CHƯƠNG 24: ANH HAI BÀY TỎ
Trần Mạnh Dương nhìn tôi rồi mỉm cười, "Minh Thư hình như gầy đi, có phải chỉ mải mê làm việc mà quên ăn quên ngủ không vậy?" Trần Mạnh Dương nói xong bèn đi vòng qua Trần Mạnh Sơn, kéo va li cho tôi, còn xoa đầu tôi nữa, "Sao thấy anh hai đến đón mà em có vẻ không vui thế?"
Anh xoa đầu tôi như ngày xưa vậy, cảm giác quen thuộc ấy khiến tim tôi đập rất nhanh, tôi nhìn anh như ngây dại, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.
"Khụ..." Trần Mạnh Sơn lạnh mặt ho khẽ vài tiếng.
Tôi hoảng hồn liếc Trần Mạnh Sơn, hắn cũng đang nhìn tôi với ánh mắt cảnh cáo. Tôi quay ra nói với Trần Mạnh Dương, "Anh đưa va li cho em đi, em tự cầm được."
Song Trần Mạnh Dương kéo va li ra đằng sau mình rồi nhìn tôi rất sâu xa, "Anh vẫn là anh hai của em, chưa từng thay đổi."
Anh nói anh ấy vẫn là anh ấy, chưa từng thay đổi.
Haha.. nhưng anh đã lấy vợ sinh con rồi, sao vẫn là anh hai mà tôi yêu chứ?
Trần Mạnh Sơn bước rất nhanh, tôi biết hắn đang rất giận, chắc hắn sẽ tìm chỗ nào đó không có ai để trừng phạt tôi.
Trần Mạnh Dương kéo tay tôi đuổi theo Trần Mạnh Sơn, tôi muốn giằng tay anh ra nhưng lại tiếc. Biết anh ấy đã có vợ con mà tôi còn như vậy, chẳng lẽ tôi muốn làm tình nhân đến thế ư?
Tôi đấu tranh tư tưởng vài giây, cuối cùng vẫn rút tay khỏi tay Trần Mạnh Dương, "Anh hai, làm vậy không ổn đâu." Tôi vừa nói vừa lấy lại va li của mình.
Tới bãi đỗ xe, Trần Mạnh Dương hôm nay lái một chiếc xe việt dã Land Rover đến. Anh và Trần Mạnh Sơn có rất nhiều điểm khác biệt. Ví dụ như ô tô, anh thích loại xe việt dã như Jeep hay Land Rover, còn Trần Mạnh Sơn thì hay đi Maybach, Mercedes-Benz, Roll-Royce, đều là mấy dòng xe đắt đỏ trị giá mấy tỷ.
Tôi tự giác ngồi ở ghế sau, tôi tưởng Trần Mạnh Sơn sẽ ngồi ghế phó lái, nhưng hắn lại ngồi ghế sau cùng tôi. Tôi rất sợ Trần Mạnh Dương sẽ biết được quan hệ bẩn thỉu giữa tôi và Trần Mạnh Sơn, tôi sợ anh sẽ coi thường tôi.
Trần Mạnh Dương cũng kinh ngạc khi Trần Mạnh Sơn chọn ngồi ghế sau, anh quay đầu lại nhìn hắn, "Anh lên đây ngồi đi, hai anh em mình còn nói chuyện chứ."
Trần Mạnh Sơn dựa lên ghế, xoa xoa đầu mình, "Hôm khác nói đi, anh chợp mắt một lát." Hắn nói xong thì nhắm mắt lại.
Trần Mạnh Dương thấy Trần Mạnh Sơn như vậy thì quay ra cười với tôi, "Anh cả hình như thay đổi rồi."
Tôi bối rối cười hùa theo, "Thế ạ." Tôi biết ý anh là gì, chuyện Trần Mạnh Sơn ghét tôi không phải là bí mật ở nhà họ Trần. Giờ hắn chủ động ngồi ghế sau cùng tôi, Trần Mạnh Dương nhất định sẽ thấy lạ lắm.
Trần Mạnh Dương vừa lái xe vừa nói chuyện với tôi. Tôi biết Trần Mạnh Sơn không ngủ, vì hắn đã đạp tôi mấy lần rồi, tôi biết hắn đang cảnh cáo tôi không được nói quá nhiều với Trần Mạnh Dương.
Tới nhà họ Trần, bà cụ Trần đứng ngoài cửa đợi. Vừa thấy Trần Mạnh Sơn, bà đỏ ửng mắt tập tễnh bước đến ôm lấy hắn, gọi hắn là cháu ngoan của bà, bà nhớ cháu quá.
Trần Mạnh Sơn không quá hiếu thuận với Trần Nguyên Đông, nhưng hắn rất yêu quý bà của mình. Có thể nói người quan trọng nhất với Trần Mạnh Sơn là bà nội và em trai hắn.
Mẹ tôi mỉm cười nhìn tôi, kéo tay tôi ý bảo chào bà cụ Trần và chú Trần đi.
Tôi lễ phép chào Trần Nguyên Đông và bà cụ, hỏi thăm họ có khỏe không. Trần Nguyên Đông chỉ cười nhẹ với tôi, nhưng nhìn sao cũng thấy nụ cười ấy nặng nề u ám, còn bà cụ Trần thì vẫn lạnh nhạt với tôi như trước.
Tôi kéo va li về phòng mình. Cả biệt thự này phòng nào cũng có hệ thống sưởi, kể cả phòng của người giúp việc cũng vậy, song chỉ có phòng tôi thì không.
Thành phố A ở miền Bắc nên mùa đông rất lạnh, tôi ngồi trên giường mà chân tay tê cứng. Tôi thầm thắc mắc sao không thấy Nguyễn Nhung và con của Trần Mạnh Dương. Tính ra thì con của anh chắc cũng được một tháng tuổi rồi. Theo lý thì giờ nhà họ Trần phải tấp nập tổ chức lễ đầy tháng cho cháu trai mới đúng, nhưng hoàn toàn không có vẻ gì là vậy cả.
Khi mẹ tôi vào phòng tôi vẫn đang ngẩn ra suy nghĩ, mẹ hỏi tôi, "Sao con không ra ngoài? Mọi người ai cũng ở ngoài đó cả, con thì cứ ru rú trong phòng, bà cụ sẽ nghĩ con lười mà không vui đấy."
Tôi ngước nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mẹ mình, mẹ vẫn đẹp như trước, tiếc rằng những nếp nhăn mờ trên khóe mắt đã bóc trần sự thật rằng mẹ đã không còn trẻ.
"Sau này mẹ không cần quan tâm con làm gì đâu, mẹ tự lo cho thân mẹ đi." Tôi không khách sáo nói thẳng với mẹ mình.
Mẹ tôi tức giận quát tôi, "Sao con dám nói kiểu đấy với mẹ hả?"
"Haha..." Tôi cười lạnh, "Mẹ còn biết mẹ là mẹ ruột của con à? Con còn tưởng mẹ là mẹ kế cơ."
Mẹ tôi tát một phát thật mạnh lên má tôi, "Lý Minh Thư, con đừng chọc điên mẹ. Mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra con nuôi con khôn lớn, nếu không có mẹ thì con chết đói ở vùng nông thôn rồi."
Tôi nhìn mẹ bằng ánh mắt sắc lạnh, khiến mẹ hơi sợ sệt. Mẹ muốn chạm vào tôi nhưng tôi lại hất tay mẹ ra rồi chỉ thẳng ra cửa, "Mẹ đi ra đi!"
"Sao em lại nói với dì như thế chứ?" Trần Mạnh Dương đột nhiên bước vào phòng tôi.
Mẹ tôi thấy Trần Mạnh Dương đến thì vội mỉm cười nịnh nọt, "Cậu hai đừng vào, phòng này lạnh lắm, cậu ốm mấy hôm mới khỏe lại, đừng để bị nhiễm lạnh."
Trần Mạnh Dương mỉm cười với mẹ tôi, "Dì ra ngoài trước đi, tôi muốn nói mấy câu với Minh Thư."
Mẹ tôi nghe vậy thì cười híp mắt với tôi, "Minh Thư, con nói chuyện với anh hai đi nhé. Mẹ xuống làm cho con ít đồ ăn."Mẹ ra ngoài còn thuận tay đóng cửa lại, Trần Mạnh Dương ngồi lên giường tôi, đưa tay xoa nhẹ bên má vừa bị tát của tôi. Tôi tránh tay anh.
Anh thở dài, "Minh Thư, anh nghe thấy tiếng em với mẹ em cãi cọ. Trước em đâu nói vậy với mẹ em? Em sao vậy?"
Tôi đứng dậy, ngồi trên giường cùng anh khiến tôi thấy không phải phép, "Anh hai cũng ra ngoài đi, giờ anh là người đã có vợ rồi, cứ vào phòng em như vậy thì không tốt đâu."
Trần Mạnh Dương cũng đứng dậy đi đến trước mặt tôi, anh đưa tay lên mấy lần như muốn đặt lên vai tôi, song cuối cùng đều buông xuống, "Thư à... anh ly hôn rồi."
Câu nói ngắn ngủi ấy như dội một quả bom vào đầu tôi khiến nó ong ong quay cuồng, ngơ ngác nhìn Trần Mạnh Dương. Khuôn mặt anh trở nên mờ dần, tôi run môi, định hỏi gì đó nhưng không nói nên lời. Tôi nhìn anh, bước chân không tự chủ lùi về sau.
Trần Mạnh Dương đột nhiên nắm lấy vai tôi, ngăn tôi không tiếp tục lùi về phía sau nữa. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi như hạ quyết tâm, dường như anh định giải thích gì đó, "Minh Thư, anh ly hôn rồi, anh biết anh không nên nói với em chuyện này, nhưng anh vẫn muốn giải thích. Thực ra không có tình một đêm nào hết, hôm đó anh say không biết trời đất là gì sao có thể làm chuyện đó được. Hôm sau tỉnh dậy chỉ thấy Nguyễn Nhung nằm cạnh mình. Mấy tháng sau cô ta nói với anh rằng cô ta mang thai. Em biết anh là bác sĩ mà, anh không thể tàn nhẫn giết chết một sinh linh được. Song khi đứa trẻ được sinh ra, đôi mắt nó màu xanh. Lúc đó Nguyễn Nhung mới nói thật với anh, hôm ấy cô ta ngủ với mấy người, người cuối cùng là anh nên nghĩ đứa trẻ là của anh. Thực ra anh không quan hệ với cô ta, anh say như chết có biết gì đâu."
Một người đàn ông say như chết thì sao cứng được, vậy lấy đâu ra chuyện tình một đêm.
Mắt tôi ửng đỏ lên, ngay cả khi bị mẹ đánh tôi cũng không như vậy. Giờ tôi chỉ muốn khóc thật to, tại sao số phận lại thích trêu đùa tôi như vậy? Tôi cắn chặt môi mình đến rớm máu chỉ để ngăn nước mắt tuôn rơi.
Trần Mạnh Dương đau lòng nhìn tôi, "Minh Thư, em đừng như vậy, anh sẽ đau lòng lắm."
"Vì sao? Vì sao anh lại nói với em những việc đó chứ? Anh có quan hệ với Nguyễn Nhung hay không, đứa trẻ có phải con anh không thì liên quan gì đến em? Anh dựa vào cái gì mà kể chuyện của anh cho em? Em không hề muốn biết chuyện đó. Anh đi ra ngoài cho em ngay đi!"
Tôi đẩy Trần Mạnh Dương ra, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Anh không đi mà ôm chặt lấy tôi, "Không, anh không đi đâu. Đều là lỗi của anh, anh không nên làm em buồn. Đều là lỗi của anh, là anh sai, Minh Thư, anh sai rồi."
Người đàn ông tôi yêu ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào lặp đi lặp lại rằng anh ấy sai rồi. Phải, anh ấy sai, tôi cũng sai, cả hai chúng tôi đều sai.
Tôi biết tôi và anh không thể tiếp tục được nữa, nếu tôi chưa từng có quan hệ bẩn thỉu đó với Trần Mạnh Sơn thì có lẽ khi nghe anh nói đã ly hôn, đứa trẻ không phải của anh, hẳn tôi sẽ rất vui vì mình lại có cơ hội.
Nhưng giờ lòng tôi đau không chịu được. Nước mắt tôi thấm lên áo Trần Mạnh Dương, tôi đấm mạnh lên ngực anh, anh hại tôi thảm quá.
Tôi khóc, anh cũng khóc theo tôi. Tôi biết Trần Mạnh Dương là người thế nào, anh vốn là một người tốt bụng. Nguyễn Nhung nói cô ta có thai con của anh, anh không thể bảo cô ta phá thai được. Anh không phải Trần Mạnh Sơn, anh không thể giết chết một sinh linh như vậy.
Cũng nhờ sự tốt bụng của anh mà tôi mới bình yên lớn lên trong nhà họ Trần. Tôi đến đây năm năm tuổi, khi đó anh còn chưa đến tám tuổi. Tôi gọi anh là anh hai đều có mục đích cả, nhưng anh mỉm cười còn xoa đầu tôi, còn đưa đồ chơi của mình cho tôi nữa. Trong lòng tôi, anh luôn là một người ấm áp.
Anh vẫn biết chuyện giữa mẹ tôi và bố anh đã dẫn đến cái chết của mẹ anh. Anh không thích mẹ tôi, nhưng anh không căm thù và tra tấn tôi như Trần Mạnh Sơn. Anh cho tôi tình yêu, sự bảo vệ và dịu dàng bất tận.
Chính vì sự dịu dàng và tình yêu này, tôi có thể nguyện chết vì anh. Trả thù so với anh chỉ là việc cỏn con không đáng nhắc đến, nhưng cơ thể linh hồn tôi đã bị vấy bẩn, tôi không xứng với người đàn ông ấm áp như vầng thái dương này.
Tôi khóc trong lòng Trần Mạnh Dương. Tôi lưu luyến vòng tay của anh biết bao, song tôi biết mình không thể nữa rồi. Nếu cứ như vậy, kết cục của tôi ắt sẽ chẳng tốt lành gì.
Tôi đẩy Trần Mạnh Dương ra nhưng anh cố ôm lấy tôi không chịu buông.
Đúng lúc này cửa phòng bật mở, người ngoài cửa là Trần Mạnh Sơn. Hắn lạnh lùng nhìn hai người chúng tôi, "Đang ôn chuyện hả? Ôm nhau chặt đến mức phát khóc hả?"
Trần Mạnh Dương buông tôi ra rồi lau nước mắt trên mặt mình, "Anh, anh vào phải gõ cửa chứ."
Tôi cúi đầu không dám nhìn Trần Mạnh Sơn, chắc hắn muốn túm tóc tát tôi rồi mắng tôi là con khốn lắm. Song vì có Trần Mạnh Dương ở đây nên hắn không làm vậy. Trước mặt Trần Mạnh Dương, hắn luôn đóng giả làm người anh tốt.
Hắn nhất định sẽ thừa lúc không có ai mà hành hạ tôi.
"Anh gõ rồi đấy chứ, hai đứa không để ý thì có." Trần Mạnh Sơn đáp.
Trần Mạnh Dương xoa đầu tôi, "Minh Thư, em đang không khỏe thì qua phòng anh ngủ đi. Phòng này của em không có sưởi."
Trước kia Trần Mạnh Dương luôn e dè không dám đối tốt với tôi trước mặt Trần Mạnh Sơn, giờ bị hắn bắt gặp đang ôm tôi, anh lại nói quang minh chính đại như thế.
Tôi biết lúc này chắc Trần Mạnh Sơn muốn xé xác tôi ra lắm, tôi lau nước mắt rồi nói với Trần Mạnh Dương, "Không cần đâu, chăn dày nên cũng không lạnh đâu ạ. Hai anh chắc có nhiều điều muốn nói với nhau lắm, hai người cứ đi trước đi."
Tôi muốn Trần Mạnh Dương kéo Trần Mạnh Sơn ra ngoài, Trần Mạnh Dương ở bên tôi nhiều năm nên rất hiểu ý tôi, anh bèn quay ra nói với Trần Mạnh Sơn, "Vậy anh em mình ra ngoài nói chuyện đi, để Minh Thư nghỉ ngơi.
Tôi liếc mắt nhìn Trần Mạnh Sơn, ánh mắt hắn nhìn tôi lạnh đến độ đủ khiến tôi chết cóng.
"Anh cũng có vài việc cần nói với chú." Trần Mạnh Sơn nói xong thì quay người ra khỏi phòng.
Sau khi cả hai ra ngoài, tôi ngồi bệt xuống đất, cảm thán đúng là cuộc đời trêu ngươi. Khi tôi đã làm bung bét hết cuộc đời mình thì Trần Mạnh Dương nói với tôi, anh đã loại bỏ mọi trở ngại xung quanh mình. Haha, còn gì hài hước hơn nữa chứ?
Tôi ngồi ôm gối dựa lưng vào giường mà ngẩn người. Trần Mạnh Dương gõ cửa rồi nói vọng vào, "Minh Thư, anh vào nhé."
Tôi vừa nói câu anh đừng vào thì Trần Mạnh Dương đã mở cửa ra rồi, trong tay anh là một thứ gì đó rất lớn, đặt trong góc phòng tôi.
Anh thấy tôi ngồi bệt dưới đất thì vội vàng nâng tôi lên giường, "Sao lại ngồi dưới đất, lạnh lắm biết không!"
Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như thuở nào, anh vuốt ve khuôn mặt tôi rồi nói rất trịnh trọng, "Những việc đã qua khiến anh nhận ra điều gì mới là quan trọng nhất. Trước đây anh suy nghĩ rất nhiều, đã khiến em chịu nhiều đau khổ. Sau này anh sẽ không như vậy nữa, anh đã nói với anh Sơn là anh thích em, anh muốn cưới em rồi."
Tôi giật mình, không ngờ Trần Mạnh Dương dám nói câu đó với Trần Mạnh Sơn, hắn rất để ý đến em trai mình.
"Anh nói rồi, sau này anh sẽ không để em phải khổ nữa. Anh xin lỗi, trước đây đều do anh không tốt."
Tôi gạt tay Trần Mạnh Dương ra, lạnh lùng chất vấn anh, "Anh điên à? Anh đã hỏi ý em chưa mà làm vậy? Sao anh không hỏi rằng em có đồng ý ở bên anh không?"
Trần Mạnh Dương căng thẳng nhìn tôi rồi hỏi rất cẩn thận, "Vậy em có muốn ở bên anh không?"
Tôi biết giờ mình phải thật nhẫn tâm. Tôi nhìn gương mặt dịu dàng tràn đầy tình cảm của anh mà gằn từng chữ, "Em không muốn!"