(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một vùng màu nâu trong mắt tan ra, chậm rãi chảy lệch ra khỏi cái ly.
Cà phê chảy xuống bàn, nhanh chóng chảy tràn ra góc bàn khác ngấm vào di động. Người đối diện cuống quít cầm di động lên, la to: “Cô lễ tân!!! Có giấy ăn không?”
Nhân viên lễ tân cuống quít chạy tới, lấy mấy khăn bàn nhỏ nói mấy câu xin lỗi rồi quay đầu đưa khăn cho Tiểu Ngọc, nói: “Đổng sự mời cậu đến tầng 38, ông ấy đang đợi cậu, phòng 3808. Bây giờ đi được rồi.”
Tiểu Ngọc lấy khăn lau tay, nở nụ cười với cô rồi đứng lên đi thang máy.
Những người còn lại đang chờ tại chỗ, phẫn nộ nhìn theo bóng cậu, không hẹn mà cùng nghĩ rằng: Khách sáo vậy, quả nhiên là con riêng của Đổng sự!!!
Tiểu Ngọc đi vào thang máy, nhấn tầng 38. Rồi đi toilet trước, lấy súng từ trong ngực nhét vào trong túi lông. Bởi trong thang máy có theo dõi dễ soi thấy nó.
Cậu lại nhìn lần nữa, chắc chắn toàn bộ viên đạn ở trong ngực, thật cẩn thận kéo chốt mở súng đựng ở túi ngoài.
Giả vờ xong, Tiểu Ngọc thay lông nhung, mặc áo len dán sát người lộ ra cổ và xương quai xanh. Cậu cười với cái gương, cảm thấy tinh thần mình rất tốt, thần thái sáng láng.
Tiêu sái đi ra. Gõ cửa phòng 3808.
Đồng đổng lên tiếng trả lời mở cửa rồi cậu đi vào.
Nhìn thấy Tiểu Ngọc, sắc mặt ông ta hơi ám muội. Lúc này mời Tiểu Ngọc không biết là phúc hay họa. Tóm lại, nếu để cậu ở bên ngoài, lỡ bị cảnh sát phát hiện rồi dễ nói ra vài thứ lắm.
Tiểu Ngọc tựa vào sô pha, ngẩng cao đầu cười cười với ông ta.
Đồng Đổng ngồi vào bàn công tác, sa sầm nói: “Lee, chuyện ông chủ Trình rất khó đấy, hiện tại nhìn thì không sao nhưng bên trong khó khăn lắm.”
Cậu nghe xong, đôi mắt mở to, oan ức nói: “Ngày đó em bị hù chết!!! Thiếu chút nữa mất mạng. Hiện tại em không có chỗ nào để đi cả. Tiền cũng hết rồi.” Tiểu Ngọc nói xong ngập ngừng, đôi mắt trông mong nhìn Đồng Đổng.
Đồng Đổng vui như mở cờ trong lòng. Thì ra như thế, chạy thoát à. Cũng biết trốn đấy chứ, đúng là may mắn. Bây giờ không có chỗ dựa, không có tiền để ăn chơi thì chỉ thế này thôi.
Ông ta nghĩ vậy lại yên tâm. Cười ôn hòa với Tiểu Ngọc, phong độ vô cùng tốt nói: “Để tôi rót cốc trà cho em rồi từ từ kể sao lại chạy thoát được.” Nói xong, ông ta rời khỏi chỗ ngồi đi tới.
Đồng Đổng lấy thuốc ngủ nặng đô đã chuẩn bị xong từ khay bỏ vào ly trà, trong khăn mặt cũng rắc rất nhiều. Chậm rãi quấy, ông ta cười nhếch mép nghĩ thầm: “Chờ mắc câu rồi thì cởi sạch mà hỏi. Không nói thì bắt ra nhốt ở biệt thự ngoại ô cũng được.”
Tính toán xong rồi cầm cái ly chuyển cho cậu, chợt thấy cái lỗ họng súng đen ngòm chĩa về phía mình.
Mặt cậu lạnh lùng, ngón tay cầm súng nhắm thẳng ông ta.
Ly trà rơi xuống tấm thảm.
Đồng Đổng đứng cách đó năm mét, mềm như bún rồi nhanh chóng bước vài bước, kinh hoảng: “Lee, em có ý gì thế?”
Tiểu Ngọc không chút do dự. Bắn vào ông ta một phát rồi bắn chệch xuống đất. Tiếng súng đùng đùng vang vên.
Ông ta la lên thảm thiết, bổ nhào qua cánh cửa. Dựa vào bản năng sống sót mãnh liệt, ông ta cà nhắc xiêu vẹo chạy ra khỏi cửa.
Tiểu Ngọc oán hận đuổi theo.
Súng dùng rất tốt. Tuy Tiểu Ngọc có thử bắn vài lần ở vùng ngoại ô rồi bổ sung thêm đạn. Nhưng mục tiêu chạy trốn nên rất khó trúng.
Tiểu Ngọc chạy đến hành lang. Phát hiện nó thẳng tắp nhắm dễ hơn ở trong phòng. Đồng Đổng ngã trước mặt cửa phòng họp: “Báo cảnh sát!!! Báo cảnh sát!!! Bảo an!!!”
Cậu không do dự đưa tay nhắm ngay lưng ông ta bắn mấy phát.
Đồng Đổng tắt tiếng, nháy mắt lủng lỗ chỗ, ngã xuống đất. Ở hành lang đối diện, có người nhìn thấy, kinh hãi thét lên cuống cuồng chạy qua tầng khác tránh nạn.
Tiểu Ngọc đi đến chỗ ông ta, phát hiện bắn không trúng tim. Vẫn còn đang thoi thóp.
Cậu ảo não vứt cây súng đi, chạy về căn phòng kia, tìm đồ vật kim loại nhỏ trên bàn. Rồi đập mấy phát xuống đầu ông ta.
Máu bắn tung tóe. Cuối cùng mặt Đồng Đổng cũng phụt ra vũng máu, nhuốm đen sàn nhà.
Đám bảo an chạy tới, đóng cửa thang máy chắn ở cửa hành lang, đứng ở xa xa la to: “Bị thương rồi!!! Gọi cảnh sát mau lên!!!”
Tiểu Ngọc đi hai bước. Bọn họ lập tức đóng cửa hành lang.
Tuy nghe không rõ nhưng cậu cũng đoán được đại khái. Xa xa vang lên tiếng còi cảnh sát, xe cảnh sát thành phố A rất nhanh sẽ đến đây.
Cậu nhìn xa xa, cười rộ lên. Như chưa từng được cười sung sướng đến thế.
Anh Hạo, chúng ta sắp được gặp nhau rồi.
Tìm anh, nhất định phải đi tìm anh.
Anh Hạo cũng sẽ thất hứa nha. Anh đã nói thì vĩnh viễn phải giữ lời chứ.
Hoàn.
Lời thêm:
Tiểu Ngọc và Thẩm Hạo ở trong ngục:
Cậu ấy tiếp tục tác oai tác quái mà Thẩm Hạo càng khoan dung hơn. Có khi sẽ cãi nhau mà ngẫu nhiên đánh nhau, cưỡng hôn, xxx…
Tiểu Ngọc sẽ ra trước, tìm việc làm có thể sẽ đi kinh doanh cửa hàng thời trang hoặc không chừng còn đi làm thêm ở Starbucks.
Rồi bọn họ sẽ đoàn tụ. Ngay lập tức, Tiểu Ngọc sẽ lười biếng để Thẩm Hạo chăm sóc.
Có lẽ anh sẽ chịu nuôi cậu. Với mức độ cưng chiều Tiểu Ngọc thì chắc lại ở chung. Thẩm Hạo sẽ dùng tiền làm chút chuyện hoặc cùng bạn bè kinh doanh ít hàng.
Cuộc sống gia đình bọn họ bình thản hạnh phúc vậy đấy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");