Nếu Ngày Mai Đến - Hương Diệp Đào Tử

Chương 18




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Hạo xử lý người gác đêm bên ngoài, quan sát tìm ra khe hở giữa thủy tinh chống đạn xung quanh biệt thự, thò tay ném lựu đạn vào lầu một.

Trong nháy mắt, lựu đạn rơi xuống đất, sóng xung kích nổ vang vọng trong biệt thự chật hẹp, tiếng kêu thảm thiết chói tai hỗn loạn, giống như một cơn động đất nhỏ khiến cho cả toà biệt thự rung chuyển ba lần.

Thẩm Hạo phá cửa ập vào, không buông tha cho bọn bảo tiêu chưa kịp chuẩn bị. Dã thú ngủ đông trong lòng anh đã chui ra khỏi lồng, gầm rú rít gào triển khai một cơn giết chóc điên cuồng.

Huyết tương giống như hệ thống cung cấp nước uống, bắn tung toé trên mặt đất, sàn nhà bị nhuốm máu đỏ tươi.

Chưa đầy hai phút, Danny mang theo vũ khí xuống lầu bắn súng. Thẩm Hạo đang kịch liệt giao chiến với mấy người còn lại, giằng co chưa xong.

Vào thời khắc này, nữ thần may mắn lại chiếu cố mở mắt ra nhìn anh, nở nụ cười ngọt ngào. Sau khi anh tháo lựu đạn hơi cay ra, cả đám Danny phát hiện vội vàng chạy vào bên trong nhưng thật không may không ai mang mặt nạ phòng độc, tất cả đều trúng chiêu.

Thẩm Hạo đội mặt nạ, đuổi theo bước chân bọn họ lên lầu, bắn xuyên tim tất cả những thằng khốn được nuôi này.

Trên lầu hai, Trình Phàm bình tĩnh phòng thủ bên trong phòng, chặn cửa bằng một cơn mưa đạn, anh lắp đầy đạn ở ngoài cửa, tiếp tục ném mạnh lựu đạn hơi cay về phía gã.

Trình Phàm không đủ kinh nghiệm, bị làn khói cản trở tầm mắt, sau vài hiệp, rốt cục cũng bị anh chỉa súng ở đầu.

Gã vứt súng, giơ tay lên, chỉ vào két sắt nói: “Bên trong có đô la và kim cương, mày lấy hết đi. Lee ở tầng hầm, mày cứ mang nó đi. Mày đánh bất tỉnh tao cũng được, trói lại, tao bảo đảm không truy đuổi bọn mày.”

Dưới tình huống này, Trình Phàm vẫn bắt được điểm mấu chốt, đầu óc tỉnh táo, Thẩm Hạo đánh giá cao phẩm chất của gã từ tận đáy lòng. Tay anh bóp cổ Trình Phàm, hỏi: “Ông đã cho em ấy uống loại ma tuý nào? Bao nhiêu kẻ đã thịt em ấy?”.

Gã run rẩy vì mất máu, thành khẩn nói: “Không phải heroin chỉ là bột K thôi, uống một lần một chút chẳng sao cả… Lúc trước không vượt quá 10 vị khách, Lee rất quý giá, tao chỉ cho nó tiếp đãi khách hàng quan trọng”.

Anh bắn một phát vào mu bàn chân gã, Trình Phàm co giật vì đau, chảy mồ hôi lạnh, vẫn kiên trì báo mật mã tủ sắt, nói: “Đừng giết tao, nếu không mày chạy không thoát đâu, tao gọi rất nhiều người. Mày có thể bắt tao làm con tin.”

Trái tim gã quay cuồng, ý thức được lúc trước không nên bị Tiểu Ngọc ngu ngốc dời lực chú ý, không giết chết Thẩm Hạo. Tiểu Ngọc cùng lắm chỉ là món đồ chơi mà Thẩm Hạo là một kẻ mất trí cùng đường, có lực sát thương đáng sợ. Nhưng gã không nghĩ ra được, Tiểu Ngọc ngoại trừ khuôn mặt đẹp thì không còn gì nữa mà mê hoặc được Thẩm Hạo, khiến anh quay đầu lại liều mạng…

Trình Phàm phán đoán sai lầm, hối hận không kịp, gã sửa đổi sang tung mồi. Gã tin chắc, chỉ cần Thẩm Hạo muốn sống sót thì sẽ suy xét.

Anh lạnh lẽo nhìn Trình Phàm, buông súng để rồi trong ánh mắt gã sinh ra may mắn lại chạy mất, từ bên hông rút ra con dao găm, đâm mạnh vào eo gã, dùng sức xoáy cán dao.

Trình Phàm chợt kêu thảm thiết, trong nụ cười khoái chí của Thẩm Hạo, thấy rõ sát khí ngấm sâu vào xương tủy. Gã liều lĩnh giãy dụa, không màng sống chết đi sờ súng. Thẩm Hạo không cho gã cơ hội đó, đâm ngay 10 dao, đập nát xương sườn gã.

Trong cái rét lạnh vô hạn, Trình Phàm đã thốt ra tiếng kêu và nguyền rủa thê lương nhất mà loài người có khả năng phát ra.

Anh sảng khoái cả thể xác lẫn tinh thần, đối diện với cái bóng đen tử vong nổi lên trong đồng tử mắt gã, nghiến răng cười lạnh nói: “Đây là ông nợ em ấy. Hiện tại, là tính nợ hai chúng ta…”

Thẩm Hạo lấy tay thử thử lưỡi dao, giũ sạch vết máu trên đó, một dao cắt đứt động mạch Trình Phàm.

Máu tươi phun ào ào ra, phun đỏ cả mặt tường.

Anh đi toilet, qua quýt lau máu trên người, không kịp dời két sắt, lôi cái túi giấy sạch sẽ ra, mở két của Trình Phàm, lấp đầy hơn nửa túi nhân dân tệ và đô la.

Thẩm Hạo ghìm súng, vọt tới tầng hầm, mở cửa rầm rầm, lớn tiếng kêu gọi Tiểu Ngọc. Ánh sáng hắt vào, cậu chỉ khoác một cái áo sơ mi, quấn cái chăn, trên khuôn mặt tái nhợt tiều tụy thiếu những ngày phơi nắng, kinh ngạc nhìn anh.

Thẩm Hạo nhìn thấy, đôi mắt Tiểu Ngọc thất thần dần dần có tiêu cự, chậm rãi ngưng tụ nước mắt trào lên, anh vươn tay với Tiểu Ngọc, khẽ nói: “Đừng khóc nữa, nhóc thỏ…”.

Tiểu Ngọc nhìn anh chằm chằm, nghẹn ngào, dùng sức gật gật đầu. Nước mắt lại như hạt châu đứt sợi, lăn xuống.

Anh kéo Tiểu Ngọc vào trong ngực, ôm chặt lấy, muốn hòa tan cậu vào trong máu thịt của chính mình.

Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc của anh, không còn ai bắt giam em, ăn hiếp em. Từ nay về sau, em được tự do

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.