Nếu Ngày Mai Đến - Hương Diệp Đào Tử

Chương 4




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bác sĩ cầm đèn nhỏ, soi nhãn cầu Thẩm Hạo, thông qua một loạt xét nghiệm, bắt đầu viết ca bệnh và nói với Cao Minh: ”Luật sư Cao, đương sự của anh hình như từng chịu tổn thương thơ ấu rất nghiêm trọng nhưng tinh thần anh ta rất bình thường, không có bệnh sử gia tộc. Anh ta không có vấn đề gì, không đạt tiêu chuẩn được miễn giảm trách nhiệm hình sự.“

Cao Minh xoa xoa tay, thất vọng nói: ”Không phải chứ? Cuộc đời anh ta bị bài bạc phá hủy nên mới sinh ra cảm xúc trả thù xã hội đen rất lớn! Vì thế, anh ta không tự chủ được, bèn giết chết ông chủ sòng bạc! Nhất định anh ta bị tinh thần phân liệt! Giết nhiều người vậy mà không có vấn đề vê tâm lý sao? Bác sĩ Liễu, ông hãy xem lại đi!”. Nói xong liền lại gần, uốn đầu lưỡi, cực lực thuyết phục.

Thẩm Hạo tận dụng mọi thứ, rút ra điếu thuốc từ hộp thuốc lá trên bàn, phun ra hút vào lượn lờ.

Một vị kiểm sát trưởng trẻ tuổi giám thị bên cạnh, nhíu mày, đi qua vỗ bàn, cảnh cáo: “Vừa rồi anh nói cái gì, anh bị bắt làm việc dưới tay Trình Phàm? Vậy lúc ban đầu, anh khai chủ động tới cửa là sao? Anh không được phép lật lại bản án!”.

Thẩm Hạo cười khẽ, gật đầu bảo đâu có.

Vị kia ho khan một tiếng, che dấu sự ngượng ngùng, quay đầu thấy luật sư và bác sĩ chụm lại một đống, nhất thời không rảnh đáp lại, tranh thủ lấy ra sấp ảnh, hỏi Thẩm Hạo: ” Trong mấy người này, anh có nhận ra ai không?”

Anh cầm lấy chúng, chỉ ra và xác nhận một ít. Đến tấm cuối cùng, là một cậu trai mặc áo sơ mi màu đồng, quần tây nam màu đen, trắng trắng trẻo trẻo, tựa vào ngực Trình Phàm. Ngón tay xẹt qua mặt người nọ, khinh khỉnh: ”Không nhớ, có lẽ cậu ta là một thằng vịt cũng nên.”

Kiểm sát trưởng lẫn đồng sự nhìn nhau rồi thu lại ảnh chụp.

Thẩm Hạo cười cười, không nhắc lại, chuyên tâm hưởng thụ giây phút hiếm khi được hút thuốc.

Thằng nhóc Tiểu Ngọc có hóa thành tro anh vẫn nhận ra được.

Nói thật, từ sau khi đi theo Trình Phàm, Tiểu Ngọc thật sự như được đầu thai lần nữa, cái vẻ quê mùa biến mất hoàn toàn, thực sự tái thế làm người còn là kẻ đẳng cấp. Nhớ năm đó, khi anh dẫn cậu ta về nhà, chuẩn bị sống chung. Thằng nhóc chết mê chết mệt ngâm mình trong bồn tắm lớn, nói năng lộn xộn: ”Anh Hạo, bồn tắm nhà anh lớn thật ~, gạch men sàn nhà đẹp nữa! Đắt lắm hả?”

Có trời mới biết đắt hay không, vật liệu xây dựng trên thị trường không phải toàn loại đó sao. Đưa khăn mặt cho Tiểu Ngọc, bảo cậu lau sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi tiến dần từng bước.

Cậu ta cười ngây ngô thầm thì chít chít một mình, thời gian ngâm trong WC đủ lâu cho một cuộc biểu diễn, mới khoan thai bước ra khỏi phòng tắm như minh tinh hạng sang, bọc khăn tắm trắng muốt chạy ra, nhảy lên nệm cao su lại cảm thán với TV cùng sô pha, chảy nước miếng ròng ròng, tổng kết một câu: ”Anh Hạo, anh rất biết sống nha. Nhìn chẳng giống nghèo chút nào”.

Thẩm Hạo vỗ nhẹ đầu cậu, thuận tay kéo khăn tắm, lộ ra thân hình ngâm đến trắng nõn, phía trên có hơi thở sữa tắm khoan khoái nhẹ nhàng. Anh mới chỉ liếm bờ vai cậu, phía dưới đã cứng hẳn.

Tiểu Ngọc đỏ mặt, giãy dụa: ”Em còn chưa ăn cơm! Anh để em mặc quần áo đã!“ Nhún người bò xuống dưới giường.

Thẩm Hạo kéo cánh tay cậu, ném lên gối đầu khiến cho cậu nức nở một tiếng, lui về một góc không dám động. Anh cởi áo sơ mi, quần, chuẩn bị trước cho cuộc sống về đêm.

Tiểu Ngọc nhìn phía dưới anh cứng ngắc, toàn thân nổi lên màu hồng nhạt, cổ họng thon thon hơi hơi gồ lên run run lên xuống, dùng ánh mắt đáng thương khiến người ta muốn làm nhục nhìn anh.

Thẩm Hạo đè lên, một tay bắt lấy cái chân thon, kéo sang hai bên, tận tình gặm từ trên xuống dưới một lần, miệng lưỡi anh rất thô bạo, gặm tới đâu thì mút tới đó. Tiểu Ngọc dưới thân anh không ngừng nức nở, chỉ cảm thấy xót từ cổ đến ngực.

Đầu lưỡi anh chơi với cái rốn một lúc, khiến cho cậu vừa muốn khóc vừa muốn cười, cái chân nhỏ đạp đá lung tung, vẫn không giãy ra được, đành đặt hai chân lên đầu vai anh, ai oán: ”Anh Hạo, cầu anh cho em nghỉ xíu đi! Em mệt lắm rồi! Mai làm với anh được không?“

Thẩm Hạo vẫn không ngừng lại, bĩu môi dùng tay giữ chặt đùi cậu, vén đám lông mu nho nhỏ mềm mềm ra, cầm lấy cái chồi non nớt, đặt lên giữa môi tùy ý giày vò, mút mát hôn hít. Tiểu Ngọc sợ hãi kêu một tiếng, cái eo nhỏ vặn vẹo qua lại như con rắn, khóc ròng thút thít: ”Anh Hạo! Nhẹ một chút… Cầu anh nhẹ một chút …”

Thẩm Hạo dùng đầu lưỡi xoa xoa chồi non, liên tục xoắn vặn đến phồng lên rồi lại dùng răng nanh gặm cắn, mút lên lên xuống xuống, sau đó hút một hơi. Tiểu Ngọc run rẩy, từ trong cổ họng bé nhỏ nghẹn ra một tiếng kêu to, bắp đùi giật giật, bắn ra.

Mùi hương của cậu rất nhạt, giống như nụ hoa còn chưa nở, không có nước mật, chỉ có một vũng nước loãng, nhàn nhạt chua chua ngọt ngọt.

Anh lau miệng, từ bên gối cầm ra một chai bôi trơn, mở nắp ra. Tiểu Ngọc còn đang thở dốc, hoảng sợ nhìn anh, bàn tay nắm chặt khăn gối. Thẩm Hạo nhấc một chân cậu lên, bôi bên trong một chút rồi tắt đèn, tận tình hưởng thụ.

Tiểu Ngọc lật ngửa người bị anh đè nặng, một chân tách sang một bên, một chân khác gác trên vai anh, cửa huyệt được mở rộng, bên trong bị cây gậy thô to khuấy đảo, chỉ còn biết thịt huyệt bị căng ra kín kẽ, siết chặt lấy nó, thật vất vả.

Hôm nay tâm trạng Thẩm Hạo vui, cũng không hùng hục làm, mà chỉ nhẹ nhàng đâm vào. Tiểu Ngọc ô ô, từ từ thích ứng, nước mắt cậu ngân ngấn, khe khẽ hỏi: ”Anh Hạo, anh bảo nuôi em là không phải lừa em chứ? Em không thích bị người ta chịch đâu, đau lắm…”

Thẩm Hạo nắm chặt tóc cậu, gặm vài lần trên miệng cậu, vừa làm vừa khàn khàn đáp lại: ”Em ngoan ngoãn cho tôi chịch thì tôi sẽ nuôi em.“

Tiểu Ngọc buồn bực thở hổn hển, mồ hôi hai người dung hòa vào nhau.

Anh thả chân cậu ta xuống, kẹp lấy eo mình, hai người dán sát lấy nhau. Thẩm Hạo đè lên ngực Tiểu Ngọc, chống tay ở đầu giường, thay đổi tư thế, mài mài cọ cọ thật lâu trong nộn huyệt.

Hơi thở Tiểu Ngọc càng lúc càng mỏng manh, giống như cây non èo uột, như một đóa hoa cúc trắng bị xé tan tác, thấm đẫm JY mà anh dâng hiến.

Ngày hôm sau, cậu ta nằm liệt trên giường, với cái vẻ bị chà đạp thê thảm, như một bản in thử kém cỏi, ngay cả cơm cũng cần người đút đến miệng mới nhai được.

Tiểu Ngọc uể oải lăn xuống đất, cầm theo cái ví, hét lên: ”Anh Hạo, anh mà cưỡng gian em nữa, có chết em cũng không theo đâu! Em phải về nhà!“

Thẩm Hạo tựa vào cửa, nhìn cậu ta lên giọng líu ríu, từ trong ngực lôi ra một cái hộp, ném cho cậu ta. Tiểu Ngọc mở ra xem, vui mừng la lên: ”Anh Hạo, anh mua Cartier cho em à! Em biết anh tốt nhất mà! Chưa bao giờ gạt người khác!“

Tiểu Ngọc hoan hỉ vui vẻ, bỏ vào trong vali.

Anh gẩy gẩy điếu thuốc, hỏi lại cậu ta: ”Em còn muốn đi nữa không?”.

Tiểu Ngọc nghĩ nghĩ rồi lại nhăn nhó: ”Em không thích anh dữ dằn…. Anh đối xử tốt với em thêm chút nữa nha?”

Thẩm Hạo giận tái mặt, túm lấy tóc cậu ta, kéo lên cao.

Bị kéo phải ngửa đầu lên, Tiểu Ngọc kiễng chân, gào khóc: ”Em biết sai, biết sai rồi! Anh Hạo~, anh nhẹ chút đi, em không bao giờ nói bậy nữa!”

Lúc này, Thẩm Hạo mới thả lỏng tay, đôi mắt cậu ta trông mong nhìn anh, cò kè mặc cả: ”Sau này, anh dịu dàng chút nha, em chỉ cần thế thôi …”

Anh hừ một tiếng, cau mày, bảo cậu ta đi lau sàn.

Khi đó, Tiểu Ngọc, ngốc muốn chết, tùy tiện mua cái đồ chơi hàng hiệu dỗ liền vui vẻ, quỳ ở trong toilet, không ngại ngần cầm bàn chải chà chà sàn nhà. Cậu không hề chán ghét, sung sướng lâng lâng, dùng bàn chải dính bột giặt, cẩn thận vệ sinh lớp gạch men xanh lam vô cùng đẹp đẽ.

Đợi vài năm sau, Thẩm Hạo gặp lại cậu, đã không còn là thằng nhóc ngốc trong quá khứ.

Mái tóc xoăn đen bóng được cắt tỉa khéo léo, vầng trán thanh tú, khuôn mặt dí dỏm, bờ môi khẽ cong, đôi mắt lúng liếng, phong phong lưu lưu, dáng dấp đúng chuẩn đẹp trai bảnh bao. Thậm chí cậu còn cao lên một chút, mặc âu phục hàng hiệu, vừa vặn bao lấy cái eo gầy gò cùng với đôi chân dài, trên tay kẹp một điếu thuốc khói bay lượn lờ, lười biếng vẩy vẩy tàn thuốc xuống da ghế salon, giống như một con thú nuôi sang quý.

Thủ hạ Trình Phàm vây xung quanh chờ đợi, thay cậu châm điếu thuốc rót rượu. Trên bàn, hoa hồng được cắm đỏ rực tôn lên ngón tay trắng ngần như sữa.

Sét Tử ở bên cạnh, thấy anh nhìn Tiểu Ngọc không tốt mấy, nhanh tay đè đầu anh xuống, cảnh cáo: ”Mày đừng có nổi ý xấu gì đấy, đây là nhóc mật của ông chủ Trình.“

Thẩm Hạo cười khinh: ”Thì ra ông chủ Trình còn thích đi cửa sau, không phải ông ta chỉ thích chơi mấy em gái sinh viên sao?“

Sét Tử bĩu môi: ”Mày quản lắm thế! Nhóc mật ổng nhiều như mây, thích chơi ai thịt ai kệ ổng, tụi mình chỉ cần lấy tiền là được. Tính ông chủ Trình rất nóng, mày đừng có đi đốt lửa.“

Anh cười khẩy, xoay người bỏ đi. Ai sẽ đi ghẹo cái đứa lẳng lơ kia? Nhóc đê tiện đó sớm bị anh chơi cả trăm ngàn lần.

Tiểu Ngọc trưởng thành rồi, từ một thằng nhóc choai choai lớn lên thành chàng trai quyến rũ. Trước kia, Tiểu Ngọc như một cây non ngô nghê còn bây giờ cậu như đóa hoa nở rộ, tỏa mùi hương nồng nàn khiến người ta nhung nhớ.

Chẳng hiểu tại sao, anh lại cảm thấy Tiểu Ngọc trong trí nhớ đáng yêu hơn chàng trai bây giờ. Hiện tại, thậm chí cậu có cả tên tiếng Anh, gọi là Lee, toàn bộ đám tay chân Trình Phàm đều gọi cậu là anh Lee. Cách gọi này khiến Trầm Hạo chỉ muốn ói mà cũng không ói được còn phải tha thứ.

Anh Lee, xin chào, anh Lee gặp lại sau, đúng là thời gian làm phai mờ đi ánh nhìn.

Ha hả, Thẩm Hạo nhíu nhíu chân mày, phun ra vòng khói. Nhớ đến tên thật của nhóc đê tiện đó mới thú vị, gọi là Lý Hiểu Cương, cậu rất bất mãn, cảm thấy nó không thể lột tả hết thiên sinh lệ chất của bản thân nên mới lấy cái tên Tiểu Ngọc. Mà bây giờ ngược lại, quay về với bản chất thật, chỉ là nâng cao thêm một bước, lẳng lơ còn có level..

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.