Nếu Không Là Tình Yêu

Chương 23: CHƯƠNG 23 DỊU DÀNG LÀ LƯỠI DAO SẮC BÉN




CHƯƠNG 23: DỊU DÀNG LÀ LƯỠI DAO SẮC BÉN

Thật ra lúc tôi nói câu đó xong cũng thấy hối hận. Tôi từng xem lịch làm việc của Trần Mạnh Sơn và biết mùng 3 tết hắn sẽ tới Anh. Đáng lẽ tôi nên chờ lúc hắn sắp đi mới nói chuyện muốn du lịch, không cần nói thẳng là đi đâu, không chừng hắn sẽ đưa tôi theo. Giờ tôi lỡ miệng nói sớm như vậy, cảm giác như cố ý.

Tôi đối diện với ánh mắt thăm dò của Trần Mạnh Sơn, cố nặn ra một nụ cười, "Anh không muốn tốn tiền vì tôi thì thôi." Tôi nói xong thì xoay người nằm cách xa hắn.

Song Trần Mạnh Sơn giữ eo tôi, kéo tôi vào lòng hắn, "Cô nói làm tình nhân của tôi cũng không sao à?"

Ánh mắt của hắn rất kỳ lạ. Ý định của tôi là muốn khiến hắn vui, nhưng vui chưa thấy đâu đã bán đứng bản thân mình luôn rồi.

Tôi gượng cười, "Tôi nói bừa thôi ấy mà. Nếu anh kết hôn rồi mà vẫn không chịu buông tha tôi, vậy chẳng phải tôi thành bồ nhí à, tôi còn e lại gì nữa chứ."

"Cũng phải, tôi thấy cô thay đổi nhanh thật đấy, song chí ít là thức thời biết thân biết phận hơn." Tôi không hiểu hắn nói vậy là đang khen hay đang nhạo báng tôi nữa. Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc dài của tôi, "Mùng ba tôi phải đến Anh công tác, nếu cô muốn đi chơi thì đi cùng luôn."

Trần Mạnh Sơn đồng ý cho tôi đi cùng làm lòng tôi vui rạo rực, tôi thầm nghĩ mình đã tiến thêm một bước nữa về phía mục tiêu của mình. Song tôi không hề biết rằng phong ba bão táp đang chờ tôi phía trước.

Trần Mạnh Sơn vuốt tóc tôi rồi đưa tay xuống dưới, tôi vừa mới truyền nước xong mà hắn vẫn muốn làm chuyện đó sao? Hắn định tiễn tôi xuống suối vàng hả?

"Vòng cổ của cô đâu rồi? Sao không đeo?" Trần Mạnh Sơn bất mãn sờ cổ tôi.

Chiếc vòng đó tôi đã tháo ra từ sáng, giờ hắn mới phát hiện tôi không đeo. Tuy chiếc vòng đó đẹp đấy, nhưng tôi khó lòng mà thích nó được.

"Giá chiếc vòng đó đắt đỏ lắm. Tôi chưa từng đeo món trang sức nào đắt như vậy, sợ làm mất nên mang cất rồi." Tôi giải thích.

Trần Mạnh Sơn liếc tôi, "Đúng là thứ đàn bà tục tĩu, có mấy trăm triệu thôi cũng quý như mạng. Mai mang ra đeo đi."

Tôi gật đầu, "Ừ, sau này anh tặng tôi nhiều đồ đắt tiền vào, quần áo trang sức túi xách giày dép nhà cửa các thứ, lúc đó tôi sẽ trở thành quý bà sang chảnh như mấy phu nhân quý tộc kia thôi." Nếu hắn tặng thì tôi cũng lấy, ngu gì mà không nhận nhỉ, bán được càng nhiều tiền.

Trần Mạnh Sơn nhìn tôi mà cạn lời, chắc hắn đang nghĩ tôi chẳng khác đám đàn bà ham hư vinh ngoài kia.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy thì bên người đã không còn ai. Chăn không còn độ ấm nên chắc Trần Mạnh Sơn đã dậy từ lâu rồi.

Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại thấy đã sắp chín giờ, nên không ngủ tiếp nữa. Lúc tôi vệ sinh cá nhân xong xuống tầng, quản gia đi đến nói với tôi, "Cậu Trần đang chạy bộ ở hồ nhân tạo phía trước, cô Lý có thể qua mời cậu ấy về ăn sáng không?"

Quản gia rất chu đáo. Tôi đành đồng ý với ông.

Tôi đi tới hồ nhân tạo, thấy Trần Mạnh Sơn đang chạy bộ quanh hồ bèn gọi hắn, "Trần Mạnh Sơn, nghỉ đi, về ăn sáng thôi."

Trong ánh nắng mai mùa đông, Trần Mạnh Sơn ẩn trong làn sương mờ mỉm cười và gật đầu với tôi. Hắn chạy đến trước mặt tôi, đầu đầy mồ hôi. Tôi rút khăn giấy trong túi áo khoác ra đưa cho hắn, song hắn không nhận lấy. Tôi biết điều rút giấy ra rồi kiễng chân lên lau mồ hôi cho hắn. Trần Mạnh Sơn đứng im không nhúc nhích để tôi lau mồ hôi cho.

"Anh ra nhiều mồ hôi thật đấy, chạy lâu lắm rồi à?" Tôi vừa lau vừa hỏi.

Trần Mạnh Sơn hơi cúi đầu để tôi lau thuận tay hơn, giọng nói của hắn vẫn còn mang theo tiếng thở hổn hển, "Tôi chạy mười hai vòng quanh hồ rồi. Tôi cứ tưởng chạy vài vòng thôi là cô tới cơ. Ra giêng cô phải dậy sớm chạy bộ với tôi, cô xem lại sức khỏe của mình đi, động tí là phải vào viện."

Sức khỏe của tôi kém lắm hả? Động tí là phải vào viện à? Nhờ ai ấy nhỉ? Tôi không nói gì chỉ mỉm cười, "Được, chăm vận động tốt cho cơ thể."

Trần Mạnh Sơn ôm eo tôi về biệt thự. Ăn sáng xong hắn đưa tôi đến trung tâm thương mại. Tôi nghĩ hắn định đưa tôi về thành phố A, mai là giao thừa rồi mà.

"Anh muốn mua đồ tết à? Không cần đâu, nhà họ Trần chắc chuẩn bị hết rồi." Tôi nói với Trần Mạnh Sơn.

"Cô nghĩ đến lượt tôi đi mua đồ tết đấy, mà tôi không được đến trung tâm thương mại mua thứ khác hả?" Trần Mạnh Sơn vừa lái xe vừa đáp.

Tới nơi, hắn dẫn tôi đến khu thời trang nữ cao cấp, tôi đoán chắc vì lời tôi nói hôm qua nên nay hắn mới đưa tôi đi mua quần áo.

Trần Mạnh Sơn giải thích, "Năm mới mà nhìn cô mặc đám nùi giẻ gì này, đúng là chỉ biết làm mất mặt nhà tôi. Nay mua cho cô mấy bộ trông ổn ổn chút, năm mới có họ hàng đến thì mặc."

Tôi nghe vậy thì chủ động ôm tay Trần Mạnh Sơn, "Cảm ơn anh nha anh trai!"

Trần Mạnh Sơn đột nhiên dừng bước, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ, "Lý Minh Thư, cô không nghĩ là mình đang tỏ ra ngoan ngoãn quá mức à?"

"Thế à? Ngoan hơn thì tốt chứ sao, anh không biết cứ hễ tôi không ngoan là phải nhập viện à? Trần Mạnh Sơn, tôi mong chúng ta có thể chung sống hòa bình với nhau, đừng cứ hở ra là cãi nhau, anh thấy sao?" Tôi nheo mắt cười với hắn.

"Cô không hận tôi à?" Trần Mạnh Sơn hỏi.

Tôi nghĩ một chút rồi đáp, "Cũng không hẳn là hận, mà là không muốn hận. Thật ra anh chỉ cần đối tốt với tôi một chút là tôi không hận gì đâu, ví dụ như giờ tôi cảm thấy anh rất tốt, còn biết đưa tôi đi mua quần áo nữa."

Trần Mạnh Sơn nghi ngờ nhìn tôi, "Đừng tưởng nói vài ba câu mà tôi tin sái cổ nhé, tôi thừa biết cô tâm địa gian xảo thế nào rồi."

Tôi lại dùng chiêu làm nũng, "Trời đất, tôi tâm địa gian xảo thì cũng làm gì được anh nào. Tôi cũng có bàn tay vàng đâu mà đòi cuộc sống đi lên."

"Bàn tay vàng là cái gì?" Trần Mạnh Sơn không hiểu lời tôi nói.

Tôi kiên nhẫn giải thích cho hắn, "Từ hot trên mạng bây giờ đấy, đại loại là anh có được khả năng đặc biệt, nhờ đó mà vươn lên đạt được thành công trong cuộc sống."

Trần Mạnh Sơn lớn hơn tôi khoảng tám tuổi, rất nhiều thứ tôi biết nhưng hắn không biết. Cũng nhờ tôi ngoan ngoãn làm hắn vui nên hắn mới hào phóng mua cho tôi hơn một tỷ tiền quần áo túi xách hàng hiệu, thú thực từ bé đến lớn tôi chưa bao giờ mặc những thứ đắt đỏ thế này.

Dáng người của tôi cao gầy nên mặc đồ gì cũng hợp. Trần Mạnh Sơn có vẻ rất hài lòng khi thấy tôi mặc bộ này, bèn quyết định mua luôn. Cuối cùng, tôi và hắn xách túi lớn túi nhỏ rời khỏi trung tâm mua sắm.

Tôi đang mệt muốn chết định nói đi tìm chỗ ăn trưa, tôi đang đến tháng nữa chứ, mệt càng thêm mệt. Song Trần Mạnh Sơn đang có hứng nên cố chấp dẫn tôi đến tầng năm xem đồ trang sức, tôi đành phải lết theo.

Tôi không thích đeo trang sức cho lắm, trước đây tôi chỉ đeo chiếc vòng ngọc mà Trần Mạnh Dương tặng, tôi đã khóc rất nhiều khi chiếc vòng đó bị vỡ.

Trần Mạnh Sơn hỏi tôi thích gì, mua mấy bộ về đeo thay đổi. Mỗi bộ trang sức ở đây đều có giá mấy tỷ, giờ hắn mua cho tôi mấy bộ, sau này bán đi là đủ ra nước ngoài sống sung sướng cả đời rồi.

"Đắt lắm, thôi không cần đâu." Tôi giả vờ khách sáo với Trần Mạnh Sơn, nhưng ánh mắt thì cố tình liếc qua một chiếc vòng tay kim cương.

Ánh mắt của Trần Mạnh Sơn rất nhạy bén, hắn bèn nói với nhân viên, "Lấy chiếc vòng tay kim cương này ra cho tôi."

Nhân viên nghe vậy thì nhanh nhẹn đưa chiếc vòng cho hắn, Trần Mạnh Sơn nhận vòng rồi kéo tay tôi. Da tôi trắng nên đeo trang sức cũng hợp.

Trần Mạnh Sơn đeo chiếc vòng kim cương ấy lên tay tôi rồi ngắm nghía. Cô nhân viên trong tiệm vội khen, "Bạn gái anh đeo chiếc vòng này đẹp thật đấy ạ."'

Tôi liếc Trần Mạnh Sơn rồi mỉm cười, "Anh thấy sao, đẹp không?"

Trần Mạnh Sơn không trả lời mà hỏi ngược lại, "Cô thích không?"

Tôi gật đầu thật mạnh, "Thích lắm!"

Trần Mạnh Sơn hài lòng quay ra nói với nhân viên, "Lấy cho tôi cả bộ đi."

Cô nhân viên nọ vui vẻ đi lấy hàng cho Trần Mạnh Sơn. Hôm nay hắn mở hàng đủ để cô ta không phải lo doanh số cả năm.

Trần Mạnh Sơn chỉ vào một chiếc nhẫn đính kim cương trong tủ kính, "Thích chiếc này không?"

Tôi giả vờ rụt rè gật đầu với hắn, "Rất đẹp, nhưng thích thì thích, giá cao quá. Nay anh tiêu nhiều tiền vì tôi quá rồi, thôi đừng mua nữa."

Trần Mạnh Sơn vỗ má tôi, "Cô thích là được, tôi không để ý chút tiền con ấy đâu."

Trần Mạnh Sơn tiêu hết gần sáu tỷ để mua chiếc nhẫn ấy cho tôi. Tôi vừa cầm nhẫn là vội đeo lên tay ngắm ngay, tôi có thể nhìn thấy nụ cười khinh thường của Trần Mạnh Sơn. Tôi thầm nghĩ, Trần Mạnh Sơn quá tự phụ, hắn hoàn toàn không hiểu tôi.

Cửa hàng này chủ yếu bày bán trang sức kim cương, chỉ số ít quầy trưng bày là ngọc. Tôi nhìn thấy một chiếc vòng ngọc rất giống với chiếc mà Trần Mạnh Dương đã tặng mình. Chiếc vòng mà anh tặng thực ra rất rẻ, tính ra chỉ hơn ba triệu, anh ấy mua tặng tôi trong một chuyến du lịch. Song tôi rất trân trọng chiếc vòng ấy, ngày nào cũng phải vuốt ve nó mấy lần, sau không cẩn thận nên bị vỡ. Nghĩ lại thì nó cũng giống như quan hệ giữa tôi và anh vậy, tuy tôi cẩn thận giữ gìn nhưng cuối cùng vẫn tan vỡ.

Có phải tôi không xứng có được những thứ tốt đẹp?

"Cái này cũng thích à, mua luôn đi." Trần Mạnh Sơn đứng cạnh nói.

Tôi nhìn chiếc vòng ấy lần cuối rồi nói với Trần Mạnh Sơn, "Thôi, tôi không thích vòng ngọc. Mà kể ra vòng ngọc giá rẻ, mua về tôi cũng chẳng đeo, đeo vòng kim cương như này mới nở mày nở mặt chứ."

Trần Mạnh Sơn nâng bàn tay tôi lên ngắm nghía rồi nói, "Cô đeo vòng kim cương hợp hơn, vòng ngọc không hợp với cô đâu."

Hắn nói vậy cũng không có ý gì khác, nhưng lại làm tôi nghĩ đến Trần Mạnh Dương. Chắc Trần Mạnh Dương cũng không hợp với tôi.

Chúng tôi ăn trưa tại một nhà hàng ngay trong trung tâm mua sắm. Ăn xong Trần Mạnh Sơn lái xe đưa tôi về. Lúc ngồi trên xe, tôi vui vẻ vuốt ve chiếc vòng trên tay mình.

Khi dừng xe chờ đèn đỏ, Trần Mạnh Sơn quay lại nhìn tôi rồi bật cười khinh thường, "Xem ra cô cũng chỉ đến thế mà thôi."

Tôi biết ý hắn là gì. Trước giờ Trần Mạnh Sơn luôn xem thường tôi, chắc lúc này hắn đang nghĩ, tôi cũng ham giàu sang chẳng khác nào mẹ tôi.

Tôi làm như không để ý lời châm chích của hắn, "Phụ nữ ai chẳng giống nhau, có ai dám nói mình không thích quần áo túi xách hàng hiệu, trang sức kim cương sao?"

Trần Mạnh Sơn không đáp. Đèn xanh bật lên, hắn khởi động xe rồi lái thẳng về biệt thự, lúc xuống xe còn nói với tôi, "Đi thu dọn đồ đạc đi, ba giờ chiều nay bay."

Tôi biết mình trốn không thoát việc phải đối mặt với cả nhà Trần Mạnh Dương.

Lên máy bay, Trần Mạnh Sơn bắt đầu vùi đầu vào công việc. Tôi đang nhàm chán không có việc gì làm thì thấy có giấy bút trước mặt, tôi quay đầu nhìn Trần Mạnh Sơn đang tập trung làm việc rồi vẽ hình ảnh lúc này của hắn lên giấy. Bức tranh cũng chỉ phác sơ thôi chứ không vẽ tỉ mỉ. Chỉ khi vẽ Trần Mạnh Dương tôi mới có thể dùng 100% tâm huyết của mình.

Tôi vẽ xong bèn viết một dòng chữ bên cạnh: Chúc mừng năm mới Trần Mạnh Sơn. Xong xuôi đâu đấy, tôi bèn vỗ nhẹ lên mu bàn tay Trần Mạnh Sơn. Hắn khó chịu ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi biết hắn rất ghét bị quấy rầy khi đang làm việc nên trước khi hắn nổi cáu, tôi vội vàng đưa bức tranh cho hắn, "Anh đã tặng tôi nhiều đồ đắt tiền vậy rồi, tôi cũng tặng anh cho có qua có lại. Tuy không đáng tiền nhưng do chính tay tôi vẽ, của ít lòng nhiều." Tôi nói xong còn cười lấy lòng với hắn.

Trần Mạnh Sơn nhận lấy bức tranh vẽ lúc hắn đang cúi đầu xem tài liệu. Ai cũng bảo đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất, điểm ấy thì tôi công nhận, Trần Mạnh Sơn vừa rồi trông rất đẹp trai.

Tôi cẩn thận quan sát biểu cảm của Trần Mạnh Sơn và phát hiện nét cười rất nhạt trên khuôn mặt nghiêm túc của hắn, điều đó chứng minh hắn rất hài lòng với món quà mà tôi tặng.

"Cô nghĩ tôi sẽ thích mấy thứ không đáng một đồng này hả?" Trần Mạnh Sơn đặt tranh lên bàn, ra vẻ như không hài lòng lắm.

Tôi bĩu môi tỏ ra đáng yêu, "Anh giàu có vậy cơ mà, tôi thấy quà dùng tiền mua được mới là không có ý nghĩa."

Trần Mạnh Sơn lại cầm tranh lên xem rồi đáp, "Vẽ cũng được, tôi nhận." Hắn nói xong thì kẹp bức tranh trong tập hồ sơ.

Lúc trên máy bay, không khí giữa chúng tôi tạm coi là vui vẻ.

Khi hạ cánh, tôi không ngờ người đến đón chúng tôi là Trần Mạnh Dương. Giây phút thấy anh, tim tôi như ngừng đập, không tự chủ mà cách xa Trần Mạnh Sơn một chút. Trần Mạnh Sơn chú ý đến điều đó, hắn trừng mắt nhìn tôi.

Trần Mạnh Sơn bước nhanh đến ôm em trai mình, hai anh em rất lâu không gặp nên rất nhớ nhau. Hai người hỏi thăm vài câu mới buông tay ra, tôi xấu hổ đứng cạnh Trần Mạnh Sơn mà không biết phải làm thế nào. Ban đầu Trần Mạnh Dương nhìn tôi thì hơi xấu hổ không biết nói gì, ba người chúng tôi cứ đứng im như thế trong sân bay người đến kẻ đi.

Cuối cùng, Trần Mạnh Sơn lên tiếng phá vỡ không khí xấu hổ này, "Đi về chứ đứng ngây ra đó làm gì nữa!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.