Thanh Tú khuya trở về thì Thu Trúc đã ngủ, anh muốn lên xem Anh Tuấn nhưng lên phòng không thấy Anh Tuấn đâu, nghĩ chắc trên sân thượng bèn lên đó xem. Quả nhiên, khi lên đến nơi thì thấy Anh Tuấn đang ngồi trên chiếc ghế bố mà hút thút. Thanh Tú ngạc nhiên.
- Anh sáu! Anh hút thuốc sao?
Anh Tuấn đáp.
- Ừ! Từ khi xảy ra chuyện của Thủy Tiên anh bắt đầu buồn chán tình yêu, cho nên mỗi khi buồn anh muốn hút thuốc cho khoay khỏa thôi.
- Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng sức khỏe.
- Không sao! Chết sớm cũng tốt!
- Vậy hôm nay anh buồn vì chuyện gì vậy?
Anh Tuấn thở dài.
- Haiii... anh buồn vì anh đã để lỡ mất một thứ quý giá nhất.
Thanh Tú mỉm cười.
- Là Thu Trúc sao?
Anh Tuấn kinh ngạc nhưng cũng chỉ im lặng không nói tiếng nào. Thanh Tú lại nói.
- Em ấy vốn là một bảo bối quý giá mà. Em biết sơm hay muộn thì anh cũng sẽ hối hận thôi.
Anh Tuấn lại thở dài.
- Một bước sai lầm ngàn năm ân hận.
Rồi anh lại nhìn Thanh Tú mà nói.
- Hôm mới lên đây anh thấy chú ân cần chăm sóc cho cô ấy như vậy, còn gọi cô ấy là bảo bối cục cưng gì nữa. Thật ra anh đã thầm cười chú là một tên thê nô ngu ngốc đấy. Nhưng mà bây giờ anh lại cảm thấy chú thật thông minh. Nếu anh có được người yêu, người vợ thông minh và yêu mình hết dạ như vậy thì anh cũng sẽ để trên đầu quả tim mà sủng đến tận trời thôi.
Thanh Tú nói trong lòng "Thì không phải kiếp trước chúng ta cũng để cô ấy trên đầu quả tim mà sủng đấy sao? Dù có trải qua hết kiếp cũng không thay đổi! Ý là lúc đó cô ấy vẫn luôn vô tình dù đến cuối đời cũng không nói ra là mình yêu nhất là ai. Nhưng có lẽ cô ấy yêu hết tất cả như nhau đi." Nhưng mà kiếp này Thu Trúc chỉ yêu có mình anh, cho nên dù có thương anh mình Thanh Tú cũng sẽ không nhường và cũng không chia sẽ, ngoại trừ cô lại yêu Anh Tuấn thì khác. Anh vẫn luôn là người rất rộng lượng mà, chỉ cần cô vui là được.
.............
Một năm sau, Thanh Tú và Thu Trúc tổ chức đám cưới dưới sự vui mừng chúc phúc của hai họ. Anh Tuấn cũng vui mừng nhưng kỳ thực trong lòng rất buồn a.
Đêm tân hôn, Thanh Tú nói với Thu Trúc.
- Cục cưng! Anh sáu cũng yêu em đấy!
- Thì sao?
- Em có muốn lấy luôn anh ấy làm chồng không?
Ôi... anh vẫn là rất thương anh mình. Thu Trúc xem anh nói là nghiêm túc chứ không phải đang đùa nhưng cô vẫn lắc đầu.
- Không!
- Vì sao?
- Vì em chỉ yêu mình anh! Không có yêu anh ta!
Thanh Tú ủ rủ, nhớ lại vẽ đau khổ của anh mình nhưng phải cố gắng gượng cười chúc phúc cho anh mà lại thấy đau lòng. Thu Trúc thấy anh buồn cũng buồn theo nhưng phải biết làm sao, cô không có yêu Anh Tuấn. Dù Thanh Tú có là người rộng lượng đến cỡ nào đi nữa nhưng cô một khi đã yêu ai thì chỉ yêu duy nhất một người mà thôi, cô không thể tiếp nhận thêm một người đàn ông nào khác được. Chợt Thanh Tú nói.
- Hay là em vẫn để anh sáu ở chung nhà với chúng ta như nào giờ vậy. Sau này con của chúng ta sinh ra em cũng cho nói gọi ảnh là cha nhé!
Thu Trúc không muốn làm anh buồn nên cũng đồng ý việc đó.
Một thời gian sau, cô sinh ra một đứa con gái rất giống cô nhưng lại có thêm hai cái núm đồng tiền hai bên má y hệt Thanh Tú vậy. Kiếp trước cô cũng sinh ra đứa con gái đầu lòng y hệt như vậy, bây giờ thì Thanh Tú đã biết con gái đầu lòng kiếp trước của họ là con ai rồi. Hóa ra là con anh nha! Thật ra kiếp trước cô sinh ba đứa con, hai trai một gái đứa nào cũng giống cô hết nên họ cũng chẳng biết phân biệt con ai. Nhưng chỉ cần là do cô sinh ra thì đều là con của họ.
Sau này, già rồi về hưu tài sản của tất cả cũng chia đều cho ba đứa. Đặc biệt hơn là đứa con gái này tính tình rất giống cô, cũng vô tình nhưng lại đào hoa gớm và cũng lôi về cho họ mấy chàng rễ đấy. Cuộc sống về già của họ cũng ở bên cạnh cô con gái này và được cô con gái này chăm lo. Nhưng kiếp này thì sao thì anh không biết rồi.
Cũng như kiếp trước, khi cô bé được sinh ra thì người đầu tiên được bế cũng chính là Anh Tuấn. Tuy kiếp này bên cạnh cô không phải là sáu người chồng, Anh Tuấn cũng không có làm chồng cô nhưng vẫn ở chung nhà, lúc cô chuyển dạ cũng do anh đưa đi. Thanh Tú hay được chạy vào thì lúc đó cô đang ở trong phòng sanh. Sau khi cô sinh rồi, y tá mới bế đứa bé ra vì tưởng Anh Tuấn là chồng cô nên đã đưa cho anh bế. Thanh Tú bên cạnh cũng không nói gì ngược lại rất vui là đàng khác, bởi anh đã nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Anh Tuấn mà từ lâu anh ngỡ nó đã tắt lịm.
Thanh Tú bèn nói.
- Anh sáu đặt tên cho con đi!
Thu Trúc cũng đã đồng ý để cho Anh Tuấn đặt tên cho con. Anh Tuấn tươi cười rạng rỡ, nói ra hai chữ.
- Thu Anh!
Thanh Tú vô cùng vui mừng bởi vì kiếp trước cô bé cũng lấy tên này mà và cũng là do Anh Tuấn đặt đấy. Chỉ là lúc đó phải chơi bóc thăm anh mới có cơ hội đặt tên cho con. Xem ra cái phần phước này vốn là của anh rồi.
Còn Anh Tuấn thì bế đứa con trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Anh cũng đã có cơ hội được làm cha, được người ta tưởng là chồng cô rồi. Thì ra yêu một người chân thành chính là như vậy. Thanh Tú nói đúng, lúc trước anh đối vỡi Thủy Tiên chỉ là thích không phải yêu, cho nên mới không dễ dàng chấp nhận và tha thứ như vậy. Còn bây giờ, đối với Thu Trúc là anh yêu chân thành nên anh mới tưởng con của cô sinh ra chính là con anh vậy. Cảm giác được làm cha hạnh phúc biết nhường nào. Tuy rằng Thanh Tú là em ruột của anh, con của Thanh Tú cũng là cháu của anh nhưng anh cũng có rất nhiều cháu, cũng được bế chúng khi chúng mới sinh ra vậy nhưng đâu có đứa nào cho anh cảm giác hạnh phúc của người làm cha này đâu. Đúng vậy! Chỉ có khi yêu ai chân thành tha thiết mới có thể như thế thôi.
Hai người cùng bế con vào phòng hồi sức đặt xuống bên cạnh Thu Trúc. Cô cũng nở nụ cười hạnh phúc nhìn hai ngươi nhưng đối với Thanh Tú là tình yêu tha thiết, còn đối với Anh Tuấn thì chỉ xem như một người anh tốt. Âu như vậy Anh Tuấn cũng đã rất vui rồi, ít ra cô không hờ hửng với anh như nào giờ.
♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡
Anh Tuấn: (nổi giận đùng đùng) - Tác giả mau lăn ra đây! Tại sao mi cứ ngược ta hoài thế hả? Phần này biến ta thành nam phụ luôn là sao? Mau lăn ra đây...
Thanh Tú: (an ủi) - Anh sáu đừng buồn! Chỉ là ngoại truyện thôi mà. Truyện chính anh vẫn là nam chính đấy thôi.
Anh Tuấn: Anh không muốn... anh không muốn. Con nhỏ tác giả này có thù với anh... anh phải lôi nó ra đánh cho nó nát đích... aaa... tức quá mà...
Tác giả: (đang len lén đi cửa sau leo rào chạy sang nhà Hoàng Trung nhưng cũng không quên nói thầm) - Ta có thù tất báo! Đáng đời nhà anh... hi hi...