(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vài tháng sau, Tiểu Ngọc trải qua cuộc kiểm tra sức khỏe, được đưa đến nhà tù ba lớp cửa sắt nổi tiếng ở thành phố A. Đây là nhà tù được quản lý hiện đại, cơ sở vật chất tốt, được quản lý trật tự, chuyên giam giữ những kẻ phạm tội với mức án hơn 15 năm, khắp nơi dựng hàng rào sắt phân cách tạo nên một loại áp lực thấp thấp thỏm thỏm.
Trong nhà ăn có đặt một cái TV màu, trên màn hình xuất hiện gương mặt của người dẫn chương trình buổi tối: “Xin chào các bạn khán giả, năm tháng trước, nghi phạm xả xúng bắn chủ tịch tập đoàn XX —– Lý Hiểu Cương, trải qua tòa án nhân dân trung cấp kết án, 16 năm tù có thời hạn, hiện tại bị giam tại nhà tù XX. Vụ án này đã khiến giá cổ phiếu Tập đoàn XX dao động và có nhiều vấn đề nghi ngờ, theo cơ quan công an tiết lộ, nạn nhân bị tình nghi có liên quan đến phi pháp, vụ án vẫn đang được điều tra thêm … “.
Thẩm Hạo đang xếp hàng lấy cơm, anh nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua, người dẫn chương trình đã lật bản thảo, bắt đầu đưa tin tức kinh tế.
Anh quay đầu, đi theo đội ngũ về phía trước, theo yêu cầu của Tiểu Ngọc, đi lấy Gà Cung Bảo và đùi gà hiếm thấy. Bởi vì một người chỉ được giới hạn một cái đùi, tận dụng cơ hội, anh không thể không xếp hàng 3 lần, lấy đủ 3 cái khác nhau cho cậu.
Thẩm Hạo vừa xếp hàng vừa nhớ lại. Sau khi nhìn thấy Tiểu Ngọc, anh tìm cơ hội gọi cho Cao Minh. Hắn ta ngạo mạn dạy dỗ anh qua điện thoại một trận, mang theo nỗi đau lỗ vốn mua bán trước đó, há mồm đòi giá cao: “Phải trả một trăm vạn! Thiếu một đồng cũng không làm!”.
Thẩm Hạo nói: “Không thành vấn đề! Em ấy có tiền, anh đi tìm em ấy ngay đi”. Cao Minh đặt điện thoại xuống, vui vẻ đi ra ngoài nhận đơn. Anh không chắc Tiểu Ngọc mang đi bao nhiêu tiền. Theo trực giác có lẽ là một trăm vạn, không biết có giữ được không.
Vì để nắm giữ được bằng chứng, biến vụ án kiện thành một vụ án sắt, cảnh sát đã mở một cuộc điều tra chi tiết, họ tìm thấy một số bộ đĩa CD tinh xảo từ văn phòng của Đồng đổng, trên mặt bìa viết dòng chữ “The Best of the Year in Finance”, mở nó ra xem, họ phát hiện là GV chọn lọc hàng năm, nhân vật chính là Tiểu Ngọc.
Bộ sưu tập yêu quý của Nguyên Đồng có khẩu vị nặng đô, xem xong, đám cảnh sát muốn bạc cả tóc, cầm bút ghi thêm một câu nghiêm trọng trong biên bản điều tra: Nạn nhân là kẻ biến thái có khuynh hướng bạo lực…. Phạm tội xâm hại nghi phạm trong thời gian dài ……
Bác sĩ cho Tiểu Ngọc làm một cuộc kiểm tra toàn diện, nghi ngờ hỏi: “Cậu có tiền sử lạm dụng ma túy đúng không?”.
Hai mắt Cao Minh sáng lên, vui sướng nói: “Có vấn đề về tâm thần! Trước đây từng có ảo giác không?”.
Tiểu Ngọc oan ức nhìn hắn ta, lẩm bẩm: “Tôi không có vấn đề về tâm thần …”.
Cao Minh duỗi một ngón tay ra, hỏi một cách độc đoán: “Căn bậc hai của 2 được bình phương lên cùng với 1, cái nào lớn hơn?”
Tiểu Ngọc run run một chút, sau đó do dự: “…1 lớn hơn?”.
Cao Minh nói chắc cú: “Hệ thần kinh trung ương bị tổn thương!”.
Bác sĩ ở một bên xấu hổ, gạt kẻ gây rối kia sang một bên, chẩn đoán tỉ mỉ cho Tiểu Ngọc, cuối cùng viết bệnh án cho cậu.
Chờ sau khi Tiểu Ngọc đi vào, Thẩm Hạo mới biết cậu có hợp đồng bảo lãnh, không bị tịch thu tài sản. Cậu chớp mắt kinh ngạc nói: “Anh Hạo, anh cho em ba trăm vạn… Em còn mua một căn nhà đấy…”.
Thẩm Hạo mừng như điên, phát hiện vận may của họ vẫn chưa hết. Sau một phen cò kè mặc cả, Cao Minh giảm cho anh 50%, quyết định thu 50 vạn phụ trách việc giảm hình phạt. Thông qua thu thập kỹ càng ký ức mấy năm nay của Tiểu Ngọc, hắn cho rằng, nếu có manh mối có thể lập công thì sẽ thuận lợi chuyển nhận sang trên đầu Thẩm Hạo, có thể giúp anh hoãn thời hạn thi hành án sau hai năm hạ xuống mười lăm năm đến hai mươi năm.
Thẩm Hạo đỡ trán, có cảm giác như thoát khỏi kiếp nạn, Tiểu Ngọc vô cùng vui mừng, định dùng số tiền còn lại để mặc cả với Cao Minh nhưng bị anh bắt được, ấn lại trên ghế. Anh biết rõ không cần phải lãng phí tiền bạc nữa.
Anh gọi cho Trương Lập Quân, nhờ cậu ta giúp đỡ đút lót cho những chiến hữu và lãnh đạo trong quá khứ một chút, cậu ta cũng thẳng thắn mắng anh một trận còn nhận thấy anh không gây liên luỵ đến mình, vẫn giúp anh thông qua tầng tầng mối quan hệ tìm đến người quen cai ngục.
Thẩm Hạo đưa ra một khoản tiền, xin gã giam anh và Tiểu Ngọc cùng với nhau.
Hầu hết các nhà tù có phòng dành cho ba và bốn người, cai ngục nói: “Phòng đôi cũng được nhưng là phòng cũ, điều kiện kém một chút”.
Thẩm Hạo nói: “Không thành vấn đề.” Tiểu Ngọc thuận lợi chuyển phòng, nhào tới trên người anh.
Anh đặt chân gà vào đĩa mà Tiểu Ngọc chỉ định rồi tự mình bưng cái khác đi sang sang bên cạnh.
Tiểu Ngọc phát huy sở trường ở trong tù, mỗi ngày phụ trách viết khẩu hiệu bên ngoài tường, xuất bản báo chí, chạm khắc đồ đạc thủ công, tăng ca thêm giờ cải tạo, vừa đến thời gian nghỉ ngơi thì vô cùng lười biếng.
Tiểu Ngọc vừa ăn Sampa, vừa mải mê xem truyền bá quảng cáo phim thần tượng cài trên TV. Nhìn thấy anh, cậu còn chưa đã thèm chỉ vào siêu thị, nói: “Em còn muốn ăn viên sô cô la, mực xé và bánh quy nhỏ thơm mùi hành ~”.
Mặc dù, Thẩm Hạo đã làm công trình điện cả ngày, nhân tiện giúp người khác xử lý lượng công việc còn sửa xe cho cai ngục, có chút mệt nhưng vẫn đặt đĩa xuống, lấy thẻ từ trong tay Tiểu Ngọc, đi quẹt mua sắm cho cậu.
Có một siêu thị độc quyền trong nhà tù thành phố A. Tiểu Ngọc thường xuyên quét hàng như kẻ giàu có ở Hồng Kông, chạy tới quét thẻ tiêu xài. Nhu cầu phạm nhân quá lớn, siêu thị lúc nào cũng xếp hàng rầm rộ, nhiệm vụ này nhanh chóng được anh bao thầu.
Anh mua đồ mà Tiểu Ngọc chỉ định xong, đã sắp qua giờ cơm, khi quay lại, chẳng còn mấy người, thấy Tiểu Ngọc vẫn đang xem TV. Thẩm Hạo xoay đầu cậu quay lại, kêu ăn cơm.
Tiểu Ngọc lưu luyến nhìn TV, lấy thìa dùng bữa, sau khi cắn một miếng chân gà, ngay tức thì cau mày, chán ghét nói: “Khó ăn quá…”.
Anh để đũa xuống, nhìn cậu: “Em nói không ngon mà còn đòi lấy nhiều…”.
Tiểu Ngọc nhìn anh một cách vô tội, lẩm bẩm: “Em tưởng rằng nó sẽ rất ngon…”.
Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, đổi đĩa của mình sang cho cậu, Tiểu Ngọc nếm thử rau, thấy nó cho vào miệng được, hau háu ăn luôn.
Thẩm Hạo liếc nhìn đồng hồ, phát hiện kim đồng hồ chạy tới thời gian mở phòng tắm, vội vàng hối thúc: “Em nhanh lên, thời gian tắm rửa không dài đâu, chúng ta phải nhanh qua đó”.
Tiểu Ngư ò một tiếng, vội vàng bới vài muỗng cơm, cơm chín cứng ngắc, cậu vô ý bị nghẹn bắt đầu vỗ ngực, anh bưng bát canh cho cậu, cậu chậm rãi uống hết canh, thở phào.
Thẩm Hạo kêu Tiểu Ngọc tìm một chỗ trong phòng tắm trước, sau đó quay lại lấy xà phòng và dầu gội đầu. Chờ anh mang theo khăn tắm và một đống đồ, chạy vội tới phòng tắm, cởi quần áo, chạy vào nhìn thấy Tiểu Ngọc không hề bị ướt.
Chỉ thấy cậu quấn ba cái khăn tắm lớn trên người, quấn chặt kín kẽ, cắn môi đứng dưới vòi hoa sen, một giọt nước cũng không có, anh bước tới, vặn công tắc nghi hoặc: “Cái này hỏng rồi?”.
Vòi hoa sen phun ra vài giọt nước ấm, Tiểu Ngọc đứng ở bên cạnh, kiên quyết lắc đầu nói: “Em không tắm đâu!”.
Cuối cùng, Thẩm Hạo nổi gân xanh, quát: “Bớt thần kinh đi! Nhanh cởi ra, qua đây tắm!”. Thời gian có hạn, anh nắm lấy khăn tắm, kéo Tiểu Ngọc đứng dưới vòi hoa sen.
Cậu níu chặt khăn tắm, xù lông lên, bướng bỉnh nói: “Em không muốn! Bọn họ đều nhìn em, em không muốn cởi ra!”.
Thẩm Hạo lập tức giận tái mặt, lạnh lùng nhìn chung quanh: “Ai nhìn em? Nói cho anh biết …”. Phía dưới hai bên vòi hoa sen ngay tức khắc trống không, lấy bọn họ làm trung tâm, xuất hiện một khoảng không người.
Anh vươn tay với cậu nói: “Đừng lo, em lại đây”.
Cậu vẫn lề ma lề mề, vẻ mặt chẳng tình nguyện mấy, anh tức quá kéo cậu qua, để ở trước ngực, dùng thân thể che chắn cho cậu, quát: “Như vậy được chưa? Em mau tắm đi!”.
Tiểu Ngọc mới chịu nới lỏng khăn, vặn nước nóng nhiều một chút rồi để nước theo tóc chảy xuống. Dầu gội rất thơm, Tiểu Ngọc vui vẻ ngâm nga ca khúc, xoa xoa bọt trắng xóa nổi lên.
Anh dang cánh tay ôm hai bên người Tiểu Ngọc, ôm cậu vào lòng, buồn bực đảm nhiệm thành rèm tắm, lãng phí thời gian tắm rửa quý giá, cậu kỳ cọ một lúc, cả người thơm tho, dính đầy bọt nước, cậu rất vui vẻ, dùng bong bóng cọ anh.
Thấy sắp hết thời gian, Thẩm Hạo sốt ruột hừ một tiếng, tránh né không bôi nữa, đặt cậu dưới vòi nước nóng, vặn nước to lên, một dòng nước xối mạnh xuống.
Tiểu Ngọc dính bọt nước, không mở được mắt, bị dòng nước xối phải hoảng sợ thét một tiếng, lảo đảo, ngả người ra sau.
Anh đỡ lấy cậu, ôm chặt vào trong cánh tay anh, một tay nâng cằm cậu lên, dùng lưỡi liếm những vệt nước trên mắt cậu. Anh hút từng giọt từng giọt nước trên hốc mắt cậu, động tác thật tỉ mỉ, thật dịu dàng như mãnh hổ ngửi tường vi.
END.
Lời tác giả:
Theo dòng thời gian, Thẩm Hạo sẽ được giảm án trước khi pháp luật được sửa đổi lần thứ 8, anh đi tù 14 năm sẽ ra. Còn Tiểu Ngọc đại khái tầm 10 năm hoặc 8 năm ra.
Ờ, kết cục dựa theo yêu cầu của mọi người: Đem Tiểu Ngọc cởi sạch, tắm rửa sạch sẽ cho anh Hạo ôm nào!
Tình cảnh bọn họ ở bên trong, có lẽ là ngay từ đầu sống chung, Tiểu Ngọc vẫn tiếp tục ngày tháng chỉ đạo, còn Trần Hạo sẽ càng khoan dung hơn trước kia. Bọn họ thỉnh thoảng cãi nhau, thỉnh thoảng có xích mích đánh nhau ~ Mà trong một cuộc hôn nhân thì phải đầy kích tình cuồng nhiệt x và vân vân rồi ~.
Chính văn là góc nhìn của Thẩm Hạo nên phiên ngoại là góc nhìn của Tiểu Ngọc
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");