" Con kéo Triệu Việt đi đấy, không liên quan gì đến cậu ấy đâu" - Mục An tên ngu ngốc này sao lại có thể thốt ra như thế.
- Hạnh phúc, lo sợ, đau lòng cứ thế ập đến đầy bất ngờ. Cảm giác trong lòng tôi cứ thế mà rối bời. Bỗng một giọng nói đầy giận dữ vang lên
"Sao con dám, Mục An" - Thì ra là ba của cậu ấy, người đàn ông duy nhất có thể làm cậu ấy sợ. Bỗng tôi thấy thật ra cả hai đều thật giống nhau cố chấp, cứng đầu phải chăng đó là một sự di truyền.
- Ông ấy không hỏi rõ lí do, không tin tưởng con trai mình mà cứ như thể mỗi tội mặc định là của cả cậu ấy. Trước đó, tôi đã khẳng định là tôi tự nguyện, vậy mà ông ấy không thề tìm câu trả lời, không nghi vấn về tôi. Cứ thế mặc định mỗi tội lỗi từ con ông ta.
- " Nếu em đã thừa nhận sai phạm của mình thì cô sẽ lập biên bản, ngày mai em đi học thì biết đường mà học hành cho đúng đắn và ngoan ngoãn trong lớp đi nhé"- Phán quyết là những gì cậu ấy phải nhận, buồn làm sao nhỉ.
- Tôi vội vàng cướp lời: " Là do em tự nguyện mà cô, sao cứ thế mà định tội cậu ấy chứ"
- " Sự việc như thế là xong, sau này Triệu Việt em đừng tiếp xúc nhiều với cậu ta" - Cứ thế phớt lời tôi và phớt lời cả nhân cách của câu ấy.
- Tôi ra về với sự hối hận và một ít tội lỗi, bảo vệ thì hạnh phúc đấy nhưng sau tất cả chỉ còn lại sự lo lắng này đậy.
- ------////---------/
Ngày hôm sau
- " Câu biết gì chưa Triệu Việt", Mục An bị đình chỉ học rồi đấy" - An Hy bất ngờ báo cho tôi sự việc đầy bất ngờ
- " Hả, sao, hôm qua cô còn nói ngày mai cậu ấy đi học đàng hoàng mà, không có đình chỉ gì hết ấy" - Tôi gấp ráp trả lời
- " Không tin thì cậu cứ đợi cậu ấy có đi học không đấy".