CHƯƠNG 27: CẢNH THÁI BÌNH GIẢ TẠO
Nghỉ ngơi ở bệnh viện vài ngày, tôi được Trần Mạnh Sơn đưa về thành phố C.
Trên cổ tay có vài vết thương trông rất khó coi, Trần Mạnh Sơn nói rằng đợi khi lành rồi sẽ đi làm phẫu thuật xóa sẹo, nhưng tôi tự chối với lý do: “Vết sẹo này phải để đó, nói với tôi về chuyện ngu ngốc mà tôi đã làm, để tôi biết được sinh mệnh này quý giá nhường nào, sau này đừng coi thường sinh mạng mình nữa.”
Trần Mạnh Sơn nghe vậy cũng không yêu cầu tôi xóa vết sẹo trên cổ tay nữa.
Hắn cho tôi vào ở trong biệt thự ở khu Lâm Thủy, còn cho tôi một tấm thẻ đen có hạn mức mỗi tháng là ba tỷ đồng, tôi chính thức trở thành một tình nhân đủ tư cách.
Tôi ở lại biệt thự đó một tuần, không đi làm, bản thân Trần Mạnh Sơn đã quay về thành phố A. Bởi vì mất máu quá nhiều nên cơ thể tôi bỗng chốc trở nên vô cùng yếu ớt, đi vài bước đã thở hồng hộc, trên người còn đổ mồ hôi lạnh, trong biệt thự phải thuê chuyên gia dinh dưỡng về bồi bổ cho tôi.
Trần Mạnh Sơn bắt đầu đối tốt với tôi hơn. Buổi tối sáu giờ đúng ăn xong cơm tối, tôi vào phòng vệ sinh tắm rửa, tắm rửa xong dự định đi ngủ, phải nghỉ ngơi sớm, bồi bổ cho cơ thể tốt hơn mới có thể quay lại làm việc, mà chỉ có đi làm, mới có thể tiếp xúc với thứ tôi muốn.
Cánh cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị mở ra, tôi kinh hoảng vội vã rút khăn tắm che đi cơ thể trần như nhộng của mình, ngước mắt nhìn lên thấy Trần Mạnh Sơn, trái tim bắt đầu đập nhanh.
Trong phòng tắm có hơi nước nóng, tôi không nhìn rõ được biểu cảm của hắn. Trần Mạnh Sơn từ từ đi tới trước mặt tôi, hắn nâng cằm tôi lên, cất tiếng cười trêu chọc: "Nhìn dáng vẻ hoảng sợ ban nãy của cô kìa, ngoài tôi ra, còn ai dám bước vào phòng tắm này nữa."
Trần Mạnh Sơn nói rồi kéo khăn tắm che phủ cơ thể tôi xuống, từ sau khi tôi tỉnh lại ở bệnh viện, chúng tôi chưa từng có lần nào gần gũi về xác thịt.
Lúc này đây tôi trần truồng như em bé sơ sinh đứng trước mặt hắn, vừa ngượng ngùng vừa lúng túng. Trái tim tôi đau như dao cắt, trước ngực và sau lưng vằn vện những vết thương đang dần lành sẹo, nhưng dấu ấn đỏ lòm vẫn còn đó. May mà da của tôi không phải kiểu hằn sẹo, những vết tích này qua một hai năm nữa sẽ từ từ biến mất thôi, chỉ có điều bây giờ nó hiện hữu rất rõ ràng, cơ thể tôi xấu xí mà tâm hồn tôi cũng vẩn đục rồi, tất cả những thứ này đều là "ân đức" mà nhà họ Trần ban cho.
Trần Mạnh Sơn nhìn những vết thương chằng chịt trên cơ thể tôi, vẻ kinh ngạc trong ánh mắt không thể giấu được, hắn đưa tay vuốt ve lên đó, giọng nói có phần run rẩy: "Những thứ này từ đâu ra? Cô làm à?"
Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tự làm? Hờ hờ... Cũng chỉ có hắn nghĩ ra được. Hắn làm sao biết được cán bàn chải vót nhọn hoắt cào trên cơ thể đau đớn thế nào, tôi có phải không biết đau đâu chứ, tôi bị điên đâu mà làm ba cái chuyện dở hơi đó.
Tôi quay người lại, đưa lưng về phía hắn, vết thương trên lưng còn nhiều và đáng sợ hơn vết thương ở trước ngực.
Tôi không biết khi nhìn thấy những thứ này, biểu cảm của Trần Mạnh Sơn sẽ thế nào, vui mừng phấn khởi hay là...
Nhưng tôi nghĩ tuyệt đối không có chuyện đau lòng.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Trần Mạnh Sơn quay người tôi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi và chất vấn.
Vẻ mờ mịt không biết gì trên mặt hắn khiến người ta vô cùng buồn nôn.
Tôi tỏ vẻ cực kỳ đáng thương, giơ tay lên che đi những vết thương xấu xí đó, nói như thể không quan tâm lắm: "Có gì đâu, trong tù là vậy mà, có người mới đến, những phạm nhân đã ở trong đó lâu hơn một chút chắc chắn sẽ bắt nạt. Họ không rạch lên mặt tôi là tôi đã mừng lắm rồi."
Trần Mạnh Sơn kéo bàn tay đang che vết thương của tôi ra, hắn nhìn chằm chằm vào những vết thương ngang dọc ấy rất lâu rồi mới nói: "Sao không nói với tôi?"
Giọng nói của hắn lộ ra vẻ đau thương và cô độc.
Tôi cười yếu ớt: "Có đáng gì đâu, cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì, da tôi không để lại sẹo, sẽ nhanh chóng mờ đi thôi."
Tôi bâng quơ đáp một lời khiến Trần Mạnh Sơn không biết nên mở miệng ra nói gì thêm nữa.
Một hồi lâu sau, hắn mới cầm lấy vòi hoa sen, phun nước nóng lên cơ thể tôi. Hắn bắt đầu tắm cho tôi, có phải tôi nên thấy kinh hoảng vì được cưng chiều không nhỉ?
Sau khi tắm cho tôi xong, Trần Mạnh Sơn quấn tôi cẩn thận trong khăn tắm, đặt lên giường trong phòng ngủ, tiếp đó đắp chăn cho tôi, gạt mấy sợi tóc dài phủ trên cổ ra rồi vuốt ve gương mặt tôi: "Cô yên tâm, những phạm nhân đã bắt nạt cô, chúng sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm trọng hơn nhiều."
Tôi có phần ngạc nhiên, Trần Mạnh Sơn nói vậy là có ý muốn ra mặt báo thù cho tôi sao? Những phạm nhân từng hành hạ tôi khi ở trong tù, tôi từng muốn một dao giết sạch chúng, nhưng chúng kéo bè kết phái, buổi tối đi ngủ luôn có người canh gác, tôi không giết nổi chúng, chỉ có thể giết chính mình.
Bây giờ Trần Mạnh Sơn nói rằng sẽ khiến chúng chịu trừng phạt, nhưng tôi không hề vui mừng, chuyện này có gì đáng để vui mừng đâu chứ?
Đây không phải là điều tôi muốn, nói cách khác, tất cả bất hạnh của tôi đều do hắn mang đến. So với những phạm nhân bắt nạt và hành hạ tôi, không phải hắn mới là người nên chịu sự trừng phạt nhất à?
Nhưng mà...
Tôi vẫn tỏ vẻ vô cùng cảm kích, cảm kích đến mức hai mắt ửng đỏ: "Cảm ơn, rất cảm ơn anh!"
Lời cảm ơn của tôi khiến Trần Mạnh Sơn cảm thấy bất ngờ, hắn hỏi: "Tại sao phải cảm ơn."
Tôi từ từ giải thích: "Tôi... chỉ là cảm thấy có người giúp mình, rất cảm động, anh cũng biết bao nhiêu năm qua, con đường tôi đi không hề thuận lợi, luôn rất muốn có người để dựa dẫm, trước kia là anh hai..."
Tôi không nói hết câu, tất nhiên Trần Mạnh Sơn biết được người tôi nói tới là ai.
Hắn nhìn tôi với vẻ nghi ngờ: "Sao bây giờ lại muốn dựa dẫm vào tôi, lấy tôi làm chỗ chống lưng cho cô."
Tôi vội vã ép ra hai dòng nước mắt, chủ động ôm lấy bàn tay hắn, áp lên mặt mình: "Anh cả, anh không biết lúc ở trong tù tôi phải chịu khổ tới mức nào đâu, tôi là một người sợ chết, bị ép đến mức chỉ có thể dùng tự sát để giải thoát. Tôi thực sự sợ lắm, tôi muốn sống cho tốt, chỉ cần có thể sống tốt, anh bảo tôi làm gì tôi cũng bằng lòng, tôi sẽ hầu hạ anh thật tốt, anh cả... anh... sau này anh đừng đối xử với tôi như vậy có được không? Trước kia tôi không tốt, soi mói anh, không nghe lời anh, sau này tôi sẽ sửa đổi hết, tôi sẽ nghe lời anh mà." Tôi nói xong bắt đầu khóc rưng rức.
Trần Mạnh Sơn vẫn luôn im lặng không lên tiếng. Hồi lâu sau, hắn thở dài, xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: "Sau này cô ngoan ngoãn một chút, đừng nghĩ tới Mạnh Dương nữa, càng không được phép quấn lấy nó, vinh hoa phú quý kia sẽ không thiếu phần của cô đâu."
Tôi nở nụ cười cảm kích với Trần Mạnh Sơn: "Cảm ơn anh cả, tôi sẽ rất ngoan rất ngoan, trải qua chuyện này tôi đã sớm không còn hi vọng gì với anh hai nữa rồi, trong thời khắc quan trọng nhất có anh cả cứu tôi, bây giờ còn báo thù cho tôi, tôi sẽ không còn không biết điều như trước kia nữa."
Trần Mạnh Sơn bóp gương mặt tôi, hắn bảo: "Cô có thể như thế là tốt nhất, tôi chỉ có một thằng em trai như Mạnh Dương, tôi không cho phép bất kì ai hủy hoại nó."
Tôi vội vàng đón ý hùa theo: "Tôi sẽ không gặp anh ấy, nhớ nhung anh ấy nữa, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn hầu hạ anh..."
Trần Mạnh Sơn cúi đầu xuống hôn lên môi tôi, chặn hết những lời tôi chưa kịp nói trong cổ họng, nụ hôn của hắn càng ngày càng mãnh liệt, tôi bắt đầu đáp trả. Không biết có phải vì sự đáp trả của tôi hay không, hắn trở nên rất kích động, giơ tay giật luôn chiếc khăn tắm trên người tôi.
Giọng hắn có phần gợi cảm và vồn vã: "Mau, cởi thắt lưng cho tôi."
Tôi nghe lời hắn, mở thắt lưng của hắn, tiếng mặt khóa vang lên tạch một tiếng, trái tim tôi đột nhiên thấp thỏm.
Trần Mạnh Sơn dùng bàn tay rảnh rỗi còn lại để vội vàng cởi quần âu, sau đó tách hai chân tôi ra, đâm mạnh vào...
Tôi đau đến mức trái tim như xé ra thành nhiều mảnh.