn thẳng, nghĩ thầm: Làm 0 bán ở bar, chỉ sợ chưa tới 50 khối, mọe nó chứ quá thảm…

Anh đi cùng Tiểu Ngọc, đi thẳng đến chỗ sâu nhất trong cái ổ thời thượng này, nhìn thấy bên trong đi ra một báu vật không phân biệt được trai gái, tuổi tác.

Là một người đàn ông áo đen có nếp nhăn ở mắt, mang theo mùi hương, véo má Tiểu Ngọc, cười nói: “Lee, rốt cuộc em đã đến. Hôm nay phải chụp cho em một sấp quảng cáo quần jean, nhanh chuẩn bị một chút.”

Thẩm Hạo choáng váng ngay tại chỗ, cũng quên cầm quần áo cho cậu. Luận về tuổi tác, người này đại khái cũng già rồi, thế nhưng lại vượt lên đến IN, dư sức đè bẹp một đám nam nữ dung tục ngoài kia. Cử chỉ lại dịu dàng, nếu không phải tay ông ta sờ soạng mạnh bạo mấy lần trên người Tiểu Ngọc, chắc chắn anh cũng bị mê hoặc.

Thẩm Hạo ở bên cạnh, xem bọn họ xô ngã cậu lên một cái đệm, vội vã dội nước lên để quần áo cậu ướt nhẹp, lộ ra đường cong thân thể. Giọt nước xuôi theo người cậu thấm ướt đến chân, từng giọt từng giọt chảy xuống.

Người đàn ông dịu dàng kia kêu lên: “Lee, cởi cúc áo mở ra một chút, lộ eo ra”.

Tiểu Ngọc sợ lạnh, bị nước dội nên run rẩy một chút, cởi ra hai viên cúc áo sơ mi, nằm trên đệm. Vô số ánh đèn chụp tách tách, hơi nóng bốc lên, mồ hôi cậu cũng chảy xuống.

Sắc mặt anh tồi tệ lấy ra một điếu thuốc, khẽ mắng: “Lão lưu manh chết tiệt…”

Trình Phàm gọi điện thoại tới, đại sư thời thượng bật nắp trượt điện thoại, đáp: “Vâng, ông chủ Trình, tôi đang chuẩn bị chụp đây.”

Gã nói hai câu, ông ta sốt ruột trả lời: “Fabulous! Ông chủ Trình, Lee không chỉ đẹp mắt mà đẹp đến mức kinh người! Hiệu quả rất tốt, tôi rất hài lòng ~”

Trợ lý bên cạnh phát hiện Thẩm Hạo, cảnh cáo anh hai câu: “Trong đây không cho phép hút thuốc lá!”

Anh tắt điếu thuốc, ra ngoài mua một ly trà sữa nóng. Lúc trở về, Tiểu Ngọc hắt hơi một cái, người bên cạnh liền dùng khăn mặt xoa xoa cho cậu.

Tiểu Ngọc bị nướng đến độ trên mặt như màu son, cuống họng bốc khói, nhất thời quên đi hận thù, nhận trà sữa từ tay Thẩm Hạo, hút mạnh ừng ực.

Anh vuốt vuốt lưng cho cậu, Tiểu Ngọc giơ tay lên, hỏi: “Còn nước không?” Trợ lý bên cạnh vội vàng đưa nước khoáng.

Đại sư thời thượng cho cậu nghỉ ngơi một lúc, đổi bầu không khí rồi lại cho người bổ trang cho cậu, tiếp tục bắt lấy linh cảm, nắm giữ một khía cạnh cảm tính cậu.

Tiểu Ngọc nghe theo chỉ huy của ông ta, mặt cuối xuống, nằm nghiêng trên đệm. Đại sư ra hiệu, nghiêm túc nói: “Kiểu này không được, nâng eo lên.”

Cậu nằm ì trên đệm, vắt hết óc phỏng đoán tư thế kia. Ông ta đi qua, nâng eo cậu lên, để bắp chân quỳ về phía trước, tạo thành một tư thế quỳ sấp.

Thẩm Hạo sờ cằm, cười như không thưởng thức Tiểu Ngọc chân dài eo nhỏ, nhìn cậu cởi một nửa quần áo, chổng mông lên, nằm nghiêng trên đệm, từ sâu trong nội tâm huýt sáo một tiếng vang dội.

Mặt cậu bừng đỏ, từ trên đệm bật dậy, dùng âm lượng đề – xi – ben lớn nhất hung dữ gào với anh: “Anh đừng có đứng lộn xộn ở đây! Đi mua nước cho tôi!”

Anh cười khinh khỉnh một tiếng, quay người bỏ đi, chạy ra bên ngoài tòa cao ốc thỏa thuê hít mây phun khói. Chờ anh tiêu dao đủ, đưa tay nhìn đồng hồ, mua chai nước, đi vào phát hiện Tiểu Ngọc đã kết thúc công việc, đang tháo trang sức.

Đại sư sửa ảnh cậu ngay tại chỗ, ảnh chụp đẹp nhất treo ở trên bàn. Thẩm Hạo nhìn ảnh chụp, giống như đi vào một không gian khác, gặp một Tiểu Ngọc khác chỉ có vỏ ngoài đẹp đẽ. Trong lòng anh một thoáng mềm mại rồi lại kích động, nghĩ thầm: Trình Phàm đúng là một kẻ gian thương. Không ngờ có khả năng đem viên pha lê nhỏ như Tiểu Ngọc lựa ra từ trong đống rác, lau sạch sẽ, rèn luyện thành một viên kim cương loá mắt. Nếu gã kinh doanh đứng đắn, đừng nói là đám buôn bất động sản nhược trí kia, chỉ sợ cả Lý gia cũng đừng hòng lăn lộn.

Đại sư đang chỉ huy nhóm trợ lý sửa ảnh, ôm ngực bày tỏ cảm xúc: “Đây chính là cảm giác mà tôi muốn, tự nhiên, trong trẻo gợi cảm! Pure and true! Để cho người ta muốn tới gần em, vuốt ve em, có được em…”

Anh lập tức nhíu mày lại, không nói một lời đi ra. Nhàm chán chờ đợi thì ở bên trong một phòng chụp ảnh khác, đang bắt đầu chụp khí thế ngất trời, chất một đám búp bê Barbie nữ ngổn ngang lộn xộn thành một đống.

Một trợ lý nữ mặc váy da bó, gần như bước không nổi chân, ôm một đống núi nhỏ lộn xộn, run rẩy đi giày cao gót nói: “Nhường một chút, nhường một chút.” Âm thanh của cô ở trong phòng chụp ảnh, nhỏ xíu gần như không nghe thấy.

Thẩm Hạo thấy cô đi kiểu chữ bát, nghiêng bên này lệch bên kia. Đang định nhanh tay nhanh mắt nhường đường một chút, thì cô đã biu một tiếng, cả đống núi nhỏ nghiêng xuống dưới.

Anh gánh lấy sức nặng, đỡ giúp cô. Sau khi tiếp nhận lòng biết ơn từ cô trợ lý, Thẩm Hạo ép đống núi nhỏ một lần nữa về lại trên người cô.

Bên kia, Tiểu Ngọc đã tháo trang sức xong, tinh thần sán lạn đi ra, từ xa xa nhìn thấy Thẩm Hạo đang ngăn đón cô gái còn thân thiết săn sóc giúp cô cầm đồ.

Khí tràn đan điền, lưu chuyển đại huyệt quanh thân, trong nháy mắt mở ra hai mạch Nhâm Đốc, từ hai bên trái phải nhặt lên một thanh sắt trang trí lớn nhất nặng nhất, nhắm ngay đầu anh, dồn sức ném bay qua.

Khối ám khí to lớn mang theo tiếng gió, phá vỡ bầu không khí, sượt qua da đầu Thẩm Hạo, hung hiểm bay đi. Một luồng “hung tợn…” đập bể mấy tầng bối cảnh phía sau anh.

Thẩm Hạo nhìn thoáng qua món độn khí đủ đưa người ta vào chỗ chết, đứng giữa một đống bừa bộn, lạnh lẽo nhìn lại Tiểu Ngọc, ánh mắt sắc bén đến mức đâm chết một đầu voi.

Tiểu Ngọc xem như mặc một miếng vải thánh bằng vàng đã được rảy máu tươi của Athena, chỉ kinh hoảng vài giây liền chống lại ánh mắt anh, giống như con mèo hoang tìm ăn, nhe hai viên răng nanh nhỏ bé, hung mãnh thị uy.

Thẩm Hạo hận không thể kéo tên nhóc lẳng lơ này tới ga-ra chịch chết.

Tới gần em? Vuốt ve em? Có được em? Không! Tôi muốn chịch chết em! Tiền dâm hậu sát! Thẩm Hạo âm u nghĩ thầm, khổ là ở trước công chúng, không thể ra tay đánh tàn bạo Tiểu Ngọc được.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.