CHƯƠNG 22: CÔ HẬN TÔI LẮM PHẢI KHÔNG
Vẻ lo lắng trên gương mặt hắn khiến tôi giật mình trong phút chốc, đây là Trần Mạnh Sơn mà tôi biết ư?
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, sửa soạn nhanh lên. Tôi đưa cô đến bệnh viện." Hắn nói xong thì thay luôn cả quần trong quần ngoài ngay trước mặt tôi.
"Không cần đâu, mấy ngày nữa là hết rồi. Có lúc cơ thể phụ nữ như vậy đấy, không chú ý bảo vệ bản thân thì khi đến tháng chỉ mình phải chịu đau." Muộn thế này rồi, tôi không muốn đến bệnh viện cho lắm.
Trần Mạnh Sơn nhíu mày, "Bảo đi thì đi đi, sao lắm lời vậy."
Tôi bị Trần Mạnh Sơn kéo đến bệnh viện, khoa phụ khoa, bác sĩ chẩn đoán xong bèn hỏi tôi, "Hôm qua cô vừa quan hệ tình dục à?"
Lúc đó mặt tôi đỏ bừng lên không dám ngẩng đầu cũng không biết phải trả lời thế nào, Trần Mạnh Sơn bình tĩnh đáp, "Làm vài lần, có phải bị thương không?"
Bác sĩ nhìn Trần Mạnh Sơn rồi trách móc, "Nhìn cũng đâu đến nỗi nào mà sao vô nhân tính thế hả? Cậu không biết phụ nữ đang trong kỳ thì không được làm chuyện đó sao? Nhẹ thì bị nhiễm trùng, nặng thì xuất huyết tử cung, ảnh hưởng đến việc mang thai sinh nở sau này nữa đấy."
"Ảnh hưởng đến việc mang thai ư?" Trần Mạnh Sơn hơi cao giọng. Tôi ngạc nhiên khi thấy phản ứng của hắn như vậy, tôi không mang thai được thì liên quan gì đến hắn chứ.
"Cậu thử nói xem. Vợ cậu như hoa như ngọc thì cậu cũng phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ, đâu thể muốn vùi dập thế nào thì vùi dập." Bác sĩ vẫn mặt nặng mày nhẹ với Trần Mạnh Sơn.
Tôi rất muốn ngắt lời bác sĩ rằng, tôi không phải vợ của hắn, tôi là bồ nhí thôi, cô có thấy người chồng nào đối xử với vợ mình thế không?
Trần Mạnh Sơn bị bác sĩ trách móc nhưng không đáp một câu nào.
Bác sĩ nói là bị nhiễm trùng, phải truyền dịch.
Trần Mạnh Sơn thuê một phòng bệnh cao cấp cho tôi. Khi y tá đưa tôi ra thì Trần Mạnh Sơn vẫn chưa về, tôi nghe loáng thoáng hắn hỏi bác sĩ là sau này cơ thể của tôi có còn mang thai được hay không.
Còn bác sĩ trả lời thế nào thì tôi không nghe thấy.
Tôi nằm trên giường bệnh chờ y tá gắn kim truyền dịch, Trần Mạnh Sơn vào phòng rồi ngồi xuống cạnh giường. Hắn cầm di động trong tay nhưng cũng chỉ cầm vậy thôi, có vẻ hắn đang bận suy nghĩ gì đó.
Trong phòng im lặng đến kỳ lạ.
Tôi hướng mặt về phía cửa sổ, ánh trăng bên ngoài khung cửa ấy đang tỏa ra những tia sáng lạnh lẽo.
"Mấy lần gần đây cô có uống thuốc không? Đừng để có thai đấy." Trần Mạnh Dương đột nhiên mở miệng.
Tôi quay đầu nhìn hắn, mặt hắn tái trắng dưới ánh đèn mờ, có vẻ gần đây tinh thần của hắn không ổn cho lắm. Làm ông chủ không hề hạnh phúc như tôi tưởng, chí ít thì khi ở cùng nhau, tôi luôn thấy hắn bận rộn không ngừng, một ngày được ngủ năm sáu tiếng đã là quý lắm rồi. Gần đây hắn còn phải tiếp xúc với giới chính trị để hợp tác dự án Lệ Thủy.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không có thai đâu."
"Lần trước cô uống thuốc rồi mà vẫn có thai đó thôi. Lần này cô lấy gì để cam đoan sẽ không như vậy?" Trần Mạnh Sơn hung dữ nói. Tôi thật sự càng ngày càng không hiểu hắn.
"Dù có thai thì tôi cũng phá nó. Anh yên tâm, tôi sẽ không cố bám lấy anh đâu." Lúc này, tôi đang rất tỉnh táo.
"Haha..." Trần Mạnh Sơn đột nhiên cười lạnh, "Tốt nhất là như vậy. Bác sĩ nói vòng tránh thai của cô bị tuột ra, chất lượng của phòng khám nhỏ đúng là chỉ đến vậy mà thôi. Nếu muốn đặt vòng thì đến bệnh viện lớn, cô yên tâm, tốn bao nhiêu tôi trả."
Trần Mạnh Sơn vốn nghiêng mặt không nhìn tôi, hắn nói xong câu đó thì quay lại nhìn tôi chằm chằm, "Tuy tôi thật sự không thích nổi cô, cũng không muốn tốn tiền với cô. Song có vài khoản không tiêu không được, lỡ cô lén sinh con ra rồi đến bắt tôi chịu trách nhiệm, tôi cũng không thể giết nó được. Cô nói xem tôi nói đúng hay không?"Tôi xem bệnh án mới biết vì sao lại xuất huyết nhiều đến thế. Là vì vòng tránh thai bị tuột, lại còn làm chuyện ấy, đúng là không tin được mấy phòng khám nhỏ.
"Anh cứ yên tâm. Cả đời Lý Minh Thư này thà không có con chứ quyết không sinh con cho anh." Tôi nói rất tuyệt tình mà cũng không hẳn vậy, tôi chỉ nói sự thật thôi, thực sự thì suy nghĩ của tôi là như vậy.
Trần Mạnh Sơn nhìn tôi song không nói gì, hắn đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ rồi mở toang cửa ra. Gió lạnh tràn vào phòng khiến tôi rùng mình, cơ thể tôi yếu nên rất sợ lạnh, tôi biết hắn cố ý làm thế. Kẻ khốn kiếp này luôn dùng mọi cách làm tôi không được sống dễ chịu mà. Tôi vừa nghĩ vừa co người quấn chăn.
Tôi thấy Trần Mạnh Sơn cầm điện thoại lên gọi điện, "Lão Trương à, vào đi."
Lão Trương là tài xế lâu năm của Trần Mạnh Sơn, chú ấy nhận được cuộc gọi là chạy đến phòng bệnh ngay. Vào phòng xong, chú ấy đi thẳng đến chỗ Trần Mạnh Sơn, "Cậu Trần có gì sai bảo ạ?"
Trần Mạnh Sơn nói bằng giọng vô cảm, "Chú có thuốc lá không?"
Lão Trương đáp, "Có, nhưng là loại giá rẻ thôi. Để tôi đi mua cho cậu bao khác."
Trần Mạnh Sơn khoát tay, "Không cần đâu, đưa tôi loại đó đi."
Lão Trương lấy một bao ba số tầm bảy chục nghìn một bao từ trong túi áo ra đưa. Trần Mạnh Sơn nhận thuốc lá và bật lửa rồi phất tay ý bảo lão Trương ra ngoài.
Trần Mạnh Sơn châm thuốc, hắn ngậm điếu thuốc đến trước mặt tôi, kéo ghế ra ngồi xuống rồi vừa hút vừa nheo mắt nhìn tôi.
Tôi không thể chịu được mùi khói thuốc, vừa ngửi thấy là khó thở ho khan. Trần Mạnh Sơn đúng là đồ hèn hạ, hẳn hắn rất vui sướng khi thấy tôi chật vật.
Tôi cố gắng nặn ra từng chữ trong cơn ho, "Trần Mạnh Sơn, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"
Trần Mạnh Sơn không để ý câu hỏi của tôi mà nói, "Lúc Trần Mạnh Dương hút thuốc cô cũng kháng cự ra mặt thế này à?"
Trần Mạnh Dương hút thuốc nhưng không nghiệm thuốc, thi thoảng hút hai điếu cho vui thôi. Song anh ta biết tôi bị viêm khí quản mãn tính nên không bao giờ hút trước mặt tôi.
Chỉ duy nhất lần ở Mỹ, anh ta nói với tôi rằng chúng ta chia tay đi, anh ta đã làm vậy.
Tôi che miệng và mũi, khó chịu nhìn Trần Mạnh Sơn, "Đưa tôi đến bệnh viện truyền nước rồi hút thuốc trước mặt tôi, anh muốn tôi sống hay chết đây hả? Trần Mạnh Sơn!'' Tôi nhẹ nhàng gọi tên hắn.
"Tôi muốn cô phải... phải..." Trần Mạnh Sơn đột nhiên đứng dậy, hắn trông có vẻ rất kích động, song chưa nói hết câu đã vội ngừng lại. Hắn đi tới trước cửa sổ, để gió lạnh bên ngoài thổi bay khỏi thuốc. Hắn nhìn bầu trời đêm mênh mông bên ngoài khung cửa, giọng nói lạnh lẽo như nước, "Tôi muốn cô chết dần chết mòn."
Tôi nhìn bờ vai rộng lớn của hắn, thân thể thẳng tắp của hắn. Mọi phụ nữ đều mơ ước có được người đàn ông có tiền có thế như vậy. Đây cũng là kẻ mà tôi căm thù nhất, tôi không hứng thú với tiền với quyền thế của hắn.
Tôi thấy hứng thú điều gì ở hắn sao?
Chính là cái mạng của hắn!
Tôi cứ như bị linh hồn mình dẫn dắt, rút phăng kim truyền dịch trên mu bàn tay ra, nâng chiếc ghế hắn vừa ngồi rồi đi chân trần đến phía sau hắn. Tôi chậm rãi giơ ghế lên, tôi nghĩ chỉ cần đập thật mạnh lên gáy hắn, hẳn hắn sẽ không thể sống để nhìn mặt trời ngày mai nữa.
Song chiếc ghế chỉ giơ được giơ lên vài cm rồi lại hạ xuống, tôi biết mình không có khả năng làm thế. Nếu hắn chết thì tôi cũng phải đền mạng. Nếu ngày nào đó không thiết sống nữa, tôi có thể không do dự mà đập chết hắn.
"Sao? Cũng chỉ đến thế thôi hả?" Trần Mạnh Sơn không quay đầu, hắn vẫn phóng tầm mắt ra nơi nào đó xa xôi ngoài cửa sổ, giọng nói của hắn vô cùng bình thản không chút tức giận.
Trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu hai bóng người, một người cao rất cao, người còn lại thấp hơn người kia một cái đầu, cái bóng nhỏ bé đầy yếu ớt.
Tôi đặt ghế đằng sau hắn, vươn tay níu lấy cánh tay hắn, "Đứng mệt rồi phải không. Ngồi đi."
Trần Mạnh Sơn cúi đầu nhìn tôi, hắn dập thuốc rồi bế ngang tôi lên, sau đó bấm chuông. Y tá vào phòng gắn kim truyền dịch cho tôi lần nữa.
Y tá đi, trong phòng chỉ còn mình tôi và hắn.
Trần Mạnh Sơn chỉnh lại chăn cho tôi, còn đưa tay vỗ mặt tôi, "Bị kim đâm vậy đau không?"
Tôi cười rất thản nhiên, "Với tôi mà nói, thế này đâu xứng gọi là đau." Câu nói của tôi còn mang hàm ý khác.
Trần Mạnh Sơn cười không đáp, hắn nghiện thuốc thật chứ không phải cố ý làm vậy với tôi. Hắn rút một điếu thuốc ra song chỉ ngậm chứ không châm lửa. Hắn nói chuyện câu được câu chăng với tôi, chúng tôi hiếm khi có lúc bình tĩnh ngồi lại trò chuyện như vậy.
Trần Mạnh Sơn hỏi chuyện thời đi học của tôi.
Kỳ lạ là hắn hỏi, "Cô có mấy đời bạn trai rồi?"
Tôi cười khổ, "Quen bạn trai cũng cần có thời gian, cậu chủ của tôi ạ."
Trần Mạnh Sơn tất nhiên không hiểu ý tôi nói, "Không có thời gian quen bạn trai? Việc học nặng lắm à? Sao tôi không biết nhỉ, tôi nhớ lúc mình học đại học khá nhẹ nhàng mà."
"Đúng là không nặng bằng hồi cấp ba, nhưng tôi khác anh khác, tôi còn phải làm thêm, nếu không thì tiền đâu mà đóng học phí tiền đâu mà ăn mà tiêu."
Trần Mạnh Sơn nghe vậy thì nhíu mày, "Cô đùa hay thật đấy? Nhà họ Trần chu cấp cho cô tiền học phí và sinh hoạt phí cơ mà."
"Chuyện anh làm mà anh cũng không nhớ à?" Người ta học cấp ba học đại học vui vẻ thế nào, tôi thì trải qua cuộc sống thế nào, nói không ghen tị không tủi thân thì là nói dối.
"Tôi làm gì chứ?" Trần Mạnh Sơn làm bộ mặt tôi không biết gì hết, cô đừng có vu khống.
"Khi tôi học cấp ba, anh coi như đã trở thành chủ của nhà họ Trần rồi. Anh không nhớ đã nói với bố mình thế nào sao? Nhà họ Trần không có nghĩa vụ phải nuôi nấng tôi, nuôi tôi mười năm đã là hết lòng quan tâm rồi. Vậy nên tôi đã bắt đầu tự lực cánh sinh từ năm mười mấy tuổi."
Chắc Trần Mạnh Sơn cũng lờ mờ nhớ ra chuyện đó nên mặt hơi đỏ lên, "Có chuyện như vậy à? Tôi không nhớ rõ lắm. Cô đang trách tôi hay trách nhà họ Trần vậy?"
Tôi cười, "Đâu có, sao tôi dám trách móc gì chứ, tôi cũng chẳng có tư cách ấy. Nhà họ Trần không phải nhà của tôi, anh cũng chẳng phải là gì của tôi hết, nhà các anh đâu có nghĩa vụ phải nuôi nấng tôi đâu, phải không nào?"Trần Mạnh Sơn gật đầu ra chiều đồng ý với lời tôi nói lắm, "Đúng là không có nghĩa vụ phải làm thế, nhưng dù sao thì nhà tôi cũng đã giúp đỡ cô khi cô còn là đứa trẻ chưa có năng lực sinh tồn, để cô trưởng thành đến giờ, cô nên cảm thấy biết ơn."
Tôi không hiểu câu nên cảm thấy biết ơn mà hắn nói là ý gì, song tôi sẽ không hỏi.
Tôi nói với hắn, "Tôi biết, cả đời này tôi sẽ nhớ kỹ ân đức của nhà họ Trần."
"Nhưng tôi đâu thấy sự biết ơn của cô đâu nhỉ?" Trần Mạnh Sơn nói.
Tôi suy nghĩ vài giây rồi cười khẽ, "Hay anh móc tim tôi ra mà xem này, xem nó có phải là một trái tim đầy biết ơn hay không?"
Ý cười vụt tắt trên gương mặt Trần Mạnh Sơn, hắn lạnh lùng đáp, "Tôi không cần nhìn cũng biết tim cô màu đen."
Tôi đưa tay sờ lên ngực trái của hắn, nhìn hắn chằm chằm và hỏi, "Trái tim của tôi màu đen, vậy trái tim của anh cũng như vậy phải không? Hết cái thời đời cha ăn mặn đời con khát nước rồi, lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ mới năm tuổi không biết gì, tôi đã làm gì chứ? Sao anh lại nhẫn tâm với tôi đến vậy? Có phải mỗi lần tra tấn tôi, thấy tôi đau đớn khóc lóc, thấy tôi hèn hạ quỳ dưới chân anh như một con chó, chắc hẳn trái tim này của anh thấy vui sướng lắm nhỉ?"
Trần Mạnh Sơn cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên ngực mình, hắn đưa tay đè lên tay tôi, cùng tôi cảm nhận nhịp đập của trái tim trong lồng ngực.
"Lý Minh Thư, cô... hận tôi lắm phải không?"
"Haha..." Tôi nghe hắn nói mà chỉ thấy nực cười quá đỗi, "Anh nghiêm túc quá đấy, sau này đừng hỏi mấy câu mà bản thân anh đã biết tỏng như thế, nghe hài lắm."
Đến kẻ khù khờ cũng nhận ra nỗi hận của tôi với hắn, tôi nghĩ mình không cần phải miễn cưỡng nói câu tôi không hận hắn. Vậy thì thật giả tạo, tôi có hận hắn không tự hắn biết, Trần Mạnh Sơn vốn không phải kẻ khờ. Tôi không hận chẳng lẽ yêu hắn chắc?
Trần Mạnh Sơn đắc ý hất tay tôi ra, "Hận tôi thì cô làm được gì? Chẳng gì cả!"
Tôi bất đắc dĩ thở dài, "Đúng vậy, xã hội này cá lớn nuốt cá bé, dù tôi oan ức nhưng biết kêu ai đây."
Sau khi truyền dịch xong, hai chúng tôi trở về biệt thự, cả hai đều thấy rất mệt, thay quần áo xong là nằm lên giường ngay. Nhưng đặt lưng xuống xong tôi cũng không thấy buồn ngủ, tôi nằm trong lòng Trần Mạnh Sơn và nói, "Tôi muốn đến Anh chơi, anh đưa tôi đi đi. Người khác làm bồ nhí đều được ông chủ cho đi đây đi đó, tôi thế này thì gọi gì là bằng chị bằng em chứ."
Trần Mạnh Sơn hẳn thấy lạ vì tôi đột nhiên chủ động thân mật với hắn, hắn nhíu mày nhìn tôi, "Cô hận tôi lắm cơ mà? Đây là cách thể hiện sự thù hận của cô hả? Cứ như đang làm nũng với tôi vậy."
"Chính anh cũng nói rồi còn gì, hận cũng có làm gì được anh đâu, vậy tôi cứ thử yêu anh xem sao. Tuy tôi không đẹp như hoa hậu nhưng cũng được coi là đẹp cơ mà. Tôi biết anh đã có vị hôn thê rồi, tôi không để ý việc phải làm bồ nhí đâu, thật đấy."
Trần Mạnh Sơn đương nhiên không tin lời tôi nói, "Rốt cuộc thì cô định làm gì? Sao tôi cứ cảm thấy cô không có ý tốt gì hết?"
Tôi vội vàng kêu oan, "Tôi muốn ra nước ngoài chơi nhưng không có tiền, nên mong ông chủ như anh đưa tôi đi, vậy không được hả?"
Tôi hiếm khi làm nũng nên hẳn giờ Trần Mạnh Sơn đang ngạc nhiên lắm. Tôi nhận ra sự kỳ lạ của hắn, và phỏng chừng hắn cũng nhận ra rằng tôi cũng vậy.
Trịnh Thanh nói với tôi rằng Trần Mạnh Sơn đang di chuyển tài sản, năm nay đã chuyển một số kha khá đến Anh rồi. Nhà và cả việc làm ăn của hắn đều đang trong nước thì vì sao phải chuyển tài sản ra nước ngoài chứ? Hay tiền đó là tiền bẩn?
"Sao? Tiếc tiền đưa tôi ra nước ngoài chơi à? Anh cho tôi một ít rồi tôi tự đi cũng được." Tôi lay cánh tay hắn làm nũng, tôi phát hiện cứ lấy cứng chọi cứng với Trần Mạnh Sơn thì ắt chẳng có kết cục tốt đẹp. Đôi lúc tôi cần mềm mỏng, mới có thể sống yên ổn hơn một chút. Đàn ông muốn cứng thì phụ nữ như tôi đây phải mềm thôi, để đạt được mục đích thì phải biết điều.
"Sao cô lại muốn đi Anh?" Trần Mạnh Sơn nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò.