Nếu Không Là Tình Yêu

Chương 9: CHƯƠNG 9 CÓ PHẢI ANH THÍCH TÔI HAY KHÔNG_




CHƯƠNG 9: CÓ PHẢI ANH THÍCH TÔI HAY KHÔNG?

Tôi nằm trên giường phẫu thuật, hai chân mở ra, thứ dụng cụ lạnh như băng khuấy động trong cơ thể, dường như tôi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.

Bác sĩ nói, cái thai ba tháng đã thành hình rồi.

Lúc bác sĩ thông báo ca phẫu thuật kết thúc, khóe mắt tôi trào ra một giọt nước mắt.

“Cô phẫu thuật thế này không khác gì sinh con cả, về nhớ giữ ấm, tuyệt đối không được đụng đến nước lạnh, phải nghỉ ngơi hơn nửa tháng. Nếu lúc ở cữ không giữ gìn về sau sẽ mắc bệnh.” Bác sĩ lạnh nhạt nói.

Thế nhưng đối với tôi, đó cũng là một sự quan tâm, tôi rất cảm kích: “Cảm ơn bác sĩ.”

Sau khi ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, thư ký của Trần Mạnh Sơn lại gọi điện đến nói Trần Mạnh Sơn đã về, muốn tôi đến công ty. Tôi thế này coi như đẻ non, không ở cữ nghỉ ngơi đủ một tháng thì ít nhất cũng phải ở nhà hơn một tuần. Giờ mới ở nhà được ba ngày tôi đã phải đi làm.

Mà kẻ bắt tôi đi làm chính là cha của đứa bé tôi vừa phá thai vài hôm trước, có đôi khi cuộc đời đầy châm chọc vậy đấy.

Chỉ là tôi vì phá thai mà tổn hại sức khỏe thế này, không biết có thể chịu đựng Trần Mạnh Sơn giày vò được mấy ngày?

Trước khi ra khỏi cửa, tôi đứng trước gương trang điểm nhẹ, che đi sắc mặt trắng bệch yếu ớt.

Vừa đến công ty, nữ thư ký Văn Dao của Trần Mạnh Sơn đã kéo tay tôi, lo lắng nói: “Minh Thư, sao cô đến chậm thế, tổng giám đốc Trần và nhà thiết kế Kiều đang ở trong phòng họp chờ cô đấy. Cô mãi không đến, sếp Trần đã tức giận rồi.”

Lần đầu tiên tôi biết sếp lớn đứng đầu Trần thị còn phải mở cuộc họp với một nhà thiết kế nho nhỏ tôi đây.

Tôi đi theo Văn Dao, vừa đẩy cửa phòng họp đã thấy Trần Mạnh Sơn nhìn tôi với ánh mắt bất thiện.

Hắn nói với Văn Dao: “Nói với phòng tài vụ, trừ hết tiền lương tháng này của Lý Minh Thư.”

Trần Mạnh Sơn vừa nói xong, các nhà thiết kế khác trong phòng họp đều nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu và thương hại.

Những nhà thiết kế như chúng tôi làm gì có tiền, lương tháng đối với chúng tôi là một khoản tiền rất lớn, Trần Mạnh Sơn nói trừ hết là trừ hết.

Tôi nhìn Trần Mạnh Sơn, lạnh lùng nói: “Tôi bị bệnh, đã xin nghỉ với thư ký của anh rồi.”

Nói xong tôi tìm một chỗ cách xa Trần Mạnh Sơn nhất mà ngồi xuống, không hề nhìn hắn nữa.

“Không phục à? Vô cớ trốn việc vài ngày, đi họp thì đến trễ, để cả đám người phải chờ cô. Lý Minh Thư cô có giá quá nhỉ. Cô coi công ty này là của cô, muốn đến thì đến muốn đi là đi à?” Trần Mạnh Sơn nói rồi đập mạnh cây bút trong tay xuống mặt bàn trước mặt tôi, chiếc bút đen bắn ngược lại vừa hay đập trúng trán tôi, rất đau.

Tôi đưa tay xoa trán, ngẩng đầu thản nhiên nhìn Trần Mạnh Sơn, sau đó ngồi xổm xuống nhặt chiếc bút đen lên đưa tới trước mặt hắn: “Về sau tôi sẽ không đến trễ nữa, xin lỗi.”

Tôi không muốn người trong phòng họp này sẽ coi tôi như trò cười, chỉ đành xin lỗi để chuyện này qua đi.

Trần Mạnh Sơn thấy tôi tỏ vẻ yếu thế thì cũng không làm khó tôi nữa.

Cuộc họp bắt đầu, Trần Mạnh Sơn nói Trần thị hiện nay đang chuyển sang loại hình mới, tiến quân vào ngành điện tử. Hắn bày tỏ sự coi trọng đối với việc kiến tạo nhà xưởng lần này.

Kiều Lục là nhà thiết kế chính, tôi là người hỗ trợ. Công việc quan trọng như vậy, nói thật lòng tôi căn bản không phù hợp. Tôi chẳng qua chỉ là một nhà thiết kế nhỏ, khó mà gánh được tránh nhiệm lớn này, nhưng Trần Mạnh Sơn lại cứ nhất định muốn tôi làm.

Trực giác phụ nữ đã nói cho tôi biết, trong chuyện này chắc chắn có âm mưu. Nếu vì thiết kế của tôi mà công trình xảy ra vấn đề gì, có lẽ tôi sẽ bị Trần Mạnh Sơn tống vào tù. Không phải tôi quá đa nghi, mà Trần Mạnh Sơn đối với tôi quả thực tồi tệ đến mức không ngôn từ nào miêu tả được.

Sau khi kết thúc cuộc họp dài dòng, mọi người ra khỏi phòng họp. Phòng làm việc của tôi và Trần Mạnh Sơn cùng một chỗ, hắn đi trước tôi đi sau, đôi bên giữ một khoảng cách an toàn 1 mét.

Tôi nghĩ hẳn là có rất nhiều người trong công ty tò mò về mối quan hệ giữa tôi và Trần Mạnh Sơn. Không thì một nhà thiết kế nhỏ bé không tiếng tăm như tôi sao có thể được sắp xếp phòng làm việc ngay bên cạnh sếp được?

Lúc đến trước cửa văn phòng của Trần Mạnh Sơn, tôi đang định bước qua trở về phòng mình thì Trần Mạnh Sơn đột nhiên gọi tên tôi.

Tôi quay đầu hỏi hắn: “Tổng giám đốc Trần, anh gọi tôi à?”

Trần Mạnh Sơn gật đầu, trầm giọng nói: “Tới phòng làm việc của tôi.”

Tôi đi theo hắn vào, thấy Văn Dao ngồi ở bàn làm việc bên ngoài mỉm cười với tôi, chỉ là nụ cười ấy không hề đơn giản.

Trần Mạnh Sơn ngồi trước bàn làm việc, không có câu nói của hắn tôi cũng không dám tùy tiện ngồi xuống, đành đứng trước bàn làm việc.

Trần Mạnh Sơn dùng ánh mắt như lang như sói đánh giá tôi, tôi rất khó chịu khi hắn nhìn tôi như vậy.

“Thư ký nói cô bị bệnh, nặng không?” Trần Mạnh Sơn nói rồi lấy một điếu thuốc lá màu trắng từ trong ngăn kéo ra đưa lên ngậm, cũng không vội châm lửa. Trông dáng vẻ có vài phần lưu manh.

Tôi gật đầu: “Ừm, người khó chịu, cho nên nghỉ vài ngày.”

Trần Mạnh Sơn nghe vậy thì vẫy tay ý bảo tôi đến bên cạnh hắn. Tôi rất nghe lời đi qua, hắn chỉ chiếc bật lửa trên bàn: “Châm lửa cho tôi.”

Tôi cầm chiếc bật lửa, khom người châm thuốc cho hắn.

Hắn hít một hơi, cố ý phả khói vào mặt tôi, tôi lập tức ho sặc sụa.

Từ nhỏ tôi đã bị viêm phế quản mãn tính, dị ứng với mùi thuốc lá và phấn hoa. Điều này Trần Mạnh Sơn cũng biết, vì hắn đã từng cố tình sai người giúp việc nhà họ Trần bày hoa tươi thơm ngát trong phòng của tôi.

Tôi suýt chút nữa thì không hít thở được mà nghẹn chết rồi.

Trần Mạnh Sơn thấy tôi ho đến trào nước mắt, ánh mắt hắn vui vẻ hẳn lên, từ từ hít một hơi, sau đó gạt tàn thuốc.

Hắn đưa tay ngả ngớn mà nhấc cằm tôi lên: “Bị bệnh à? Đúng là tiều tụy đi nhiều gì, bị bệnh gì?”

Tôi hất tay hắn ra, chống trên bàn làm việc tiếp tục ho khan. Hít mùi khói thuốc vào lồng ngực tôi như thể cạn sạch không khí, khó chịu vô cùng.

“Tôi thấy là bệnh tương tư rồi!” Trần Mạnh Sơn dựa vào chiếc ghế da, hai chân gác lên bàn làm việc, chậm rãi nói.

Tôi không thèm để ý đến hắn, đang muốn đứng dậy thì khóe mắt lại liếc thấy quyển dự án khu đô thị Lệ Thủy.

Khu đô thị Lệ Thủy là dự án lớn nhất của thành phố C trong năm nay, trước mắt chính phủ đang chuẩn bị gọi thầu. Giá khởi điểm của mảnh đất kia đã là 33 nghìn tỉ, nếu khai phá xong tổng đầu tư ước tính phải trên 330 nghìn tỉ.

Không chỉ các công ty bất động sản ở thành phố C cạnh tranh mà các ông lớn bất động sản bên ngoài cũng nhảy vào, chắc chắn Trần Mạnh Sơn chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.

Tôi không dám nhìn dự án đó quá lâu, sợ Trần Mạnh Sơn chú ý đến, bèn nhanh chóng đứng dậy, nhìn hắn nói: “Tôi bị chó cắn, đến bệnh viện xử lý một chút, là chó dại.”

Có lẽ chỉ có mình tôi hiểu câu này.

Quả nhiên Trần Mạnh Sơn không hiểu, hắn nghi ngờ hỏi: “Cô thật sự bị chó cắn?”

Tôi đáp: “Phải.”

Buổi chiều, Kiều Lục bảo tôi đi cùng anh ta đến nhà xưởng xem xét để chỉnh sửa lại bản vẽ. Dự án lớn thế này tất nhiên phải sửa bản vẽ hết lần này đến lần khác, sửa cho đến khi không còn chút khuyết điểm nào mới được.

Kiều Lục lái xe, có lẽ thấy sắc mặt tôi hơi tái nên anh ta lái rất chậm. Tôi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Minh Thư, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?” Kiều Lục đột nhiên lên tiếng.

Tôi mở mắt nhìn anh ta mỉm cười: “Anh nói đi.”

Kiều Lục đắn đo một lúc mới nói: “Quan hệ giữa cô và sếp Trần là thế nào, tôi cảm thấy hình như anh ta cố ý làm khó cô.”

Tôi mỉm cười: “Không phải cố ý mà có lẽ là anh ta quen rồi.”

Kiều Lục không hiểu: “Có lẽ quen rồi là sao?”

Tôi nói: “Có phải anh rất tò mò vì sao một nhà thiết kế bé nhỏ như tôi lại đột nhiên nhảy được vào Trần thị không? Còn được nhận công việc quan trọng như vậy. Không chỉ thế, phòng làm việc còn ngay sát bên Trần Mạnh Sơn.”

Kiều Lục nghe tôi nói vậy thì xấu hổ gãi đầu: “Đúng là rất kỳ lạ, cảm giác như sếp Trần và cô quen nhau lâu lắm rồi ấy.”

Tôi bật cười: “Thế mà anh cũng đoán ra được, tôi và anh ta coi như là kẻ thù truyền kiếp đấy! Một lời khó nói hết, không nói nữa, tóm lại không phải loại quan hệ như mọi người nghĩ đâu.”

Tôi không muốn nói nữa, Kiều Lục cũng không tiện hỏi thêm.

Sau khi đến nhà xưởng, Kiều Lục và tôi cầm một tập bản vẽ dày bịch vừa nhìn vừa nói ý kiến riêng của bản thân. Ban đầu chỉ có mình Kiều Lục nói, tôi thì im lặng, sợ mình chưa học đến nơi đến chốn, nói ra cũng vô dụng. Được Kiều Lục cổ vũ tôi mới nói một chút.

Sau khi sửa lại vài gian nhà xưởng, Kiều Lục nói với tôi: “Minh Thư, cô là nhà thiết kế nữ có thiên phú nhất mà tôi thấy, học gì cũng rất nhanh, rất thông minh.”

“Anh quá khen, tôi chỉ múa rìu qua mắt thợ thôi.” Tôi đáp.

Được người khác khen ngợi tôi có hơi ngại ngùng. Tôi học nhanh là vì tôi không có thời gian học nhiều. Lúc học cấp ba tôi đã phải đi làm thêm kiếm tiền nuôi bản thân, trả học phí. Lúc người khác đi học thì tôi đang đi làm, thế nên trong thời gian lên lớp tôi thường tập trung cao độ, lâu dần liền biến thành tiếp thu nhanh.

Còn phải chỉnh sửa bản vẽ vài gian nhà xưởng nữa, cơ thể tôi đã khó chịu đựng nổi, mắt tối sầm.

Chợt nghe Kiều Lục lo lắng gọi tên tôi: “Minh Thư, Minh Thư, cô làm sao vậy?”

Hình như tôi còn nghe thấy giọng Trần Mạnh Sơn, hắn to tiếng chất vấn Kiều Lục: “Cô ấy làm sao vậy?”

Kiều Lục đáp: “Tôi không biết.”

Sau đó thính giác cũng mất, tôi chìm vào hôn mê.

Khi tỉnh lại lần nữa, mùi thuốc sát trùng tràn ngập, tôi biết mình đang ở bệnh viện. Lạ là Trần Mạnh Sơn đang ngồi bên giường bệnh của tôi.

Đôi mắt hắn hằn tơ máu như thể đang kiềm chế cơn thịnh nộ, hắn hung ác nhìn chằm chặp tôi, như hận không thể chọc thủng mặt tôi ra vậy.

“Cô biết vì sao cô té xỉu không?” Hắn hỏi.

Vì sao tôi té xỉu à. Cơ thể của tôi tất nhiên tôi biết rõ, mới phá thai vài hôm đã đi làm cả ngày, không té xỉu mới lạ.

“Trần Mạnh Sơn, anh muốn nói gì?” Tôi lười vòng vo với hắn.

“Đứa bé là của tôi?” Trần Mạnh Sơn cũng hỏi thẳng.

Tôi nói: “Phải, thì làm sao, tôi đã phá rồi, anh không cần lo tôi lôi đứa bé ra giở trò. Có phải tôi rất biết điều không, Trần Mạnh Sơn?”

“Thụp!” Trần Mạnh Sơn nện một cú lên gối tôi, vị trí ngay bên tai phải. Tai tôi có thể nghe được tiếng gió tạo thành do nắm đấm xoẹt qua.

Tôi nghe thấy xương ngón tay của Trần Mạnh Sơn kêu lên răng rắc, hắn nhếch miệng, giọng nói như dao cắt vào da thịt tôi.

“Biết điều? Lý Minh Thư, thai nhi ba tháng đã thành hình, cô làm sao ra tay độc ác như thế!”

Tôi nhìn hắn phẫn nộ mà hơi ngạc nhiên, bật cười thành tiếng: “Trần Mạnh Sơn, anh có thể nói cho tôi vì sao anh lại tức giận không? Tôi không hiểu anh phẫn nộ vì cái gì?”

Nói thật, tôi thực sự không thể hiểu nổi vì sao Trần Mạnh Sơn lại tức giận đến thế.

Tôi nghe lời như vậy, biết mình mang thai chẳng tức chẳng giận đã tự đi phá, không hề lấy đứa bé trong bụng ra làm trò, Trần Mạnh Sơn phải rất vui mừng mới đúng chứ! Tôi thật không hiểu.

Câu tôi vừa nói như chặn miệng Trần Mạnh Sơn, hắn siết chặt nắm đấm nhìn tôi, hồi lâu không đáp lại.

Có điều tôi lại tò mò. Tôi hỏi: “Trần Mạnh Sơn, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.”

Trần Mạnh Sơn lạnh lùng nhìn tôi, cứ nhìn như vậy hồi lâu, ngay lúc tôi cảm giác mình bị hắn làm cho đông cứng thì hắn mới đột nhiên bật cười: “Cô nói là của tôi thì cô tưởng tôi tin thứ trong bụng cô là của tôi đấy à? Lúc đó tôi đã tận mắt thấy cô uống thuốc, ai biết sau này cô còn lăn lộn với thằng chó nào.”

Trần Mạnh Sơn đứng lên nhìn xuống tôi, giễu cợt nói: “Tôi quên mất, cô có một bà mẹ dâm đãng, có phải chính cô cũng không biết thứ trong bụng là của thằng nào không?”

Trần Mạnh Sơn lại lần nữa sỉ nhục tôi, sỉ nhục mẹ tôi. Cho dù lòng tôi đang phẫn nộ muốn bùng nổ, bụng cũng tức đến quặn lên, song tôi vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh. Tôi mỉm cười với Trần Mạnh Sơn: “Tổng giám đốc Trần nói phải, chính tôi cũng không rõ mình đã tằng tịu với tên nào. Còn chẳng biết đã mang thai thứ nghiệt chủng của ai.”

Sau khi chết có lẽ tôi sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Tôi tự tay giết chết đứa bé kia, bây giờ còn nói nó như vậy.

Trần Mạnh Sơn xấu xa, nhưng tôi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Lời của tôi quả nhiên kích thích Trần Mạnh Sơn, tôi nhìn thấy từng sợi gân xanh trên trán hắn, hắn đã tức đến muốn nổ tung.

Hắn đột nhiên đưa tay bóp cổ tôi, con ngươi đỏ như máu hận không thể xé tôi thành từng mảnh nhỏ: “Điếm đúng là điếm, có lớn thế nào cũng vẫn là con hèn, trước giờ chưa từng thay đổi.”

Tôi không giãy giụa, lực tay của Trần Mạnh Sơn cũng không mạnh, tôi còn có thể mở miệng nói. Tôi và hắn đối mắt với nhau, tôi cười nhạo: “Trần Mạnh Sơn, có phải anh thích tôi rồi không! Không thì tôi thật sự không nghĩ ra vì sao anh phải quấn lấy tôi như vậy.”

Tôi vừa nói xong thì thấy Trần Mạnh Sơn ngẩn ra trong chốc lát.

Đương nhiên tôi không nghĩ vậy. Tôi cho rằng dù hắn có thích đàn ông cũng không thể thích tôi được, dẫu sao hắn ghét tôi hận tôi cũng không phải ngày một ngày hai, mà là gần 20 năm rồi.

Hai mươi năm là khoảng thời gian dài đến nhường nào. Nỗi hận đó sao có thể biến mất trong một sớm một chiều được. Cũng như nỗi hận của tôi với hắn, đã khắc sâu trong xương tủy.

Vừa rồi hắn ngẩn ra có lẽ là vô cùng kinh ngạc vì sao tôi lại nói ra câu buồn cười đến vậy.

Quả nhiên hắn thả lỏng tay, khinh bỉ nói: “Tôi thích cô? Ha ha... Cô cũng không tự soi mặt vào nước tiểu mà xem bản thân là cái dạng gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.