Nếu Ngày Mai Đến - Hương Diệp Đào Tử

Chương 6




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Luật sư Cao Minh mở cửa xe ra, để Thẩm Hạo và các công tố viên đi trước. Đoàn người ra khỏi bệnh viện, trở về trại giam.

Cao Minh nói với anh: “Không sao, tôi nắm chắc. Anh nhớ kỹ… Đến lúc đó, tôi sẽ định kỳ quay lại đây, anh cần…”

Thẩm Hạo không nghe thấy những gì hắn nói, cáu kỉnh gảy gảy ngón tay, nghĩ thầm: Mẹ nó, chỉ cho mình hai điếu… Đi ra một chuyến chỉ có hai điếu… Lại phải đi về làm sư khổ hạnh…

Anh liếm liếm môi dưới, không thèm che dấu phiền chán trên mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cao Minh hết cách, than thở: “Tôi bảo này, anh có đang nghe không đấy?”

Thẩm Hạo thở hắt ra, nhíu mày nhìn hắn. Cao Minh im lặng nuốt nước bọt, nhét bao thuốc lá vào tay anh.

Anh bóp bóp gói thuốc trong tay, khẽ cười với hắn rằng: “Ngày nào anh lại đây?”

Cao Minh lải nhải nói: “Tuần sau, ngày nào tôi cũng đến, anh phải nhớ kỹ mấy điểm mà tôi đã nói với anh! Sau này nếu phóng viên đến đây, cố gắng đừng… Chờ lúc mở phiên toà…”

Thẩm Hạo bày ra vẻ chăm chú lắng nghe, trong tiếng ồn ào của hắn, một mạch trở lại trại giam.

Một mình anh trở lại phòng, đến trước song sắt, lấy thuốc lá mà Cao Minh cho anh, đốt từng điếu từng điếu, chậm rãi phà ra hít vào.

Làn khói lượn lờ, nương theo ánh sáng, từng làn từng làn tản ra, tràn lan bên ngoài.

Anh không ngờ rằng, sau khi chia tay còn gặp lại Tiểu Ngọc. Cậu giống như yêu tinh bóng đêm, không biết từ nơi nào chạy tới trên đường, sau này rời khỏi nhà anh, cậu giống như giọt nước, biến mất trong biển người mờ mịt.

Anh gần như không biết gì về Tiểu Ngọc, tuy anh từng thấy giấy căn cước, chứng minh thư. Nhưng cha mẹ cậu họ gì tên gì? Vì sao lưu lạc ở đầu đường? Cậu từ đâu tới đây, muốn đi đâu?

Thẩm Hạo chưa từng truy xét kỹ càng, anh không biết rõ lắm, vì thế, khi nghe thấy Tiểu Ngọc gọi Trình Phàm là cha nuôi, hoàn toàn vượt ngoài dự kiến. Trình Phàm là ông chủ anh, là thần trong mắt đám đàn em, là truyền thuyết trong miệng. Gã là ông vua sòng bạc, là đế vương bóng tối có thể hô mưa gọi gió.

Sau khi gánh nợ trên lưng, Thẩm Hạo bán gia sản lấy tiền, trả nợ cả ngày lẫn đêm, vẫn không đuổi kịp tốc độ gia tăng nợ nần. Trương Lập Quân là người anh em rất tốt, tìm ông cậu hắn hỗ trợ nói giúp, cho mượn khoản tiền, giúp anh bỏ đi số lãi.

Mấy năm sau, Thẩm Hạo ý thức được, công việc bình thường vĩnh viễn không cách nào thỏa mãn nhu cầu trả nợ, anh xin nghỉ việc ở quán bar, rời khỏi thành phố B đi thành phố A, gia nhập vào đế quốc dưới mặt đất của Trình Phàm, trở thành một kẻ tay chân, một con chó.

Đến làm thủ hạ, Thẩm Hạo mới biết, trước kia những điều nhỏ nhặt mà anh thấy căn bản không đáng nhắc tới. Một ông trùm thực thụ không bao giờ có chuyện đốt một đồng đô la, đập XO, gây khó khăn với người khác, Trình Phàm từ trước đến giờ luôn nho nhã lễ độ; Khi người bên ngoài nghiêm túc thì gã luôn luôn bất cần đời.

Anh phát hiện, cho dù là sự thèm ăn thô tục hay ham muốn tình dục, Trình Phàm có bản lĩnh làm cho bọn chúng xuất hiện càng đặc sắc, lóa mắt. Sòng bạc hoa mỹ cao nhã, bên trong có các cô nàng còn mê người hơn sô cô la được chế tác thủ công.

Trong mắt gã, đen chính là trắng, trắng chính là đen, gã có thể dùng phép biện chứng thần kỳ để giải thích vấn đề này.

Thẩm Hạo còn nhớ ai đó đã từng tới Phố Đen làm người tình nguyện, thuyết phục đám gái điếm trong bar phải “có niềm tin” và không phản bội mình vì “TV lớn, nhà lớn, xe lớn. Những thứ đẹp đẽ ” kia.

Còn các cô gái thuê được một căn nhà trong thành phố, là hi hi ha ha chạy đi.

Dường như, có rất nhiều điều tuyệt vời trên thế giới này, không thuộc thẩm quyền tám vinh tám nhục và văn phòng chống tình dục, chống tội phạm. Trong số đó, tuyệt vời nhất là đế chế ngầm dưới thời Trình Phàm: Thẻ đánh bạc, rượu vang, phụ nữ và đàn ông đẹp đẽ, luôn luôn hào phóng cho vay mượn. Hằng đêm ca hát vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.

Hầu hết thời gian, gã đều ôn tồn lễ độ và man rợ, thuận miệng thì gọi người: “Dùng xi măng chôn lão quê mùa kia đi”, “Mang con điếm đó cho chó ăn”, gã mặc vét xám đậm, cúc tay áo là bạch kim, thoạt nhìn tự tin mà không táo bạo, khôn khéo mà không tham lam.

Trình Phàm hiếm khi tranh luận với ai, càng không phản ứng đến đám ngu xuẩn có đạo đức kia, bởi vì gã biết mình vĩnh viễn đúng.

Đã từng có một nhà xí nghiệp nông dân muốn khiêu chiến với gã, mở nhà sòng bạc gọi là “Quyền thế”, bên trong cung cấp miễn phí cocktail giá rẻ và bia Corona Extra, trêu đùa với vũ nữ Nga mông trắng đùi bự.

Gã thậm chí không thèm nhấc mí mắt, cười khẩy một tiếng. Quyền thế cái gì? Còn không bằng chuồng heo! Địa bàn của gã, quyền thế còn hơn cả quyền thế!

Không bao lâu, lão quê mùa kia sụp đổ, Trình Phàm thu khu bãi và vũ nữ Nga trắng nõn rồi trút lão vào trong xi măng ném xuống biển.

Tiểu Ngọc thế mà ôm được cái đùi bự thô đó? Thẩm Hạo sốc tận tim, khuất phục vì cuộc đời cậu mà lớn tiếng khen hay.

Tiểu Ngọc sau khi bay lên cành cao, trở thành quý nhân hay quên chuyện, nhìn dáng vẻ chắc không nhớ ra anh. Thẩm Hạo cũng không để ý, anh chuyên tâm thay Trình Phàm làm việc, tiền mặt tới rất nhanh.

Gã cảm thấy anh không tệ, làm việc nhanh nói ít, lái xe cũng tốt, liền để anh chở bọn họ đi khách sạn Lệ Tinh. Trình Phàm có một buổi trà chiều, tụ tập với đám khách hàng gã yêu qúy. Tiểu Ngọc đi theo phía sau, mặc một bộ vét Anh, với áo sơmi lỏng lỏng lẻo lẻo, kéo theo bước chân uể oải, đi vào căn phòng.

Dưới ánh đèn sáng rọi, bộ đồ vét màu đồng sáng dường như muốn tan ra, ngay cả ngọn đèn lớn trên nóc nhà kia cũng không thể cướp đoạt hào quang của cậu.

Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt tròn, bộ râu được tỉa gọn gàng, trên tay đeo đồng hồ vàng Rolex, cầm ly rượu, chào hỏi Trình Phàm.

Gã cười nhiệt tình với ông ta, nói rằng: “Nguyên Đổng! Ông từ Mỹ về rồi à? Lâu lắm không tới Lệ Tinh chơi, không quên bạn cũ chứ hả? Ha ha.”

Nguyên Đổng nhếch môi, liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc, cười với gã: “Nào có, chỗ ông chủ Trình cao cấp quá, tôi tới không nổi.”

Trình Phàm giống như nghe được chuyện hài hước nào đó đặc biệt buồn cười, ngửa tới ngửa lui, thân thiết đỡ lấy ông ta cùng ngồi trên ghế sô pha huyên. Ngay sau đó, có mấy ông chủ có vóc người cùng gia thế to lớn giống nhau vào phòng, ngồi cùng bọn họ, trò chuyện trời nam biển bắc.

Thẩm Hạo cùng bọn cận vệ đứng sau ghế sô pha, xem Trình Phàm như một vị chủ nhân nhiệt tình nhất, tán gẫu cùng bọn họ suốt một đường, từ hải sản tươi Genova ra sao rồi đến rượu Monaco thế nào.

Tiểu Ngọc nhàm chán đi tới bên cạnh bàn, dùng tay lấy món điểm tâm xếp ba tầng trên đĩa bạc ăn.

Gã nhìn thấy, vội kêu: “Lee, mang điểm tâm tới đây. Để đám Nguyên Đổng nếm thử một chút, bánh Yorkshire pudding chỗ tôi ăn có ngon không”.

Tiểu Ngọc liếm ngón tay, không tình không nguyện lấy một miếng điểm tâm, đi tới. Mấy kẻ gia thế to lớn đồng thời dừng câu chuyện, ánh mắt lấp lánh nhìn cậu.

Cậu cầm nó, nhìn chung quanh một lượt rồi đưa cho gã.

Trình Phàm nhận lấy, từng bước dụ dỗ nói: “Lee, em bưng cái đĩa lại đây.”

Tiểu Ngọc trượt trên ghế sô pha, duỗi tay với người phục vụ: “Mang món điểm tâm tới đây.” Người phục vụ vội vàng chuyển đĩa điểm tâm qua trước mặt bọn họ.

Gã bưng cái đĩa qua, mời bọn họ nếm thử, lại cười nói: “Ngày hôm nay, ông chủ Ngô đến đây! Trình độ ổng chơi bài tốt nhất, chúng ta cùng chơi hai ván đi.”

Một người đàn ông cao lớn, mang kính mắt viền rộng nở nụ cười, khiêm tốn vài câu.

Trình Phàm cười tủm tỉm sai người phục vụ bố trí xong bàn bài, mời ông ta ngồi xuống, liền chỉ vào Tiểu Ngọc nói: “Lee, em ngồi đối diện ông ấy đi, học tập một chút.”

Tiểu Ngọc bưng ly rượu uống một hớp, cố tình chạy đến bên cạnh người kia ngồi xuống.

Hắn mời những người khác ngồi vào vị trí, Nguyên Đổng xua tay nói: “Tôi đánh không hay.” Rồi tự mình ngồi xuống phía sau tiểu Ngọc.

Trình Phàm cũng ngồi sau lưng ông chủ Ngô, nói chuyện với ông ta, ném bài cho cậu, kêu xáo bài.

Gã nói: “Ông chủ Ngô, câu lạc bộ thuyền buồm của ông thế nào rồi? Lần sau tôi mở du thuyền, chở các ông đi hải đảo, chất nước bên kia tốt lắm.”

Ông chủ Ngô nhìn ngón tay Tiểu Ngọc linh hoạt xáo bài, lá bài poker màu vàng nhẹ nhàng nảy lên, nói: “Được, lúc nào tìm thời gian đi”.

Cậu phát bài xong, chơi với bọn họ.

Nguyên Đổng đứng lên, dựa vào ghế Tiểu Ngọc. Nhìn góc bài cậu đen xì, không nhịn được chỉ điểm: “Trump! Ăn ô vuông ông chủ Ngô đi!”

Ông chủ Ngô cười nói: “Nguyên Đổng, ông không chơi mà?”

Nguyên Đổng cười híp mắt nói: “Tôi xem người khác đánh thôi, chứ mình thì không được.”

Tiểu Ngọc lấy tay vén tóc dưới thái dương, không để ý đến ông ta, tự mình ra lá hoa mai bị ông chủ Ngô tiêu diệt.

Ông chủ Ngô giống như ăn đường mật, cầm lá bài kia, cười nói với Nguyên Đổng: “Ông nhìn này, Lee có ý riêng của mình đấy.”

Trình Phàm cười rộ lên, nói với Nguyên Đổng: “Trẻ con không hiểu chuyện thôi, đánh lung tung ấy mà.” Rồi nói với Tiểu Ngọc: “Tôi đã dạy em thế nào, em chưa quên chứ?”

Cậu cầm lá bích, thả xuống vài lá, mở miệng nói: “Em chưa quên.”

Nguyên Đổng cười gượng mấy tiếng, bắt chuyện cùng Trình Phàm, mỗi lần nói xong một câu, đều quay đầu nhìn Tiểu Ngọc, cười với cậu một chút. Còn mắt cậu chỉ nhìn thẳng, xem bài của mình.

Bọn họ chơi hai ván, quả nhiên ông chủ Ngô thắng nhiều nhất, Trình Phàm cười bảo ông ta mời khách.

Ông chủ Ngô mặt mày hớn hở, hô một bình rượu đỏ, mở cho mọi người uống.

Tiểu Ngọc đẩy tay ông ta ra, nói: “Tôi không thích uống rượu đỏ.” Rồi tự mình cầm ly Whisky, ngước cằm lên, mắt hơi lim dim, trút ly rượu mạnh xuống, hoa anh đào đỏ trong rượu rơi vào miệng, cậu nhai nó, lạnh lùng liếc ông chủ Ngô.

Ông ta lúng túng nhếch miệng, những người khác toàn bộ vỗ tay bảo hay.

Nguyên Đổng nói với Trình Phàm: “Nghe nói, ông chủ Trình thường hay mang Lee đi đánh bi-a?”

Gã đáp: “Em ấy chơi rất tệ, Nguyên Đổng, ông phải chỉ dạy nhiều!”

Tiểu Ngọc đứng lên, đi cùng Nguyên Đổng, tới bên cạnh bàn bi-a, chọn cây cơ, bắt đầu.

Trình Phàm ngồi ở đó, nói chuyện với mấy người khác. Mọi người ở cùng nhau, thích thú nhìn hai người bọn họ, kèm theo đề tài tin đồn về “Một người quen nhảy lầu thoát tội”, “Một chính khách bao dưỡng minh tinh”.

Miệng cậu nhai anh đào, dùng đầu ngón tay vân vê cây cơ, hóp eo lại như mèo, đi qua đi lại ngắm qủa cầu.

Vóc người cậu hiện tại thon dài, đường cong cũng biến thành cường tráng, thiên hướng vẻ đẹp trai nhưng vẫn mang hơi thở thiếu niên bất cần đời, là một toy boy hoàn hảo. Cậu khom eo xuống, ra dáng chuyên tâm chọt cầu như một chú ngựa hoang tứ chi thon dài, mông tròn thịt non, đôi môi hồng căng mướt hơn cả anh đào.

Không biết là do kỹ thuật Tiểu Ngọc còn tốt hay do Nguyên Đổng phân tâm, thế mà bị cậu thắng. Nguyên Đổng mất mặt, lau mồ hôi, cười nói: “Lee, hôm nay sợ là trạng thái tôi không ở đây. Nếu không lần sau đánh lại?”

Cậu thả cây cơ xuống, nói với Trình Phàm: “Cha nuôi, em ra ngoài chờ trước nhé.” Cậu lờ đi ánh mắt tha thiết của đám lão già kia, vung tay vung vẩy, để người phục vụ cầm áo khoác thay cậu, tay cắm trong túi quần, đi ra cửa.

Cửa mở một chút, gió lạnh phía ngoài thổi vào, mang theo một ít lá rụng, Tiểu Ngọc phủi một chiếc lá trên người xuống, cũng không quay đầu lại đi mất. Đám Nguyên Đổng nhìn bóng lưng cậu, giống như những chiếc lá kia biến thành tia chớp, đánh trúng đỉnh đầu bọn họ, toàn bộ đứng ngồi không yên.

Khóe miệng Trình Phàm mỉm cười, nhận lỗi nói: “Đều tại tôi, chiều hư Lee.”

Đám Nguyên Đổng và ông chủ Ngô không nổi giận vì cậu nhóc hư ngang bướng. Bọn họ cười ha hả, phất phất bàn tay mập mạp, nói rằng: “Ông chủ Trình khách sáo quá”, “Chuyện không hề gì, thanh niên kiêu căng tự mãn ấy mà.”

Thẩm Hạo đứng sau lưng bọn họ, âm thầm bật cười một tiếng. Hơi thở tình dục xao động nhấp nhô không yên cả căn phòng, anh biết rõ những con chim nhỏ dưới quần mấy lão dồn dập đập cánh muốn bay ra, khuấy động ở trong quần, không thể chờ đợi được nữa, muốn chịch nhóc lẳng lơ ngạo mạn.

Toàn thân nhóc lẳng lơ tỏa ra mùi hương ngọt ngào, giống như mùi rượu vừa thơm vừa cay. Mang theo bản tính xấu say rượu bí tỉ, dùng ánh mắt liếc đàn ông, cái vẻ như chẳng thèm ngó tới lại khiến cánh đàn ông càng thêm điên cuồng.

Nhóc lẳng lơ chết tiệt! Thẩm Hạo thở dốc, đè lại quần mình.

Anh cực kỳ chán ghét đám lão già giàu có này, một đám lừa đực khát tình tràn trề, anh cũng chán ghét căn phòng vàng son lộng lẫy, mấy ngọn đèn thủy tinh, đồ dùng trong nhà bằng gỗ thật, rượu tây cao cấp cung ứng không giới hạn, bồi bàn ABC nói đủ loại giọng Anh…… Những vật này, đều sáng lóng lánh óng ánh, tản ra hơi thở tiền tài mê người, đều là thứ anh chán ghét.

Thế nhưng, điều anh chán ghét nhất là mình cũng giống như mấy lão, không chịu nổi mê hoặc từ Tiểu Ngọc

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.