Nếu Không Là Tình Yêu

Chương 7: CHƯƠNG 7 CỐ Ý




CHƯƠNG 7: CỐ Ý

Bình thường nhận được biệt thự lớn vài trăm mét vuông tôi cũng chưa từng thấy Vương Hùng vui vẻ như vậy, xem ra lần này đúng là dự án lớn rồi.

Trên xe Vương Hùng nói với tôi: “Người ta muốn thiết kế nhà xưởng diện tích lớn, có lẽ khác với những thiết kế chúng ta thường làm, nhưng dự án này rất lớn, chúng ta thử xem sao.”

Tôi chưa từng làm nhà xưởng, bình thường những dự án tôi tham gia đều là biệt thự kiểu tây hoặc phòng làm việc mà thôi.

Trong lòng tôi hơi căng thẳng: “Giám đốc Vương, tôi sợ mình thể hiện không tốt, dù sao tôi cũng chưa từng làm nhà xưởng mà. Đến lúc đó lại không biết ăn nói sao.”

Vương Hùng vỗ vai tôi: “Đừng lo lắng, chúng ta cũng không phải thiết kế chính, người ta dẫn cả đội thiết kế sang rồi, chúng ta chỉ cần tham gia một phần nhỏ của dự án ấy là kiếm được cả đống tiền.”

Sau khi đến công ty đối phương, trông thấy kiến trúc khí thế hùng vĩ kia tôi mới biết đây không phải một tập đoàn tầm thường.

Tôi hỏi Vương Hùng: “Đây là công ty nào vậy, nhìn kiến trúc thật sự rất khí thế.”

Tôi cứ có cảm giác thân thiết khó hiểu đối với công trình kiến trúc này.

Vương Hùng đáp: “Đương nhiên rồi, là Trần thị ở thành phố A. Cho dù chỉ là công ty con thì cũng bỏ xa những công ty bình thường.”

Tôi nghe thấy là Trần thị ở thành phố A thì ngẩn ra. Trời mới biết bây giờ điều tôi không muốn có liên quan đến nhà họ Trần nhất.

Tôi lập tức bày tỏ thái độ với Vương Hùng: “Giám đốc Vương, tôi sợ tôi không làm tốt dự án nhà xưởng này đâu, anh tìm nhà thiết kế khác đi!”

Vương Hùng nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ: “Minh Thư, vừa rồi lúc ở công ty sao cô không nói là không làm được, giờ đã đến tận nơi rồi cô lại muốn thoái thác. Vả lại công ty chúng ta ngoài mấy nhà thiết kế già ra thì đám trẻ có ai có bằng cấp tốt như cô đâu.”

Tôi còn muốn từ chối nhưng Vương Hùng không hề cho tôi cơ hội ấy. Nhân viên của công ty đối phương thấy chúng tôi đi đến thì hỏi: “Xin hỏi anh chị có phải là bên thiết kế Phi Tượng không?”

Vương Hùng gật đầu với cô nàng xinh đẹp trước mặt: “Đúng vậy, chúng tôi bên thiết kế Phi Tượng, tôi là giám đốc phòng thiết kế - Vương Hùng.”

Vương Hùng chỉ vào tôi giới thiệu: “Đây là Lý Minh Thư - nhà thiết kế tuổi trẻ tài cao của công ty chúng tôi, cô ấy đã thiết kế không ít dự án, có nhiều kinh nghiệm.”

Cô nhân viên xinh đẹp gật đầu với chúng tôi: “Các công ty thiết kế tham gia đấu thầu đều ở phòng họp tầng 11, mời anh chị đi theo tôi.”

Tôi bị Vương Hùng lôi đi theo cô nhân viên xinh đẹp đến phòng họp tầng 11.

May mà không hề có người tôi ghét ở đó, trong phòng họp rất đông, có vài người tôi cũng quen, đều là nhà thiết kế khá nổi tiếng trong giới ở thành phố C.

Tổng công ty Trần thị điều vài nhà thiết kế chính đến, bọn họ muốn tìm một công ty thiết kế bản địa để hợp tác.

Tuy không được tham gia thiết kế nhiều nhưng dù sao Trần thị cũng là cây cao bóng cả, dẫu chỉ được thiết kế chút xíu cũng còn hơn làm mấy biệt thự lớn rồi.

Cho nên khi Trần thị vừa đề xuất việc muốn hợp tác với một công ty thiết kế bản địa, cả giới thiết kế nội thất của thành phố C đã sục sôi, thi nhau đăng ký ở công ty con của Trần thị, ai cũng muốn chiếc bánh lớn này.

Tôi nghiêm chỉnh ngồi nghe đại diện của các công ty khác phát biểu về thiết kế nhà xưởng, Vương Hùng đang tập trung ghi chép những nội dung định nói. Anh ta bảo tôi chuẩn bị nhưng tôi còn chưa viết được chữ nào, chỉ nhìn chằm chằm trang giấy trắng với ánh mắt trống rỗng.

Vương Hùng vỗ vai tôi: “Minh Thư, đang nghĩ gì đấy, mau viết cách nghĩ của cô đi rồi tổng hợp với phần của tôi, sắp đến lượt chúng ta phát biểu rồi.”

Tôi nhìn Vương Hùng, tỏ vẻ rất suy sụp: “Tôi đã nói rồi, tôi chưa từng thiết kế nhà xưởng, đâu có ý tưởng gì!”

Thái độ của tôi khiến Vương Hùng bất mãn, anh ta nói: “Cô thế này là lười biếng, về tôi sẽ trừ lương của cô.”

Tôi gật đầu tỏ vẻ không hề gì: “Tùy anh, trừ thì trừ. Dự án này tôi chẳng có lòng dạ nào mà tham gia.”

Tôi bày tỏ thái độ của mình, Vương Hùng cũng hết cách với tôi. Trước kia tôi từng làm khá nhiều dự án, công ty vẫn luôn nói sẽ cho tôi một kỳ nghỉ dài hạn, tôi còn sợ mình nghỉ ngơi rồi sẽ nghĩ lung tung, vừa hay lần này có thể xin nghỉ, vậy thì không cần tham gia dự án này nữa.

Dạo này công việc quá nhiều, tôi rất mệt mỏi, người ngợm rã rời, cũng chẳng có tinh thần.

Lúc Vương Hùng bắt đầu trình bày thiết kế của mình thì cánh cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, nhất thời cả phòng nhốn nháo. Tôi nhìn theo ánh mắt của mọi người ra phía cửa thì thấy Trần Mạnh Sơn mặc một bộ vest đen sọc bạc vừa khít, tay đút túi quần. Hắn tướng mạo xuất chúng, cao 1 mét 87, nhìn quả thực chính là hình tượng tổng giám đốc bá đạo trong phim thần tượng.

Những người trong phòng họp lập tức a dua nịnh nọt Trần Mạnh Sơn.

Móng tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay, đúng là xui xẻo, sợ gì gặp nấy. Tôi cố gắng cúi đầu không nhìn hắn, tất nhiên cũng hy vọng hắn không chú ý đến tôi.

Trần Mạnh Sơn đã ngồi lên vị trí chính, bảo mọi người im lặng, tiếp tục nghe Vương Hùng phát biểu.

Sao cuộc họp mãi chưa kết thúc thế nhỉ? Tôi đếm từng giây từng phút, mong mỏi sao cho qua khỏi nỗi giày vò này. Người tôi hận nhất trần đời đang ngồi cách tôi gần trong gang tấc.

Lúc cuộc họp kết thúc, Trần Mạnh Sơn đi đầu rời khỏi, trong quá trình này tôi không hề thấy hắn liếc mình cái nào. Vậy cũng tốt, giữa chúng tôi nên như vậy, hai con người ghét nhau, trong lòng còn ôm mối hận thù thì khi gặp mặt vẫn nên như hai kẻ không quen biết thì hơn.

Tôi tưởng đó chính là lần cuối tôi và Trần Mạnh Sơn gặp nhau.

Nhưng chỉ mấy hôm sau, Vương Hùng đã thông báo cho tôi, bên Trần thị muốn hợp tác thiết kế nhà xưởng với công ty chúng tôi. Hơn nữa Trần thị còn đưa ra yêu cầu bắt buộc phải là tôi phụ trách thiết kế phụ. Sau khi Vương Hùng nói với tôi chuyện này, tôi đã lập tức cảm thấy đây chính là ý của Trần Mạnh Sơn.

Sao hắn lại muốn quấn lấy tôi chứ? Trước kia hắn ghét tôi biết bao, nhìn thấy tôi là chỉ hận không thể tránh xa 3 mét, bây giờ thế này là có ý gì?

Tôi biết rõ Trần Mạnh Sơn đối với tôi độc ác thế nào, tất nhiên hắn chỉ định tôi làm nhà thiết kế phụ chắc chắn là một cái bẫy nào đó chờ tôi nhảy vào.

Vương Hùng trông mong nhìn tôi, chờ câu trả lời. Tôi chỉ có thể làm anh ta thất vọng: “Xin lỗi giám đốc Vương, tôi không muốn làm dự án này, anh có thể nói với bên kia đổi nhà thiết kế khác không?”

Vương Hùng vừa nghe đã lập tức sầm mặt, vứt xấp bản thiết kế tôi vừa đưa xuống bàn làm việc, giấy tờ bay tung tóe: “Lý Minh Thư, có phải cô cho rằng công ty chúng tôi chỉ có mình cô là nhà thiết kế nổi bật không? Giờ cô muốn ra vẻ ta đây với tôi à?”

Tôi nhìn Vương Hùng, trái với vẻ phẫn nộ của anh ta, tôi vẫn rất bình tĩnh: “Giám đốc Vương, gần đây sức khỏe tôi không tốt. Dự án này có cường độ lớn, một là tôi không muốn làm, hai là sức khỏe không cho phép, anh cứ đổi người khác đi.”

Vương Hùng nghe vậy thì cười lạnh: “Tôi thấy cô đang cố ý ra vẻ, bây giờ tôi cho cô hai con đường, một là tiếp nhận dự án này, hai là nghỉ việc.”

Từ khi tốt nghiệp tôi đã làm ở công ty này, tính ra cũng đến hai năm rồi, con đường phát triển cũng khá ổn, năm nay tôi còn định mua nhà ở thành phố này. Công ty không bạc đãi tôi, tôi cũng không muốn dễ dàng mất việc như vậy, để rồi lại đến một công ty khác làm lại từ đầu.

Thế nhưng tôi thật sự không muốn tham gia dự án này, lại không cách nào nói rõ nguyên nhân được.

“Xin lỗi giám đốc Vương, nếu anh nói như vậy thì tôi chỉ có thể lựa chọn nghỉ việc.”

Tôi biết mình làm thế này là không biết điều, nhưng tôi cũng có nỗi khó xử. May mà ban đầu tôi chỉ ký hợp đồng lao động với công ty từng năm một. Ra đi cũng nhanh gọn hơn.

Vốn tưởng rằng tôi đã nghỉ việc rồi thì sẽ không gặp lại Trần Mạnh Sơn nữa.

Nhưng không ngờ công ty lại gọi điện thoại nói, hợp đồng ban đầu tôi ký không phải một năm mà là mười năm, nếu tôi nghỉ việc thì chính là đã hủy hợp đồng, phải bồi thường cho công ty 3 tỷ. Vấn đề là tôi lấy đâu ra nhiều tiền mà bồi thường như vậy?

Tôi không tin, liền đến xem hợp đồng, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, còn có chữ kí và dấu vân tay của tôi. Nhưng tôi nhớ rõ lúc ký hợp đồng tôi đã xem rồi, rõ ràng không phải như vậy!

Tôi nhìn chằm chằm Vương Hùng mà chất vấn: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Vương Hùng không dám nhìn tôi, ánh mắt anh ta có chút né tránh: “Minh Thư à, tôi cũng chỉ là một kẻ làm công, chuyện của công ty tôi cũng không rõ lắm. Dù sao sếp cũng nói rồi, dự án này cô nhất định phải nhận, nếu cô nhận thì công ty cho cô thù lao 1 tỷ rưỡi, nếu cô muốn rời khỏi, công ty sẽ không cho phép.”

Rõ ràng là hợp đồng một năm lại đột nhiên biến thành mười năm, tôi nghĩ tôi đã đoán được kẻ nào đang giở trò rồi.

Sáng hôm sau, Vương Hùng cử tôi đến công ty con của Trần thị ở thành phố C cùng làm việc với nhóm bọn họ. Tôi chỉ đành đi, không thì chẳng biết lấy đâu ra 3 tỷ bồi thường.

Đến công ty con của Trần thị, thư ký dẫn tôi lên tầng 22. Thư ký gõ cửa phòng làm việc, bên trong vang lên tiếng nói: “Vào đi!”

Tôi vô cùng căm hận, móng tay bấm vào lòng bàn tay, ép bản thân phải bình tĩnh.

Thư ký mở cửa cho tôi đi vào, tôi hít sâu bước vào phòng làm việc.

Trần Mạnh Sơn đang ngồi trên bàn nhìn chằm chằm chiếc máy tính trước mắt, thấy tôi đến rồi, hắn hơi ngẩng đầu như đang quan sát món hàng, đánh giá tôi từ đầu đến chân vài lượt mới lên tiếng: “Không phải vẫn đến đó thôi.”

Tôi nhếch miệng, mặt cười mà lòng không cười: “Anh muốn tôi đến, tôi có thể không đến được sao?”

Trần Mạnh Sơn nghe vậy thì mỉm cười hài hước, chỉ chiếc ghế đối diện: “Ngồi đi.”

Tôi vừa ngồi xuống, Trần Mạnh Sơn đã lấy một tập tài liệu trong ngăn kéo ra vứt trước mặt tôi: “Xem đi, Phi Tượng đã chuyển hợp đồng của cô đến Trần thị rồi, mức bồi thường cho hành vi phá hợp đồng cũng gấp 10 lần bên kia, cũng tức là 30 tỷ.”

Tôi nghe xong cũng không giật mình cho lắm, tôi biết tên này lắm chiêu nhiều trò, nếu hắn muốn làm khó một người thì có vô số cách.

Có tiền có quyền tốt vậy đó, lần đầu tiên tôi nghe chuyện hợp đồng lao động có thể chuyển nhượng không cần sự đồng ý của chính chủ.

“Sao không xem hợp đồng đi, vẫn thấy không tin hả.”

“Ha ha...” Trần Mạnh Sơn nói xong lại dừng một chút rồi cười giễu: “Lý Minh Thư, đối với tôi không chuyện gì là không thể. Dù có chơi chết cô tôi cũng không cần ngồi tù một ngày nào, cô có tin không?”

Tôi lạnh nhạt nhìn hắn: “Sao không tin, anh là cậu cả nhà họ Trần không gì không làm được, chỉ là...”

Tôi không nói hết mà cố ý ngừng một chút, Trần Mạnh Sơn đã không kiên nhẫn hỏi: “Chỉ là cái gì?”

Tôi nhìn vào ánh mắt soi mói của hắn mà đáp: “Chỉ là vì sao anh không giết chết tôi luôn đi, đỡ khiến anh khó chịu trong lòng.”

Trần Mạnh Sơn nghe vậy thì bật cười, dường như rất khoái trá. Hắn đứng dậy, chống hai tay lên bàn làm việc, khom người xuống như muốn dán sát vào mặt tôi. Tôi đoán chắc bữa sáng hắn đã uống rượu vang, miệng hắn thở ra hương rượu vang nhàn nhạt: “Chơi chết luôn thì có gì hay ho, từ từ mà giày vò đến chết mới thú vị chứ.”

Tôi biết hắn chỉ định tôi làm nhà thiết kế phụ không phải do coi trọng khả năng của tôi mà là hắn muốn để tôi dưới trướng hắn, sau đó sẽ từ từ giày vò tôi.

Tôi chỉ muốn sống cuộc sống đơn giản không tranh với đời, nhưng Trần Mạnh Sơn cứ không cho tôi được như nguyện. Hắn không khiêu chiến với tôi thì tôi cần gì phải ứng chiến chứ?

May mà tôi cũng không phải kẻ sợ chết, nếu nhất định phải chết thì sao trước khi chết không thử phản kháng lại xem?

Trần Mạnh Sơn thấy tôi vẫn tỏ ra bình thản thì hình như rất thất vọng: “Lý Minh Thư, sao cô không sợ?”

Thật là một vấn đề ngu ngốc.

Tôi đáp: “Sợ chứ, sao lại không sợ. Nhưng sợ thì sao, Trần Mạnh Sơn anh sẽ bỏ qua cho tôi à?”

Trần Mạnh Sơn nói: “Tất nhiên là không.”

Tôi xua tay: “Thế không phải là xong rồi sao.”

Mấy ngày sau đó, kỳ lạ là Trần Mạnh Sơn không hề làm khó tôi, hắn chỉ sai thư ký sắp xếp văn phòng của tôi ngay cạnh chỗ hắn.

Chỗ làm việc của tôi chỉ cách hắn một lớp kính trong suốt, tôi có thể nhìn thấy hắn, hắn cũng có thể nhìn thấy tôi. Có vài lần tôi phát hiện Trần Mạnh Sơn nhìn lén tôi y như một tên cuồng theo dõi.

Rốt cuộc hắn định giày vò tôi như thế nào, tôi không biết, bởi vì bây giờ hắn vẫn chưa có bất cứ hành động gì gây bất lợi cho tôi.

Mấy ngày nay tôi ở trong phòng làm việc xem từng xấp bản vẽ và số liệu nhà xưởng.

Nhà xưởng nhìn có vẻ đơn giản nhưng bắt tay vào thiết kế thì rất khó. Có rất nhiều thứ cần kết hợp với quá trình sản xuất mà tôi chưa từng tiếp xúc như nhiệt độ nhà xưởng, vấn đề môi trường. Tôi rất thích những vấn đề liên quan đến kiến trúc, sau hai ngày xem bản vẽ, tôi lại nảy sinh hứng thú đối với dự án này.

Năm giờ tan làm, tôi đứng lên thu dọn, thấy Trần Mạnh Sơn còn chưa đi, lúc ra khỏi cổng công ty lại nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen đỗ trước mặt tôi.

Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt đẹp trai nhưng lại khiến tôi ghét cay ghét đắng của Trần Mạnh Sơn xuất hiện, hắn ra lệnh: “Lên xe!”

Tôi lạnh nhạt nhìn hắn một cái: “Chuyện gì?”

Trần Mạnh Sơn nói: “Đến nhà xưởng.”

Tôi biết tôi không lên xe thì Trần Mạnh Sơn cũng sẽ có cách bắt tôi lên xe.

Tôi im lặng mở cửa sau, Trần Mạnh Sơn hơi bất mãn nói: “Ngồi lên ghế phụ.”

Tôi lại đóng cửa sau, mở cửa bên ghế lái phụ ngồi vào.

Tôi ngoan ngoãn nghe lời lại làm hắn hoang mang: “Sao hôm nay nghe lời vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.