Nếu Ngày Ấy..

Chương 78: Anh bị chảy máu mũi...




Sau khi Thu Trúc đã mệt mỏi ngủ say, họ mới đem cô đi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo vào, để cô nằm trên giường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Rồi đi xuống phòng khách ngồi trò chuyện. Hoàng Trung không khỏi tắm tắt.

- Bé cưng đúng là mất hồn thật...

Nhớ lại mà anh thật muốn bay lên ôm cô ngủ đến sáng nhưng thôi... cũng đâu thể làm cô mệt chết được đúng không?

Năm người còn lại cũng có cùng suy nghĩ như vậy đấy.

Nhưng mà, Ngọc Bình như nghĩ ngợi điều gì bèn lên tiếng.

- Nếu sáng mai cục cưng tỉnh dậy mà nhớ ra chuyện đó... thì sao đây?

Hữu Trọng thản nhiên đáp.

- Không sao cả! Không phải chúng ta đã nói sẽ cùng lấy em ấy sao? Sẽ không bao giờ bỏ rơi em ấy.

Anh Tuấn cũng tiếp lời.

- Với lại tính tình Thu Trúc là biết phân biệt phải trái, nếu em ấy nhớ ra thì cúng sẽ không trách chúng ta. Bởi vì là do em ấy câu dẫn chúng ta mà.

Mọi người cũng gật đầu đồng ý. Thanh Tú nhớ lại chuyện đó không khỏi nói.

- Không ngờ em ấy khi say lại có thể thoải mái như vậy so vơi lúc tỉnh đúng là hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng nói thật! Tôi vẫn muốn em ấy như vậy lúc tỉnh táo hơn.

Kiến Minh bèn nói.

- Trong chúng ta ai cũng vậy mà? Đều muốn bé con tỉnh táo tự nguyện sẽ tốt hơn nhưng như vậy phải đợi đến bao giờ đây? Hôm nay thật sự chúng ta cũng đâu phải muốn nhưng không nghĩ tới bé con lại bị say anh đào... thành ra... âu cũng là định mệnh đi.

Đúng vậy! Cũng không ai kể cả Thu Trúc nghĩ rằng ngoài bánh kem cô lại bị say trái anh đào. Thật là mắc cười, đã thế trong lúc say cô lại cầm dao bắt họ cởi hết quần áo nữa chứ. Rồi cô chỉ từng người phải phục vụ cô y như một vị hoàng đế chọn phi tần vậy. Thu Trúc tỉnh lại mà có nhớ ra cũng không thể nói gì được. Ngược lại còn cảm thấy có lỗi nữa, là cô cưỡng ép họ mà.

Hoàng Trung lại nói.

- Này... vậy nếu như bé cưng không nhớ ra thì chúng ta có nên cho em ấy biết không?

Kiến Minh đáp.

- Tạm thời không! Cứ để từ từ đã!

Ngọc Bình vội nói.

- Nhưng nếu lỡ mang thai thì sao?

Hữu Trọng đáp.

- Vậy càng tốt chứ sao! Như vậy không dễ cột em ấy lại hơn à. Chỉ là... lần này chắc không có đâu.

Mọi người ngạc nhiên.

- Sao cậu chắc?

Hữu Trọng lại nghênh mặt lên nói.

- Tôi ở chung cục cưng mà, làm sao không biết ngày đó của em ấy chứ. Nói cho mà biết cục cưng rất đều đấy không tháng nào trễ đâu. Cho nên tôi biết hôm nay cục cưng sẽ không mang thai.

Kiến Minh dơ cho Hữu Trọng một ngón tay cái.

- Cậu quả là một người anh tuyệt vời đấy! Ngay cả ngày nguyệt sự của bé con cũng để ý kỹ như vậy.

- Dĩ nhiên rồi! Mà sau này phải sửa lại làm chồng thôi, không làm anh nữa.

- Ừ... cậu nói cũng đúng.

Hoàng Trung tò mò hỏi.

- Này vậy ngày ấy của bé cưng khi nào thì tới vậy?

Hữu Trọng mở điện thoại lên xem lịch rồi nói.

- Nếu đúng 28 ngày thì sẽ là ngày mai, còn nếu trễ hơn thì mốt hoặc ngày kia là cùng.

- Vậy thường bé cưng có sẽ là bao nhiêu ngày?

- Thường thì ba hay đến năm ngày là hết.

Hoàng Trung nhướng mày.

- Ai chà chà... vậy phải đợi đến gần cả tuần nữa mới có thể ăn nữa sao? Thà không ăn thì thôi nhưng đã ăn rồi mà phải nhịn lâu thật... hơi khó chịu.

Anh Tuấn lên tiếng.

- Thời gian bao lâu không quan trọng mà vấn đề là liệu có thể ăn được nữa không?

Mọi người bắt đầu im lặng suy nghĩ. Kiến Minh bèn nói.

- Việc này phải để mai bé con dậy xem phản ứng của em ấy thế nào rồi hãy tính.

Mọi người đều gật đầu tán thành, chưa biết phản ứng của Thu Trúc ra sao họ cũng chưa thể đưa ra được kế hoạch cụ thể.

..........

Ngày hôm sau, Thu Trúc mở mắt ra cảm thấy cả người vô cùng đau nhức như bị một chiếc xe tải cán qua vậy (nói quá). Cô không biết nguyên nhân là vì sao nhưng cũng cố ngồi dậy. Chợt thấy dưới gra nệm có vết máu, lập tức không nghĩ ngợi vội lấy băng vệ sinh cùng quần áo vọt vào phòng tắm tắm rửa thay vào. Tuy nhiên, khi cô cầm quần áo vừa thay ra của mình lên thì vẫn thấy sạch sẽ không có dính vết máu nào. Vậy vết máu dính trên gra nệm ở đâu ra? Không lẽ có người đã từng ngủ trên giường này trước cô hay sao? Ý mà không đúng... trưa hôm qua cô vào phòng này thì nệm vẫn còn trắng tinh mà đâu có vết máu nào đâu.

Nhưng mà... chờ chút đêm qua cô vào ngủ lúc nào nhỉ? Thu Trúc cố nhớ lại chuyện hôm qua, nhưng chỉ nhớ là sau khi cô ăn hết cả đĩa cherry thì đầu óc bổng nhiên choáng váng hoa mắt. Sau đó thì... thì sao thì cô hoàn toàn không nhớ nỗi rồi. Như vậy có nghĩa là cô đã bị say trái cherry. Không lẽ lúc cô say mấy anh đã đưa cô vào đây? Và có anh nào bị thương chảy máu sao?

Cô định đi ra ngoài hỏi nhưng vừa mới bước một bước đã cảm giác bên dưới có dòng nhiệt lưu trào ra. Ai chà... đúng ngày thế nhỉ? Thảo nào người cô đau nhứt như vậy. Tội nghiệp Thu Trúc vẫn không nghi ngờ gì.

Hữu Trọng chợt mở cửa đi vào thấy Thu Trúc đứng bên giường nhìn anh thì giật mình.

- Trúc... a... em...

Thu Trúc thấy anh vào thì liền hỏi.

- Anh Trọng! Đêm qua em vô phòng ngủ hồi nào vậy?

Anh thở phào, hỏi lại.

- Đêm qua em không nhớ gì sao?

Cô lắc đầu.

- Không nhớ! Em chỉ nhớ là sau khi ăn mấy trái cherry xong thì bị say mà những chuyện sau khi em say thì thường em không nhớ gì hết.

Hữu Trọng ngập ngừng nói.

- À... ờ... lúc em say thì em đã ngủ tại chổ... anh mới bồng em vô phòng đấy...

Cô lại thắc mắc chỉ vào vết máu trên giường hỏi.

- Vậy lúc vào anh có thấy vết máu này không?

Hữu Trọng cứng đờ, đó chính là vết máu chứng minh lần đầu tiên của cô bị anh lấy chứ đâu. Nhưng mà... cô lại không hề biết điều đó, còn ngây thơ mà hỏi anh vết máu đó ở đâu ra nữa. Anh cảm thấy mình rất có lỗi với cô, muốn đưa tay ôm cô vào lòng mà nói lên hết mọi chuyện. Ngay khi anh định đưa tay ôm cô vào lòng thì cô chợt nói.

- Hôm qua lúc vô phòng em không thấy vết máu này, lúc thức dậy tưởng là tới ngày vội đi tắm nhưng đúng là ngày thì tới nhưng quần áo cũng không có dính máu, vậy thì vết máu này ở đâu ra? Chẵng lẽ... ở đây có... cái đó...

Hữu Trọng trợn trắng mắt gõ nhẹ trán cô một cái.

- Làm gì mà có ma chứ? Vết máu đó là do hôm qua anh bị chảy máu mũi đấy. Không có ma cỏ gì đâu.

Cô ngạc nhiên.

- Hả? Anh bị chảy máu mũi?

Hữu Trọng vội gật đầu lia lịa.

- Đúng vậy! Là anh bị chảy máu mũi.

- Sao hồi nãy anh không nói mà lại đứng im ru bà rù là sao?

- Anh... anh đang nhớ lại thôi mà. Tại đêm qua anh cũng không biết là có chảy xuống dính gra nệm của em không nữa. Giờ thấy vết máu anh mới nhớ nè...

Cô thở phào.

- Nếu vậy thì không có gì. Em chỉ sợ có cái đó thôi.

- Đồ ngốc! Làm gì có chứ! Thôi! Em đi xuống ăn sáng đi. Để anh đem cái gra này đi giặt cho em.

Cô vội hô.

- A... không cần! Em tự đi giặt được mà...

- Không được! Máu của anh thì anh phải đem đi giặt chứ! Nào nào... đi mau... đi xuống ăn sáng mau...

Vừa nói anh vừa đẩy cô ra khỏi phòng, rồi lập tức bay vào mà thay gra nệm khác cho cô. Đồng thời nhanh chóng phi tan mọi dấu vết để lại đêm qua. Không thể để cho cô phát hiện được, cô chưa biết thì tạm thời cứ im hơi lặng tiếng đi.

Thu Trúc vừa đi xuống thì Hữu Trọng cũng nhanh chóng chạy ra sau đó. Đưa tay lắc lắc nháy mắt với năm người còn lại, ý nói cô không nhớ gì cả. Cho nên mọi người đều như bình thường mà đối xử với cô. Chỉ là... khi cô quay mặt sang hướng khác thì họ lại dùng ánh mắt nóng rực mà nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Cô quá mê người mà, ăn một lần là nhớ mãi không quên, muốn ăn hoài ăn mãi. Giống như quả anh đào chín mọng, ngọt thơm vậy, một lần ăn là mười lần nhớ, chỉ muốn ăn nữa thôi.

Mấy ngày sau đó thì họ đều vẫn như bình thường mà sinh hoạt, cô vẫn là cô em gái cưng nhất của họ. Nhưng mà chỉ được một tuần thì...

- Cục cưng à! Anh đào này vừa nhập từ Mỹ về đấy! Em ăn thử đi.

Trong phòng khách nhà Hữu Trọng, cả sáu người cùng với Thu Trúc đang tụm lại bên mâm anh đào. Mặc dù biết rằng ăn nó sẽ bị say nhưng Thu Trúc vẫn cứ thích ăn. Dù sau thì khi cô say thì cũng ngủ mất xác chứ không có quậy như một số người say khác (khụ... cái này là do cô không hề nhớ). Cho nên cô vẫn cứ thoải mái mà ăn cho thỏa thích. Cho đến khi cô say thì... khụ... sẽ biến thành một nữ vương cao cao tại thượng, bắt các thiên thần xinh đẹp xung quanh phải làm theo ý mình. Dĩ nhiên là các thiên thần xinh đẹp cũng sẽ vô cùng ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của cô.

Họ thích những lúc cô say thế này, cô không có ý thức rỏ chỉ đơn thuần theo bản năng của cơ thể mà đòi hỏi họ mà thôi. Cô hoàn toàn không bài xích, ngược lại muốn họ cho cô cho tất cả linh hồn lẫn thể xác này. Cho đến khi cô mệt mỏi say ngủ, họ lại như lần trước đem cô đi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo chỉnh tề đặt cô nằm trên giường như không hề có chuyện gì xảy ra. Ngắm nhìn cô say ngủ mà lòng yêu thương, say đấm vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.