(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bây giờ, Tiểu Ngọc rất ít nói chuyện, không coi ai ra gì, cái vẻ quen được kẻ hầu người hạ, hở một tý là hất cằm, muốn thế này thế kia. Trước kia, Tiểu Ngọc rất nhát gan, làm gì cũng kinh hãi bất chợt. Lần đầu tiên, cậu nổi lửa đốt cháy nồi, chạy xộc ra từ phòng bếp, mang theo cái tạp dề đầy bụi với vẻ mặt cầu xin: ”Anh Hạo, cháy rồi, làm sao bây giờ?”
Thẩm Hạo chạy ngay vào bếp, úp đồ ăn làm lửa tắt. Tiểu Ngọc giống như đang xem vở kịch, xem đến hai mắt phát sáng, thật lòng chân chó: ”Anh Hạo giỏi quá trời! Cái gì cũng biết hết!”
Anh híp mắt nhìn cậu, vẻ mặt ấy khờ dại ngu ngốc, chẳng mảy may nghĩ là khinh bỉ. Sau khi ăn cơm tối, cậu mượn điều khiển từ xa, bấm sang đài Hồ Nam, bắt đầu xem phim hàn. Nằm ở trên giường, vừa say mê xem phim thần tượng vừa wax lông đùi.
Thằng nhóc này đẹp thật sự, không tiếc cạo sạch lông trên tay lẫn đùi. Đời anh chưa từng thấy thằng nào cạo thế cả, trợn mắt há mồm ngớ ra hỏi: “Em làm gì đấy?”
Cậu xé giấy dầu “roẹt” một cái đồng thời kêu thảm một tiếng rồi thoải mái nói: “Em đang làm đẹp.”
Thẩm Hạo đi qua, kéo chân cậu nhìn, hai chân thon thả, lông tơ trên da giống như cỏ non mùa xuân, cảm giác trong lòng bàn tay rất mềm, rất mịn, gãi gãi trong tay chẳng có cảm giác gì, chỉ thấy hơi hơi ngứa. Anh cau mày: “Đừng có làm thế nữa, thần kinh quá.“
Tiểu Ngọc không cam lòng, hừ hừ: “Em còn chuẩn bị đắp mặt nạ nữa.”
Thẩm Hạo quát lên: “Bệnh thần kinh à! Không được làm nữa!”
Cậu rụt đầu, nhanh chóng vất giấy dầu vào sọt rác.
Thằng nhóc này có rất nhiều thủ đoạn nhưng không biết dùng nồi cơm điện, cơm không khô thì nhão, ăn cũng kén chọn, cách vài ngày nhất định phải ăn chân gà mà bản thân rán không ngon còn muốn anh làm cho cậu ăn.
Cậu muốn ăn trứng tôm nhưng lột quá chậm, muốn Thẩm Hạo lột cho mình. Anh vừa nhanh tay lột vỏ tôm vừa tức tối nghĩ: Mẹ nó, ông đây lỗ vốn nặng….
Có một lần, Tiểu Ngọc bất hạnh mọc mụt lẹo, đây là loại bệnh nan y đáng sợ có tên khoa học là Stye. Ồ, không phải bệnh nan y à nhưng Thẩm Hạo âm thầm nhận định, mức độ đả kích của nó với con người chỉ sợ không thua bệnh ung thư. Bởi vì từ lúc đó, cậu nằm liệt trên giường, ngày ngày lấy tay chọt mắt, kêu rên: “Anh Hạo, đôi mắt em khó chịu lắm, có phải em sẽ bị mù đúng không?”
Tiểu Ngọc sợ tới mức hoang mang hãi hùng, ngay cả chân gà cũng chẳng buồn ăn. Thẩm Hạo dẫn cậu đi bệnh viện, lúc đi đường đều là cùng tay cùng chân.
Chỉ thấy cậu bước đi thất thểu, sắc mặt hoảng hốt, buồn buồn bảo: “Anh Hạo, lỡ đâu em mù rồi, anh có còn muốn em không? Em ở nhà anh, thật ra cũng chẳng tốn bao tiền…”.
Thẩm Hạo treo giúp con số chuyên môn, xếp vào đội ngũ buổi sáng, để một bác sĩ ôn hòa soi đôi mắt. Ông bác sĩ cười tủm tỉm: “À là mụt lẹo thôi, nè cậu nhóc, chỉ cần rạch một dao rồi nghỉ ngơi một chút là tốt thôi”.
Tuy chuẩn đoán ra không phải bệnh nan y nhưng chẳng an ủi được lòng Tiểu Ngọc. Thẩm Hạo thấy cậu không sôi nổi mấy. Về đến nhà, Tiểu Ngọc chạy đến trước gương nghĩ xót xa cho thân phận mình, đỡ một bên trán, lo lắng: “Có phải giải phẫu xong mặt mày hốc hác không? Em chưa tiêm bao giờ đã đi phẫu thuật…“
Thấy cậu như quỷ tự mê hoặc mình, anh biết không thể ép làm việc nữa. Vài ngày sau, Tiểu Ngọc rụng mụt lẹo đi, giống như thiếu phu nhân độc bá giường lớn, tha hồ co rúm người lại, dùng gối đầu bao kỹ mắt y chang như bà cô Ả rập.
Khoảng thời gian đó, anh hơi bận, mỗi sáng phải đi quán bar nhập hàng kiểm sổ sách, buổi chiều còn đi trông trang hoàng sân khấu nhưng không chịu nổi bệnh tới như núi lở của Tiểu Ngọc. Mỗi ngày cứ giữa trưa 12h, anh chạy mô tô như bay từ quán bar về nhà. Như có lửa thiêu cháy mông vọt vào phòng bếp, nấu cơm cho cậu ăn.
Tiểu Ngọc nói, em muốn ăn xương sườn còn muốn ăn đậu que với cà tím.
Thẩm Hạo gần như hỏng mất, giành giật từng giây chỉ để rửa đồ ăn. Đến hơn 1h, rốt cuộc cũng đút cơm đến miệng cậu. Chờ lau miệng xong cũng sắp 2h. Cầm chén bỏ vào phòng bếp, lại phóng như bay đến quán bar như cứu hỏa. Không kịp vuốt mồ hôi, anh như con chó hoang mệt lả, chạy băng băng trên con đường lớn.
Tiểu Ngọc uống chút trà bưởi mật ong, nhấp nhấp cổ họng, đến trước cửa sổ từ trên lầu thưởng thức bóng dáng anh đi xa, nâng má, cảm thán một câu: “Thì ra phẫu thuật cũng sướng đấy chứ…”
Lúc ấy, cậu còn mê mệt vườn sao băng, cảm thấy mình là cỏ dại, cho dù sống trong đống đất xấu xa nhà Thẩm Hạo, cũng ngày ngày …. khỏe mạnh lớn lên.
Anh tuy hung dữ cũng không thích dong dài, lúc cậu không muốn làm tình liền thở dài thở ngắn, quay trái quay phải bảo không. Thẩm Hạo thấy phiền liền ngủ trước, ngẫu nhiên lúc giận kiên quyết thao cậu. Tiểu Ngọc gào khóc thảm thiết, giống như đứa nhỏ trong trắng. Thật ra, cậu cũng không đau đến thế nhưng kêu vài tiếng thì ngày hôm sau bản thân đưa một ít yêu cầu hơi quá, anh đều đồng ý.
Tiểu Ngọc thường xuyên trốn học, làm ổ ở nhà, ngâm tắm, ăn cơm anh nấu, học đá chân tập gym theo TV, dần dần có chút thịt, sắc mặt cũng bắt đầu trắng trắng hồng hồng. Cậu cảm thấy chỗ thiếu hụt lớn nhất trong cuộc sống là anh có hơi keo kiệt, thường xuyên ai oán: “Anh Hạo, bọn Lãng Lãng đi toàn giày hiệu Italia, anh cũng mua cho em đi.”
Thẩm Hạo ngay cả khinh bỉ cũng lười, tự uống hớp bia, dùng điều khiển từ xa chuyển kênh TV sang đá banh.
Cậu tức giận chạy đến ban công, vịn lan can ngắm sao, lòng xót xa như cô bé bán diêm. Ngày hôm sau, cậu xông lên phố, lấy tiền riêng mua đôi giày da sáng loáng, chạy đến quán bar, ngồi trên cái ghế cao nhỏ, phấn chấn như máu thịt trở về quê hương, đắc ý dào dạt khoe với đám Lãng Lãng: “Nhìn này, đây là giầy anh Hạo mua cho tao đấy. Hai ngàn khối một đôi! Tao mà muốn cái gì là anh ấy đều mua cho tao hết!”
Bọn Lãng Lãng mắt to trừng mắt nhỏ với Tiểu Ngọc, rất nghi ngờ nhìn chân cậu. Thẩm Hạo ở xa xa nhìn thấy, đi qua nhéo lỗ tai cậu hỏi: “Tại sao em lại chạy đến đây?”.
Tiểu Ngọc bị anh véo ui da một tiếng, bắt đầu giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống: “Em đi dạo dạo thôi, hít thở không khí ấy mà, anh Hạo không cần quản đông quản tây đâu.”
Thẩm Hạo nhìn cậu từ trên xuống dưới, cười nhạo một tiếng, phất tay: “Được, vậy em đừng về nữa.”
Tiểu Ngọc vội vàng ôm lấy cánh tay anh, cọ cọ rên rỉ: “Anh Hạo, em chỉ nói đùa thôi, anh đừng giận mà.”
Anh xách cổ áo cậu lên, giống như diều hâu cắp gà con, bắt cậu về nhà, ném lên giường. Tiểu Ngọc bị anh xô một phát, ngã vào trong chăn mềm. Rồi giữ cửa đóng lại, khóa luôn để cậu thành thật ngốc bên trong, tu thân dưỡng tính.
Sau đó, Tiểu Ngọc rất ít khi trở lại khu phố dơ bẩn kia nhưng vì phong tình khó chắn, tuổi xuân phơi phới, không lâu sau, ngay cả Trương Lập Quân cũng nghe nói anh vì cậu dám làm tình thánh, làm vô số chuyện táng gia bại sản.
Trương Lập Quân nửa tin nửa ngờ, không nhịn được đi hỏi Thẩm Hạo: “Nhóc dâm đãng kia bị bệnh mắt, ông hiến giác mạc cho nó đấy à? Thật hay giả thế?”
Cả người anh run lên, nửa điếu thuốc từ trong miệng rơi xuống, lăn lông lốc trên đất, đốm lửa lóe lên ánh đỏ. Trương Lập Quân thở dài một tiếng, lộ vẻ “ông bị chơi cũng đáng”, “mua cổ phiếu xấu chỉ tổ cắt thịt” đầy mặt rồi đi mất.
Thẩm Hạo cười buồn vài tiếng, sắc mặt dữ tợn gằn một câu: “Đúng là thằng nhóc dâm đãng!” Đêm đó về nhà, anh quất Tiểu Ngọc đến chết đi sống lại. Cậu bị anh đâm đến choáng váng, nước chảy nhầy nhụa xuống bắp đùi, gào khóc, thẳng cổ cầu xin tha thứ: “Em không dám nữa! Anh Hạo! Em thích anh nên mới nói vậy, em không dám …nữa!”
Tiểu Ngọc như quả cà tím đẫm sương, oan oan ức ức thành thật dần. Lúc cậu nấu cơm cũng chăm chú, cuối cùng nấu ra được nồi cơm bình thường. Đồ ăn không hẳn sẽ làm nhưng cũng biết dậy sớm, dùng chảo chiên một quả trứng gà, kẹp vào trong bánh mỳ làm điểm tâm cho Thẩm Hạo.
Vì cổ vũ Tiểu Ngọc cố gắng không ngừng, anh mua một bộ khăn và áo tắm mới. Khiến cậu vui vẻ muốn chết, bọc áo tắm lụa màu vàng sữa, ở trong phòng tắm lượn qua lượn lại thưởng thức bóng dáng xinh đẹp.
Ngay lúc hai người thật vất vả mới đạt được thỏa thuận, thành lập mối quan hệ sống chung tốt đẹp, tin tưởng lẫn nhau trong thời khắc quan trọng thì chẳng may mẹ Thẩm Hạo nghe tin con mình làm gay lòe gay loẹt, phẫn nộ muốn chết, gọi điện thoại đường dài ở trong loa gào thét đến nửa đêm.
Tiểu Ngọc phủ ở trong chăn, giống như con chim sợ cành cong, ở bên ngoài, mỗi một cơn gió thổi cỏ lay đều câm như hến, hoảng sợ nhìn anh nói chuyện với mẹ. Bà cứ một tiếng tiếp một tiếng thét dài, giống như gọi hồn, anh bị bà ầm ĩ khiến hai lỗ tai muốn nổ bùm, cứ cách nửa giờ, thừa lúc bà ngừng lại để thở, mở miệng an ủi một chút, kiên cường đáp lời đến ba giờ mới tắt điện thoại.
Mấy ngày kế tiếp, mẹ anh liên tục gọi điện thoại quấy rầy, tiếng chuông réo rắt vào nửa đêm, tiến hành giáo dục đạo đức truyền thống với con trai không ngừng nghỉ. Mắt thấy trời sắp sáng, Thẩm Hạo thật sự chịu không nổi nữa, rống với bà: “Được rồi! Tất cả nghe theo mẹ! Con sẽ! Ngày mai còn phải đi làm, con ngủ trước đây”.
Cậu ở bên cạnh nghe xong, ở trong chăn run lên một chút, co mình lại thành một đống nho nhỏ.
Ngày hôm sau, anh mang theo áp suất thấp do thiếu ngủ, không nói không rằng ăn điểm tâm, đi làm. Tiểu Ngọc rất thông minh ngồi ở góc bàn ăn, cái miệng nhỏ nhấm nháp bánh mì, không dám thở mạnh.
Thẩm Hạo bị mẹ dạy dỗ đến mức không thể làm ca đêm, về nhà liền ngã xuống giường ngủ bù. Ngủ thẳng đến nửa đêm, chợt nghe tiếng động cạch cạch kịch kịch. Anh ngồi dậy, cầm lấy ly nước uống một hớp liền phát hiện đèn toilet vẫn sáng. Một mình cậu ở bên trong, lén lút, không biết đang làm chuyện trộm cướp gì.
Anh theo hướng ánh đèn, trước khe hở cửa nhìn vào trong, chỉ thấy Tiểu Ngọc đang chìm đắm trong sung sướng, thu xếp lại bảo tàng Solomon. Cậu lấy chén đĩa ly tách thường dùng trong nhà anh, kể cả áo tắm anh mua cho bỏ vào trong valy mà cậu mang đến.
Thẩm Hạo đi vào, đẩy cửa sang hướng bên cạnh. Tiểu Ngọc sợ tới mức thét một tiếng “A!!!!!!!!!” chói tai, ngã bên cạnh bồn tắm lớn.
Anh khom eo xuống, lật lật đống đồ nát kia, phát hiện thứ gì đó quen thuộc —— bên trong có một sổ tiết kiệm không kỳ hạn của anh, trong đó có giữ 5 vạn đồng. Còn có máy tính xách tay anh mới mua, chuẩn bị dùng đi công tác.
Thẩm Hạo liếc nhìn Tiểu Ngọc, ánh mắt anh nhất định rất khủng bố. Bởi vì, cậu ngay lập tức run rẩy khắp người, lắp ba lắp bắp: “Em, em sợ làm mất. Nên thu, thu dọn một chút…”
Anh không thèm nói nhảm với cậu, trực tiếp đi qua, trái phải làm việc cùng lúc, tát cho hai phát. Tiểu Ngọc bị tát sưng mặt, khóc lớn tiếng gào lên: “Đồ khốn nạn! Vứt bỏ tôi, mà anh còn không cho phí chia tay à?”
Thẩm Hạo đen mặt nghiêm túc, tiến lên đạp mạnh một cước rồi đá cho cậu té bịch trên nền gạch. Một bên đầu Tiểu Ngọc đập xuống nền, chà xát đến xướt da, nhìn đỏ rực, khuôn mặt cậu nhỏ nhắn tái nhợt, lẩm bẩm: “Anh, anh còn đánh tôi…”
Anh lấy tất cả đồ từ trong valy ra, trả về vị trí cũ, valy cũng ném ra ban công. Cậu vẫn nằm úp sấp trong toilet, giống như mất hồn. Anh đi vào xách cậu lên, thả lại trên giường.
Tiểu Ngọc tự băng bó vết thương, rồi co về chân giường. Thẩm Hạo túm lấy cậu vào ngực, nắm lấy cằm cậu, cáu kỉnh: “Hơn nửa đêm, em phát rồ gì thế hả?”
Cậu giống như bị đánh choáng váng, trên khuôn mặt không che dấu nổi sự hoảng loạn, trong mắt lấp lánh ánh nước, run run nói: “Anh muốn đuổi em đi… Em không có chỗ để về, trong nhà không có chỗ ở… Trên người em cũng không có tiền… Anh Hạo, anh có thể cho em chút tiền không?”
Ngón tay Thẩm Hạo vò vò đầu mình, nghe xong một lúc lâu mới bực mình nói: “Ai nói tôi muốn đuổi em đi?”
Tiểu Ngọc không giấu nổi tính trẻ con, môi run run, khóc ròng nói: “Không phải anh đồng ý với mẹ anh à, muốn đuổi em đi ấy?”
Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, thuận tiện vuốt lông cho cậu: “Không có chuyện này. Tôi thuận miệng nói thế thôi.” Cậu nức nở, run rẩy tựa vào người anh.
Thẩm Hạo cởi quần áo Tiểu Ngọc, coi cậu như một đứa trẻ con ôm vào lòng, vuốt ve thật lâu.
Cậu kinh hoảng quá mới yên lại, một đêm mất ngủ, giống như cái máy cơ học, hỏi qua hỏi lại anh mãi: “Anh Hạo, anh nói thật hả?”, “Mẹ anh bảo em cút, thật sự anh sẽ không đồng ý chứ?”, “Nhỡ đâu bà ấy muốn đuổi em đi thì anh làm thế nào?”…
Anh bị hỏi suốt đến đau đầu, cố nhịn bản tính an ủi cậu, bao lâu sau không chịu được phá tan phanh hãm, rống hai câu: “Em quan tâm mấy lời bà ấy nói làm gì? Là tôi cho bà ấy tiền tiêu, cũng đâu phải bà ấy nuôi, quản được chắc?”
Lúc này, Tiểu Ngọc mới yên tâm, nhào vào lòng anh, gác mặt lên ngực anh, rụt rè hỏi: “Anh Hạo, sau này anh đừng đánh em nữa được không?”
Thẩm Hạo hôn xuống trán cậu, đè cậu vào trong chăn, rốt cục cũng yên tĩnh.
Anh vốn tưởng rằng, chuyện này xong rồi, đi mua con gà mái, hầm canh cho cậu uống. Tiểu Ngọc lấy băng keo cá nhân dán miệng vết thương, rồi uống ừng ực hết một bát lớn canh gà, giống như ăn linh đan diệu dược, sống lại.
Thẩm Hạo xoay người đi làm. Không ngờ, chờ đến nửa đêm anh về, phát hiện cậu giơ microphone, tay cầm run run, ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh Hạo nói là anh ấy cho bác tiền tiêu, chứ không cần bác nuôi, bác không thể đuổi cháu đi đâu…”
Anh tức giận cướp lấy microphone, ném cậu lên giường, tắt điện thoại một tiếng bíp. Rồi chạy ra ngoài gọi lại cho bà.
Sau đó, mẹ Thẩm Hạo giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, đột nhiên bà thay đổi cách nghĩ, quyết tâm không uổng phí một binh một tốp, để mặc thời gian sẽ trừng phạt thằng đĩ dụ dỗ con trai, để năm tháng đến thuyết phục nó cải tà quy chính, giống như đã cải tạo bố nó vậy. Thẩm Hạo khẽ thở phào, rốt cục cũng khôi phục cuộc sống bình thường. Anh tóm lấy Tiểu Ngọc suốt ngày run rẩy vô vị, từ một góc sáng sủa, ôm vào trong ngực. Cậu ở trong ngực anh, nức nở một tiếng.
Từ đó về sau, Thẩm Hạo không động tay với cậu lần nào nữa, hai người sống yên ổn với nhau qua một năm. Thẳng đến khi, anh bị khoản nợ lớn đè bẹp, ốc còn không mang nổi mình ốc, bận bịu vay tiền, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện Tiểu Ngọc đã bỏ đi rồi.
Lần này, cậu đi rất tiêu sái, không còn gì lưu luyến.
Thậm chí, cậu còn trở về một lần, chìa ra 8 vạn đồng nói với anh: “Anh Hạo, tiền cho anh nè. Em đi đây, chúng ta không thiếu nợ gì nhau nữa”. Giống như số tiền này không phải anh kiếm được mà là nhóc điếm để dành trong sổ con vậy.
Thẩm Hạo đè ép xung động muốn bóp chết cậu, lấy tau lau trán, quệt mồ hôi, cười giễu: “Được, chúng ta đường ai nấy đi.”
Cậu đóng cửa lại, từ đây giống như luồng khói mỏng manh, tan biến.
Tiểu Ngọc của mình đã mất rồi. Anh lặng lẽ nói với bản thân.
Tiểu Ngọc ngốc xít, muốn wax lông chân.
Tiểu Ngọc nhược trí, tưởng mọc mụt lẹo là bệnh nan y.
Tiểu Ngọc không biết nấu cơm mà chỉ biết chiên trứng chim.
Tiểu Ngọc không biết nói chuyện mà chỉ biết lặp lại như cái máy.
Tiểu Ngọc phóng đãng, Tiểu Ngọc lười biếng, Tiểu Ngọc thích nói dối… Tiểu Ngọc rất trắng trẻo, rất nhỏ nhắn, có thể nắm trong tay, ngậm lấy đầu lưỡi, mình làm nhóc ấy mềm nhũn, tan ra, hoà vào ngực. Mình còn có thể kéo dài nhóc ấy ra, rồi biến nhỏ lại, quấn giữa kẽ tay.
Tiểu Ngọc rất biết điều, nhóc ấy nức nở, lông mao mượt mà, ngón tay thon dài ôm lấy cổ mình. Tiểu Ngọc của mình, ở trên giường, đáng yêu hơn bất cứ ai
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");