Anh Tuấn đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên khuông mặt trái xoan khả ái của Thu Trúc, khe khẽ nói.
- Cục cưng ngủ thật say, không biết cái gì cả. Nhưng không lẽ cứ phải như thế này mãi hay sao?
Mọi người nhìn nhau rồi lại kéo ra ngoài. Mỗi người đều ngồi chống tay cằm như suy nghĩ điều gì. Thật lâu sau, Kiến Minh lên tiếng phá vỡ không khí im lặng.
- Mọi người ai về nhà náy ngủ thôi. Chuyện này để tôi giải quyết cho.
Mọi người ngạc nhiên.
- Hả? Anh có cách gì?
Kiến Minh đáp.
- Hiện tại tôi chưa thể nói cho mọi người vì tôi cũng không biết sẽ thành công hay không. Đợi một vài hôm nữa sẽ nói cho mọi người biết.
Mọi người cũng không có ý kiến gì, liền đứng lên ai về nhà nấy. Họ cũng đâu nghĩ ra được cách nào đâu.
Còn Kiến Minh thì về đến nhà lấy một cái USB gắn vào máy vi tính. Nhấp vào biểu tượng trong đó, trên màng hình lập tức hiện lên hình ảnh của đêm Thu Trúc cùng sáu người hoan ái lần đầu tiên. Khỏi hỏi cũng biết trong căn phòng đó cũng đã gắn camera quay lén rồi. Anh nở nụ cười nhẹ.
- Bé con! Đã đến lúc em phải tỉnh táo rồi.
..........
Mấy ngày sau.
Thu Trúc tan trường đi ra đã thấy Kiến Minh chờ sẵn đón. Cô cũng như bình thường lên xe anh chở về. Bình thường Kiến Minh ít khi đón cô hơn các anh khác, nhưng mỗi lần anh rước thì anh sẽ bắt cô qua nhà anh ăn cơm và sau đó sẽ bảo cô ngồi làm mẫu cho anh vẽ.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, anh cũng bảo cô sang nhà anh ăn cơm. Tuy nhiên, khi vừa bước qua thì dì giúp việc ra mở cửa dẫn cô đi lên tận lầu 5. Đây là phòng ngủ của anh và cũng là nơi anh hay ngồi vẽ. Cô khá là ngạc nhiên, không lẽ hôm nay anh muốn vẽ trước khi ăn sao? Anh không sợ bị đói à? Hay dì giúp việc cũng hay đãng trí lại quên nên phải đi ngược trở xuống?
Nhưng mà, khi lên tới nơi dì giúp việc lại chỉ vào cánh cửa của căn phòng vẫn luôn khóa kín trên này và nói anh đang đợi cô trong đó. Cô khá là kinh ngạc, tuy rằng cô đã sang nhà anh rất nhiều lần, phải nói là nhà anh cô cũng có thể xem như nhà mình được rồi đấy. Nhưng duy nhất chỉ có căn phòng này là cô không biết bên trong có cái gì. Cô cũng không tiện tò mò mà hỏi làm chi, cô biết anh là một tên biến thái, biết đâu bên trong lại có cái gì đó đáng sợ thì sao.
Tuy rằng, kiếp này đối với cô anh cũng như bao người anh khác rất thương cô và cũng không bao giờ có những hành động gì biến thái đối với cô (phải không vậy?) Nhưng đâu biết được khi cô phát hiện bí mật của anh, anh có lộ ra bộ mặt thật mà sẽ khiến cô suýt chết như kiếp trước không? Cô vẫn sợ lắm nha!
Nhưng sao hôm nay anh lại bảo cô vào căn phòng đó? Không lẽ bên trong vốn không phải là những gì cô đã nghĩ hay sao? Mà thôi! Nếu anh đã bảo cô vào thì cô vào xem sao.
Thu Trúc đưa tay vặn nấm cửa mở bước vào thì không thấy cái gì cả. Bên trong chỉ tối đen như mực, cô định đưa tay mở công tắc đèn thì đột nhiên cánh cửa tự động đóng lại. Cô giật mình, định lại mở cửa ra, thì bổng nhiên trước mắt cô hiện lên một màn ảnh chiếu và trong đó là hình ảnh của cô và sáu người mà cô xem như những người anh đang mở cửa bước vào một căn phòng rất quen thuộc.
Đó là căn phòng ở ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô được xây trong khu đất rộng đến gần 5 hecta, như một khu tham quan thắng cảnh tuyệt đẹp. Nhưng cái vấn đề là lúc đó cô và họ đang làm gì thế kia? Cô ngẩn người đứng chết lặng xem từ đầu tới cuối cái video đó và đương nhiên cũng sẽ có âm thanh. Cho đến khi nó kết thúc cô cũng chẳng có phản ứng gì, cứ đứng lặng im như một tượng đá.
Kiến Minh từ trong chổ tối bước ra, từ khi cô bước vào anh vẫn luôn đứng ở nơi đó để quan sát cô. Anh nhẹ nhàng đến gần đưa tay ôm lấy cô từ phía sau lưng, dịu dàng hôn lên mái tóc mượt mà thơm tho của cô một cái. Cô bổng nhiên hỏi.
- Mấy ngày trước em bị say cũng như vậy hay sao?
Kiến Minh khe khẽ đáp.
- Đúng vậy! Em luôn là một nữ vương quyền quy tối thượng và bọn anh sẽ luôn phục tùng.
Thu Trúc thỏ thẻ nói.
- Em biết mình bị say bánh kem vào một lần đi sinh nhật một đứa bạn thân năm cấp hai. Em được ba mẹ bạn ấy đưa về nhà trong tình trạng ngủ say. Hôm sau khi vào lớp thì bạn ấy nói với em rằng lúc em say nhìn cái gì cũng bảo rằng đẹp, còn gọi mọi người là những thiên thần đáng yêu. Không ngần ngại ôm hôn tất cả mọi người và chỉ có một lúc là ngủ như chết. Nhưng như vậy em cũng rất xấu hổ, từ đó về sau không để mình bị say nữa. Cũng đồng thời cố gắng khắc chế cái tính yêu cái đẹp của mình. Thấy ai đẹp cũng không dám nhìn lâu nữa. Nhưng đó là say bánh kem, không ngờ khi say anh đào em lại có thể làm ra trò kinh khủng như vậy.
Kiến Minh lại khe khẽ nói.
- Đó không phải là kinh khủng, đó là bản năng.
Cô rũ mi.
- Vậy vì sao anh không im lặng luôn mà phải cho em biết sự thật?
Kiến Minh siết chặt vòng tay mình hơn.
- Em biết rỏ mà!
Cô lắc đầu.
- Em không biết!
Kiến Minh thở dài.
- Đến nước này mà em vẫn còn muốn trốn tránh sao? Em thừa biết tình cảm của anh...
- Anh Minh!
Cô vội ngắt lời.
- Hãy buông em ra... em muốn đi về!
Thế nhưng, Kiến Minh càng ôm chặt hơn.
- Không! Anh sẽ không để em đi. Anh đã mất em một lần rồi không muốn mất em thêm lần nào nữa đâu.
Cô vô cùng khó hiểu.
- Anh nói gì em chẳng hiểu gì cả! Hãy buông em ra đi!
Cô cố vùng vẫy nhưng vì Kiến Minh ôm rất chặt nên cô làm cách nào cũng không ra. Mà đã không ra thì cô cần gì tốn sức cho mệt, lại im lìm như lúc ban đầu. Kiến Minh thở dài một cái rồi đưa tay bấm vào công tắt trên tường. Căn phòng bắt đầu sáng lên cũng đồng thời cũng hiện lên những bức tranh treo trên tường. Những bức tranh ấy đều là vẽ cô nhưng điều đáng kinh ngạc là đó chính là hình ảnh của cô kiếp trước. Từ kiểu tóc đến trang phục thậm chí cả nơi cô ở và làm việc kiếp trước đều vẽ rất chính xác. Cô kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Lại tiếp tục đứng im bất động như tượng đá.
Kiến Minh đưa tay vén những sợi tóc che trên khuông mặt cô, dịu dàng nói.
- Bé con! Anh cũng là trọng sinh.
Cô hơi sợ hãi, ngay lúc nhìn thấy những hình ảnh này thì cô đã biết anh cũng là trọng sinh. Nhưng cô không hiểu vì sao anh lại phải cho cô biết điều đó, kiếp trước cô và anh cũng chẳng có liên quan gì. Có chăng là cô bị anh cưỡng bức rồi dùng những trò biến thái khiến cô sợ hãi, sau đó thì ném cô vào tường suýt nữa thì đi đời. Lúc tỉnh lại trong bệnh viện, bác sĩ nói là có người thấy cô nằm ngoài đường nên đưa vào nghĩ là do bị tai nạn. Nên cô cũng nghĩ là anh đã ném cô ra ngoài đường, cũng may cô mạng lớn không chết. Nhưng từ đó cô cũng không gặp lại anh nữa, vậy thì vì sao anh lại có thể vẽ cô và sinh hoạt thường ngày của cô chính xác như vậy chứ? Điều này làm cô sợ hãi bởi anh là một tên biến thái mà.
Ánh mắt cô bắt đầu trở nên bình tĩnh lạ thường, anh biết là cô đang sợ hãi. Bèn ôm cô vào lòng âu yếm nói.
- Bé con! Đừng sợ anh! Anh sẽ không bao giờ làm hại em. Bởi vì anh rất yêu em. Anh yêu em từ cái lần gặp gỡ đầu tiên ấy...
Rồi anh bắt đầu đem mọi chuyện từ lúc anh lỡ tay ném cô vào tường suýt chết cho đến lúc anh trọng sinh. Nghe xong, cô vẫn không có phản ứng, nhưng trong lòng lại dâng lên niềm chua xót khó tả. Cô khẽ thì thầm một câu.
- Anh là một tên biến thái ngốc nghếch.
Anh khẽ mỉm cười.
- Ừ... anh là một tên biến thái ngốc nghếch. Nhưng... anh chỉ biến thái với mỗi mình em và ngốc nghếch cũng chỉ với mỗi mình em mà thôi. Bé con! Anh yêu em!
Anh muốn đưa môi xuống hôn lên cánh môi bé nhỏ của cô, nhưng bổng nhiên một âm thanh gì đó phát ra từ dưới bụng cô làm anh phải khựng lại.
Ọc... ọc... ọc...
Cô khẽ nói.
- Có thể ăn cơm không?
Anh hắc tuyến đầy đầu, cái bụng của cô đúng là cũng y hệt như suy nghĩ của cô, luôn muốn phá vỡ cái không khí lãng mạn. Nhưng mà... cũng rất đáng yêu. Anh tươi cười, lập tức bế cô lên.
- Vậy thì đi ăn cơm thôi!
- Em có thể tự đi được!
- Anh là sợ em chạy!
Thu Trúc rơi đầy mấy vạch hắc tuyến. Cô chạy bằng cách nào a? Nhảy lầu sao? Cô đâu có muốn chết. Cô muốn sống đến già cơ.
Lúc ăn cơm.
Kiến Minh đặt cô ngồi trên đùi anh rồi đút từng muỗng thức ăn cho cô. Thu Trúc đen mặt nói.
- Em không phải con nít...
Anh liền đáp.
- Em không phải con nít, em là bé con.
Mặt cô càng đen.
- Để em tự ăn.
Anh nhướng mày, không nói không rằng liền mút một muỗng đồ ăn bỏ vào miệng mình rồi lập tức đè cô ra hôn xuống cũng đồng thời chuyển thức ăn từ trong miệng anh sang cho cô. Rồi... Thu Trúc chịu thua... anh là đồ biến thái... cô không dám nói nữa.
Ăn xong bửa cơm.
- Anh lại bồng em đi đâu nữa hả?
- Lên phòng vẽ tranh.
Thu Trúc:......
Lên đến phòng.
- Anh cởi đồ em ra làm gì?
- Tranh khỏa thân không cởi đồ thì sao mà vẽ?
- Em không muốn vẽ nữa!
- Lần nào anh cũng vẽ em như vậy. Sao lần này em lại không muốn?
Thu Trúc:??????
Rồi anh lôi một đóng tranh khỏa thân anh vẽ cho cô ra đưa cho cô xem và nói.
- Nhưng lần nào em cũng là trong tư thế nhắm mắt ngủ say cả. Lần này anh muốn em phải tỉnh để anh vẽ.
Thu Trúc muốn phun một búng máu.
- Quách, Kiến, Minh! Anh là đồ biến thái aaaaaaa....
- Em đâu phải là không biết anh biến thái.
Thu Trúc:........
- Ngoan... em tự cởi hay để anh cởi đây? Cũng đâu phải lần đầu phải không?
Thu Trúc:....... cô có thể nhảy lầu không?