Nếu Ngày Mai Đến - Hương Diệp Đào Tử

Chương 16




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Trình Phàm về nhà, gã đã xã giao qua vài bàn bạn rượu, thể lực gã hơi đuối, tâm trạng vô cùng tệ. Trình Phàm mở to đôi mắt xoi mói, liếc thôi đã thấy ngay xe Thẩm Hạo còn dừng ở ga ra, gã đi vào phòng khách, có nghe nói về tình cảnh hôm nay, liên tưởng đến biểu hiện của Tiểu Ngọc gần đây, trong lòng bỗng sáng như tuyết, khóe miệng vẫn luôn cười gằn.

Trình Phàm tựa vào ghế sa lon, không vội không vàng uống ly sữa, bố trí tốt trình tự hiện trường rồi lên lầu ngủ bù một giấc ngon lành. Chờ đến lúc gã xuống lầu, thằng nhóc điếm trèo tường và nhân tình của nó đã bị đè trên mặt đất.

Gã sai người nhấc Thẩm Hạo lên khỏi mặt đất, tay vỗ vỗ vai anh, nói: “Đồ ăn mày, dám ở dưới mí mắt tao làm trò à? Có gan đấy!”.

Trình Phàm dặn người hai bên một câu: “Đánh nó”. Còn gã đi qua ngồi ở bàn bên cạnh, chuẩn bị ăn bữa sáng.

Danny – vệ sĩ Trình Phàm – lồng thêm lưỡi dao vào ngón tay, vung một cú vào mặt Thẩm Hạo. Anh chợt nghiêng người, né tránh nguy cơ bị chọc mù, lưỡi dao rạch một vết máu trên mặt, bắn ra vài giọt.

Không đợi Danny tiếp tục chém ra lần thứ hai, Thẩm Hạo dùng khuỷu tay đánh mạnh vào người phía sau, giãy khỏi tay, thúc một cú vào cằm Danny, đánh bay hắn ra ngoài. Trong nháy mắt Danny bay giữa không trung, bọn vệ sĩ chung quanh như con báo nhào tới, đánh về phía Thẩm Hạo, hỗn chiến lẫn nhau.

Bọn họ vật lộn trong đại sảnh chật hẹp, tiếng gào thét và da thịt đụng độ không ngừng vang lên, chưa đủ thời gian ăn một bữa cơm, anh đã bị bao vây, bị giẫm đạp dưới mấy đôi giày da. Danny đứng dậy từ mặt đất, cực kỳ hung ác sờ sờ chỗ cằm bị thương, phun nước miếng dính máu, đi tới, một cước đá mạnh vào sườn eo Thẩm Hạo.

Anh lăn lông lốc, lăn tới bên tường, xương sườn bị đè lại, mồm há to thở dốc. Danny lạnh lẽo nhìn Thẩm Hạo nói: “Cho nó chảy sạch máu trước rồi giẫm lên xương cốt nó”. Bọn vệ sĩ rất ăn ý vây thành nửa vòng tròn, đánh anh không thể nào trở tay.

Thẩm Hạo cố sức cuộn người lại, bảo vệ bụng và đầu yếu ớt. Trên mặt đất nhanh chóng đọng lại một vũng máu nhỏ, từ từ chảy dọc theo gạch lát đá cẩm thạch, dần dần tràn lan ra.

Tiểu Ngọc bị bỏ rơi ở bên cạnh, nhìn bọn chúng vây ẩu Thẩm Hạo, thỉnh thoảng thét lên vài tiếng hoảng sợ thảm thiết.

Dưới sự bao trùm của bản nhạc nền giao hưởng đầy ồn ào nôn nóng, Trình Phàm không hề bị ảnh hưởng, gã ăn uống thoáng ra, ăn xong miếng bánh mì cuối cùng, bắt đầu cho thêm sữa vào cà phê, rồi lấy thìa từ từ khuấy.

Tiểu Ngọc sợ chết khiếp bò qua, ôm lấy chân gã, khóc ròng nói: “Cha nuôiiiiii, em sai rồi, cha đừng giận mà…”. Trình Phàm cau mày, liếc nhìn cái quần trắng của mình: “Mày rửa tay chưa?”

Tiểu Ngọc vội buông tay ra, giống như học sinh tiểu học, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ngồi ngay ngắn bên chân gã, sợ hãi nói: “Cha nuôiiiii, đều do em không tốt, sau này em nhất định sẽ nghe lời, cha đừng tức giận nữa.”

Trình Phàm uống nửa ly cà phê, lau miệng: “Lee, bây giờ mày giỏi lắm nhỉ? Sao lại biết sai rồi?”

Người cậu dán sát phía trước, lấy lòng nói: “Em… em sau này nhất định nghiêm túc học nhảy, lúc chụp ảnh cũng phối hợp tốt, khi sinh nhật Đồng đổng, muốn em đi cùng ông ta, em cũng đi. Ông chủ Ngô bảo em đi nghỉ cùng, em cũng đi!”

Gã tựa lưng vào ghế ngồi, nhếch chân lên, nở nụ cười nói: “Chỉ nhiêu đó?”

Tiểu Ngọc suy nghĩ miên man, lo lắng gặm ngón tay, lén nhìn sắc mặt gã.

Trình Phàm giận tái mặt, cầm lấy cái ly rồi quay đầu hất lượng cà phê còn lại vào mặt Tiểu Ngọc, lớn tiếng mắng: “Đồ đĩ! Mày dám giở trò với tao hả? Diễn sáng một kiểu ngầm một kiểu giống thật đấy?”.

Tiểu Ngọc ướt đẫm quỳ trên mặt đất, đầu không dám nâng, khẽ sợ run.

Gã nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt toát ra sự ngoan độc, cười khẩy nói: “Hành động bây giờ của mày không tồi đâu, đi phát triển giới diễn nghệ được đấy. Lúc đi ra ngoài, gặp người ta muốn chết không muốn sống mà lúc trộm người lại rất sung sức dồi dào. Cho mày ăn ngon mặc đẹp ở sang, là để mày ôm nhân tình hả?”

Cậu không dám trả lời, dưới ánh mắt đâm chọt của gã chỉ muốn co rụt trên đất, hận không thể biến thành hạt cát.

Trình Phàm bỗng nhiên nhấc chân, một cước đạp bay Tiểu Ngọc: “Đứa dám giở trò với tao còn chưa có đầu thai đâu!”

Tiểu Ngọc hét một tiếng đau đớn, ngã xuống bên kia cái bàn dài. Trình Phàm đi qua, dùng giày da nhấc cằm cậu lên, rất hứng thú nói: “Mày trộm người còn trộm đến nhập thần hả Lee, mày thích nó?”

Đối với vấn đề này, cậu có ngốc cũng biết, bất kể nói phải hay không phải, đáp án đều ở đó. Tiểu Ngọc cúi thấp đầu, lông mi run run, ở trên đầu hạ xuống một bóng. Trình Phàm mắt sáng như đuốc, quay đầu, dặn: “Đi cầm súng hàn điện đến đây, móc mắt thằng ăn mày kia rồi hàn mí mắt lại”. Giọng điệu thoải mái giống như kêu người ta hàn một đoạn cầu chì.

Danny lộ ra nụ cười khát máu, túm tóc Thẩm Hạo, ép anh ngẩng đầu lên, vỗ mặt anh một chút: “Đừng nóng vội, tao sẽ quay lại nhanh thôi”. Bọn vệ sĩ giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, đồng loạt hưng phấn, đè chặt Thẩm Hạo.

Trong không khí tràn ngập hân hoan trước cơn giết chóc.

Tiểu Ngọc bỗng nhiên mở to mắt, bổ nhào qua, tay túm lấy ống quần Trình Phàm, bi ai kêu một tiếng cha nuôi.

Trình Phàm đá văng cậu, sửa sang lại ly quần, nhìn thẳng vào con ngươi đầy oán hận và sát ý của Thẩm Hạo, nghiên cứu vấn đề kỹ thuật một chút, vui vẻ bỏ thêm một câu: “Dùng thìa móc con mắt ra trước. Cất vào trong túi chườm nước đá, đừng để hỏng thuỷ tinh thể và giác mạc.”

Một gã vệ sĩ đi tới trước bàn, chuẩn bị lấy thìa. Tiểu Ngọc vốn quỳ rạp giả chết trên mặt đất, nhảy dựng lên, vồ lấy chân ghế, dùng hết sức, nhanh như chớp đập trúng gã. Ngay tức khắc, gã to con không tìm được nữa, cái ghế dựa vỡ nát ngay trên đầu gã, trong phút chốc đã bị cậu xử lý.

Tiểu Ngọc thở dốc, cầm một nửa chân ghế còn lại, xù lông toàn thân, lấy hết can đảm một đời ra, quát to với Trình Phàm: “Không cho phép ông tổn thương anh ấy! Nếu không! Đừng trách tôi không khách sáo!”

Trong nháy mắt, trời quang sét đánh, tháng sáu tuyết bay.

Trình Phàm và toàn bộ bọn vệ sĩ ngơ ngác, Thẩm Hạo cũng ngơ ngẩn. Tập thể cả bọn quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngọc, chờ đợi câu kết tiếp theo.

Cả người cậu run rẩy, giống như con mèo hoang dũng cảm, khàn giọng rít gào: ” Không cho phép ông tổn thương anh ấy! Nếu không tôi sẽ nói chuyện lần trước ông giết chết ông chủ Trần, chiếm lấy công ty ông ta! Cả chuyện ông chuẩn bị hút khô cổ phần công ty Đồng Đổng cùng với Lý Cục bán ông chủ Ngô, chuẩn bị tống ông ta đi! Nếu ông dám làm vậy, tôi sẽ nói hết cho bọn họ biết!”.

Có vẻ cậu đã quên mạng nhỏ còn bị nắm thóp ở trong tay người khác, thế mà dám thốt ra lời lẽ ngông cuồng với Trình Phàm, có thể nói cho tới giờ bọ ngựa đấu xe, luôn là kiểu khiêu khích không biết nặng nhẹ nhất.

Tiểu Ngọc ngu si khuynh đảo hết tất cả mọi người ở đây.

Bọn vệ sĩ há miệng trợn mắt, chỉnh tề nhìn Tiểu Ngọc, ngay cả Danny cầm súng hàn điện còn bị rung động bởi cảnh tượng vô cùng giải trí phong phú, quên cả Thẩm Hạo đang trên thớt, chuyên tâm xem bộ phim bom tấn của năm Tiểu Ngọc đấu đơn với Trình Phàm.

Ngược lại, Thẩm Hạo hít một hơi lạnh, nó thẩm thấu từ lòng bàn chân đi lên, rốt cục anh không đè nén được áp lực sợ hãi từ đáy lòng, khớp hàm run rẩy, hô hấp hỗn loạn.

Gã nhìn Tiểu Ngọc, ánh mắt âm u bất định, không nhìn ra liệu giây tiếp theo da Tiểu Ngọc có bị lột xuống, làm bộ gối đầu hay không.

Tiểu Ngọc ra sức lấy hơi gào lên hai tiếng, rồi suy yếu dần, đến hết hơi, cậu cố gắng chống đỡ khí thế, tiếp tục uy hiếp nói: “Nếu ông thả anh ấy, tôi sẽ không nói ra. Tôi… Tôi sẽ nghe lời… Ông hãy thả anh ấy đi…”

Nghe Tiểu Ngọc cò kè mặc cả, sắc mặt Trình Phàm từ khiếp sợ, chuyển sang như có điều suy ngẫm rồi biến thành cười như có như không, sau đó cười to ha hả, cực kỳ vui vẻ ngồi trên ghế sa lon, cười ra nước mắt.

Tiểu Ngọc nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi buông chân ghế, đi sát tới trước vài bước, đẫm nước mắt, cầu xin nói: “Cha nuôi, cha thả anh ấy đi đi. Sau này cha sai em làm gì, em cũng nghe lời hết…”.

Dường như Trình Phàm bị đoạn nhạc đệm không thể nào ngờ được hoàn toàn lấy lòng, gã cười xoa xoa nước mắt, ra hiệu nói: “Đừng động thủ nữa.”

Bọn vệ sĩ tắt súng hàn điện, vô cùng hứng thú nhìn gã và Tiểu Ngọc.Trình Phàm lại cười rộ lên, mới đi tới trước mặt tủ sắt ở phòng khách, dùng cái chìa khóa mở ra, lấy ra hai ống thuốc. Gã ngồi lại bên cạnh bàn, đập hai ống thuốc bột kia với nhau, vỡ nát thủy tinh, tinh thể bột phấn màu trắng hòa lẫn với nhau.

Trình Phàm dùng tờ báo quét bột phấn vào trong ly trà, đổ thêm nước, khuấy một chút, nhìn bột phấn từ từ tan trong nước, đưa tới trước mặt Tiểu Ngọc: “Mày uống hết rồi tao thả nó.”

Tiểu Ngọc run run đưa tay nhận lấy, cầm cái ly trong tay, đầy dạt dào chờ mong rồi lại giống như đang cầu xin, hỏi Trình Phàm: “Cha thật sự thả anh ấy chứ? Cầu xin cha!”

Gã cười cười, nhìn cậu: “Lời tao nói luôn giữ lời, mày nên biết chứ.”

Thẩm Hạo không thèm lau máu trên mặt, vùng vẫy muốn bật dậy từ trên đất, gào lớn một câu: “Không được uống! Đừng quan tâm đến lời ông ta!” Thân thể Tiểu Ngọc run rẩy giật mình, do dự nhìn cái ly. Bọn bảo tiêu đánh Thẩm Hạo một lần nữa về lại trên đất, tiếp tục vây xem Tiểu Ngọc.

Cậu run run, cúi đầu, giống như đang lầm bầm lầu bầurồi lại như đang an ủi Thẩm Hạo, khẽ nói: “Không sao đâu, dù sớm hay muộn gì cũng phải vậy thôi…”

Thẩm Hạo liều mạng giãy dụa bò dậy, liều lĩnh mắng Trình Phàm, lớn tiếng la hét Tiểu Ngọc. Bọn bảo tiêu dùng giày da cố sức đạp chặt lên đầu và tay anh, Thẩm Hạo cảm thấy máu tươi dần dần chảy từ trên đầu, chảy vào mắt mình.

Màu máu lan tràn trước mắt, Thẩm Hạo nhìn thấy Tiểu Ngọc không do dự quá lâu, ngửa đầu uống hết cái ly thuốc phiện không biết tên kia. Liều lượng trong vòng ba năm cũng đủ khiến cho cậu hít thuốc phiện quá liều mà chết.

Thẩm Hạo như thể đột nhiên xuất hồn, không hề chửi bậy, bặt tiếng.

Hoàn toàn yên tĩnh, Trình Phàm thưởng thức nhóc đĩ tuyệt vọng còn hơn cả chết, một lần nữa tìm về cảm giác ưu việt, gã mỉm cười, nhìn sắc mặt Tiểu Ngọc dần dần hoảng hốt đứng lên, đồng tử co rút lại rồi thân thể co giật té trên đất.

Sắc mặt cậu đỏ hồng lên, ánh mắt rã ra, phát ra tiếng hừ nhẹ. Trình Phàm vừa lòng gật đầu, nghĩ thầm hàng chế tác lần này hoàn mỹ, thêm vào hiệu quả kích dục rất rõ ràng. Tâm trạng gã sảng khoái, ngẩng đầu nói với bọn bảo tiêu: “Mang nó giam vào tầng hầm, coi như tiền thưởng tháng này cho tụi mày, làm gì cũng được nhưng nhớ mang mũ.”

Nhìn cậu sáng sủa diễm lệ, bọn bảo tiêu liếm liếm môi, có người hỏi: “Từ giờ trở đi sao?”

Trình Phàm mặc áo khoác, đi lên lầu lấy bao công văn, nói: “Ừ, đừng có chơi hư đấy.”

Bọn bảo tiêu vung quyền quyết định trình tự trước sau, để lại một ít người đè ép Thẩm Hạo còn một số khác hăm hở nâng Tiểu Ngọc từ trên mặt đất lên, kéo ra khỏi phòng khách. Trình Phàm có tính sạch sẽ, không thể làm dơ phòng ở.

Anh trơ mắt nhìn Tiểu Ngọc bị bọn họ kéo đi, trên mặt đất vẽ ra một vết máu mờ nhạt. Thần trí Tiểu Ngọc mơ hồ, lấy tay gảy sàn nhà một chút, khẽ lẩm bẩm một câu: “Anh Hạo…”

Bọn bảo tiêu nâng Tiểu Ngọc ném tới ghế sa lon đại sảnh, bắt đầu nhận phúc lợi. Tiếng Tiểu Ngọc rên rỉ rất yếu ớt, như một cơn mưa phùn như có như không.

Tim Thẩm Hạo đập rất nhanh, nhanh đến nỗi bất cứ lúc nào nó cũng sẽ nổ tung, huyệt thái dương lại đau đớn.

Trình Phàm vội vàng đi xuống từ trên lầu, gọi người chạy xe ra. Vừa ra đến trước cửa, gã liếc liếc Thẩm Hạo, giống như đang nhìn một túi rác rưởi, thuận miệng nói: “Ném nó vào cống thoát nước đi, hàn nắp lại cho chết luôn.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.