CHƯƠNG 29: CÔ KHÔNG PHẢI SAO?
Thật sự phải đợi dài cổ ở biệt thự khu Lâm Thủy khiến tôi buồn đến mốc meo cả người. Mặc dù Trần Mạnh Sơn bộn bề công việc nhưng vẫn sẽ trở về yêu thương tôi một chút, khiến tôi có cảm giác mình như vợ bé được nuôi bên ngoài ở thời cổ đại vậy.
Cuộc đấu thầu khu đô thị Lệ Thủy trì hoãn mãi vẫn chưa tiến hành, đến khi tôi xem thời sự mới biết thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu. Tôi không biết kế hoạch đấu thầu dự án của Trần Mạnh Sơn về sau có thay đổi gì hay không, bởi vì theo như những gì tôi nhìn thấy trong máy tính ở phòng làm việc của hắn, mọi thứ vẫn như cũ, không thay đổi chút nào. Trong lòng tôi ẩn ẩn chút bất an, không hiểu vì sao tôi cảm thấy rằng hợp đồng đấu thầu kia không phải là thật.
Thế nhưng Trần Mạnh Sơn không nhất thiết phải lưu một hợp đồng giả trong máy tính nhà hắn.
“Cô tưới sắp úng hết hoa rồi kìa.” Sau lưng tôi bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.
Tôi giật mình đến mức làm rơi cả bình tưới xuống sàn, khiến nước trong bình vẩy lên chân, ướt đẫm cả quần nhung đang mặc và đôi giày phía dưới.
“Hậu đậu, đang nghĩ gì đấy?” Trần Mạnh Sơn lập tức bế ngang tôi lên, còn tôi ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy cổ hắn.
Hắn đặt tôi xuống giường, khi thấy hắn manh nha muốn cởi quần mình, tôi bèn giãy nảy lên: “Tôi đang đến tháng!”
Trần Mạnh Sơn nhíu mày đầy tức tối, đáp lại một câu: “Quần ướt không cởi ra chẳng lẽ cứ mặc?”
Hắn nói xong bèn cởi quần của tôi quăng qua chỗ khác, để lộ chiếc quần lót màu hồng che vùng tư mật lại.
Tôi thấy Trần Mạnh Sơn đi vào phòng treo đồ, tìm chiếc quần nhung đen để tôi mặc vào.
Trần Mạnh Sơn đi tới phía sau và ôm chầm lấy tôi. Hắn vừa hôn lên cổ, vừa đưa tay vần vò trước ngực. Trước giờ hắn nào biết thương hoa tiếc ngọc nên kiểu gì cũng khiến tôi thấy đau nhức.
Trần Mạnh Sơn càng hôn càng mãnh liệt, chẳng thèm để ý xem tôi có muốn hay không đã cởi áo tôi ra rồi. Trông thấy động tác của hắn mỗi lúc một gấp gáp như thể không kiềm chế được nữa, trong lòng tôi bỗng thấy sợ hãi. Tôi thật sự sợ hắn sẽ không đếm xỉa đến cơ thể của tôi đang ra sao mà quần quật sướng thân trước đã, dù gì đây cũng đâu phải lần đầu.
Trần Mạnh Sơn đột nhiên lật người tôi lại, nhìn qua một chút rồi nâng cằm lên tôi, sau đó mạnh bạo hôn xuống.
Tôi cảm thấy dường như hắn có phần nhiệt tình quá mức, chẳng giống thường ngày gì cả. Quan trọng nhất, hắn biết tôi tới ngày mà còn hùng hục như vậy.
Sau nụ hôn nồng nàn đó, hắn đột nhiên buông cằm tôi ra rồi chủ động cúi đầu hôn xuống, đồng thời lần mò cởi thắt lưng của mình. Tôi vừa nghe thấy tiếng mở thắt lưng, bỗng thấy đôi phần hoảng hốt. Không phải hắn muốn làm vậy thật chứ? Hắn nào có quan tâm đến sự sống chết của tôi, đúng không? Xem ra tôi lại đánh giá mình quá cao rồi.
Sau khi Trần Mạnh Sơn cởi quần âu mặc trên người xuống, hắn không hôn tôi nữa mà dùng tay mân mê bờ môi của tôi rồi nói bằng chất giọng gợi cảm đầy dục vọng: “Lý Minh Thư, làm sao bây giờ? Tôi không muốn phải tắm nước lạnh đâu! Cô mau nghĩ cách giải quyết giúp tôi đi!”
Hàm ý trong câu nói kia rõ ràng như thế, tôi cũng không phải một cô gái trẻ chưa hiểu sự đời nên trong lòng cực kỳ bài xích. Tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn nếu phải giải tỏa bằng miệng giúp hắn, mặc dù trước kia cũng từng làm một lần, nhưng chính vì lần đó mới khiến tôi càng thêm ghét bỏ.
Tôi nhìn hắn rồi nói bằng giọng cầu xin: “Dùng tay được không?”
Bất chợt gương mặt của Trần Mạnh Sơn bỗng ửng hồng sau đó lạnh dần, hắn nói: “Trên hoặc dưới, cô chọn đi!”
Tôi buông mí mắt. Vì biết rõ tính tình của gã đàn ông này ra sao nên đành co gối quỳ xuống trước mặt hắn, cởi quần lót ra rồi ghé mặt vào nơi đó.
Nơi nam tính ấy có một mùi đặc trưng vô cùng khó ngửi xen lẫn với mùi tanh nồng xộc vào mũi khiến dạ dày tôi cồn cào không thôi.
Mặc dù lưỡi tôi còn chưa chạm đến nơi đó nhưng bữa cơm buổi trưa trong dạ dày đã trào ngược ra rồi. Tôi quỳ rạp dưới nền nhà, khó nhọc nôn ra trong làn nước mắt rưng rưng.
Tôi cũng không biết vì sao mình không thể chịu nổi, thậm chí còn nôn thốc nôn tháo ra ngoài. Tôi không dám ngẩng đầu xem Trần Mạnh Sơn có sắc mặt thế nào.
Cuối cùng, ngay cả nước mắt tôi cũng đã tuôn rơi.
Trần Mạnh Sơn liếc nhìn tôi đẩy lạnh lùng rồi đi vào phòng vệ sinh. Sau khi hắn tắm rửa xong ra ngoài, tôi vẫn còn quỳ trên mặt đất.
Hắn nói: "Nhìn bãi nôn mà không thấy tởm à?"
Tôi cuống quýt đứng lên, hắn nhìn tôi nói: "Vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt đi."
Tôi vội vàng gật đầu. Đợi tới lúc tôi vào phòng vệ sinh rồi, thấy trong thùng rác có thêm rất nhiều khăn tay. Cả căn phòng đượm mùi vị đàn ông tanh nồng lại kích thích ruột gan tôi thêm cồn cào.
Sau khi tôi tắm rửa xong bước ra ngoài, bãi nôn trong phòng quần áo đã được người làm lau dọn sạch sẽ. Trần Mạnh Sơn mặc bộ áo tắm màu trắng ngồi trước bàn trang điểm hí hoáy nghịch đồ dưỡng da của tôi.
Hắn thấy tôi đi ra, vẫy vẫy tay gọi tôi: "Tới đây!"
Tôi vội bước tới, hắn đưa tay kéo tôi ngồi lên trên đùi hắn, cằm hắn đặt trên đỉnh đầu tôi. Tư thế này của chúng thôi giống như một đôi vợ chồng trẻ vô cùng ân ái. Tôi và hắn ở trong gương, nam thanh nữ tú, từ vẻ ngoài mà nói, vẫn có vài phần xứng đôi.
Cánh tay Trần Mạnh Sơn luồn vào áo tắm, vỗ về thân thể trắng mịn của tôi.
Hắn nhìn tôi trong gương, lên tiếng hỏi: "Có phải cảm thấy tôi bẩn, cho nên cô mới nôn không?” Tôi vội vàng lắc đầu giải thích: "Không phải như thế. là dạ dày của tôi không thoải mái, ngửi thấy mùi lạ thì... thì nôn. Xin lỗi, tôi không cảm thấy anh bẩn, đợi qua mấy ngày này, dạ dày khỏe lên rồi, tôi lại làm gì kia cho anh có được không." Hai chữ ấy, cuối cùng tôi vẫn không nói ra được.
Sau khi ra khỏi tù, dạ dày tôi không khỏe, gần đây đều phải điều dưỡng bằng thuốc Đông y, Trần Mạnh Sơn cũng biết điều ấy.
Nghe xong lời giải thích của tôi, Trần Mạnh Sơn cũng không tiếp tục gây khó dễ nữa. Bàn tay hắn dời xuống, chạm thẳng tới chỗ tôi dính băng vệ sinh, còn ấn mạnh một cái. Thân thể con gái khi tới kỳ kinh nguyệt là lúc mẫn cảm nhất, hắn lại ấn một cái như vậy, tôi không nhịn không nổi mà run rẩy một phen.
Hắn hỏi: "Là ngày thứ mấy rồi?"
Tôi đỏ mặt thỏ thẻ nói: "Coi như hai ngày rồi, hơn chín giờ tối qua thì có."
Trần Mạnh Sơn rút tay ra nhéo mặt tôi, tiếp tục hỏi: "Khoảng thời gian này ở trong nhà có phải bức bối lắm không?"
Nhà? Hắn nói nơi này là nhà á? Thật buồn cười. Nơi này sao có thể là nhà tôi chứ. Rõ ràng đây là địa ngục của tôi mà!
Tôi cười nhạt lắc đầu: "Vẫn ổn, có đôi lúc cảm thấy chán chút thôi."
Trần Mạnh Sơn hỏi tôi: "Có muốn ra nước ngoài chơi không, tôi dẫn cô ra nước ngoài mấy hôm."
Tôi không nghĩ nhiều mà hỏi lại ngay tắp lự: "Thứ hai tuần sau phải tham gia đấu thầu của khu đô thị Lệ Thủy mà? Anh muốn ra nước ngoài ư?"
Nhìn gương mặt Trần Mạnh Sơn trong gương thoáng sượng cứng, bấy giờ tôi mới biết mình đã nói lời không nên nói.
Hắn hỏi tôi: "Sao cô lại hứng thú với vụ đấu thấu của khu đô thị Lệ Thủy thế?"
Tôi vội lắc đầu: "Không phải. Hôm nay tôi xem được bản tin nói thứ hai tuần sau đấu thầu. Giờ đã là thứ tư rồi, cách thứ hai có mấy hôm thôi, vì thế nên rất tò mò sao anh lại muốn ra nước ngoài."
Trần Mạnh Sơn noi: "Không phải cô muốn tới Anh sao? Sáng sớm ngày mai chúng ta đi, sáu giờ sáng thứ hai hẳn có thể trở về, không để lỡ buổi đấu thấu đâu. Dẫn cô đi chơi mấy hôm, không thể ngột ngạt mãi trong nhà làm cô ấm ớ đi được, thế thì chơi không vui nữa."
Tôi nghe vậy bèn nũng nịu nói trong lòng hắn: "Tôi có phải đồ chơi đâu."
Tôi thoáng chút nghi ngờ. Dự án khu đô thị Lệ Thủy này quan trọng thế kia, hắn vì nó vất vả suốt một năm chỉ sợ không giành được. Cớ sao trước đấu thấu mấy ngày lại muốn dẫn tôi tới Anh, có mưu tính gì đây?
"Cô không phải sao?" Trần Mạnh Sơn giả bộ ngờ vực hỏi.
Ý cười trên mặt tôi nhạt dần, tôi nói: "Đúng, tôi là đồ chơi."