Nếu Không Là Tình Yêu

Chương 20: CHƯƠNG 20. VÒNG CỔ GIỌT NƯỚC




CHƯƠNG 20. VÒNG CỔ GIỌT NƯỚC

Buổi tiệc cuối năm, Trần Mạnh Sơn bất ngờ tổ chức một hoạt động giữa các công ty con.

Hắn ta có tiền, cũng rất hào phóng, người đạt giải nhất bên tổ nam sẽ được tặng một chiếc xe ô tô, top 10 đều được thưởng xe, rẻ nhất cũng là một chiếc xe nhỏ mấy trăm triệu.

Giải nhất của nữ lại là một căn hộ độc thân trị giá vài tỷ ở thành phố C, người thứ hai cũng được một căn hộ, giải ba lại là một vòng cổ trị giá mấy trăm triệu.

Cái vòng cổ đó hình dáng giống như một giọt nước xinh đẹp, đá quý trong suốt lấp lánh, tỏa ra ánh sáng dịu dưới ánh đèn, tất cả mọi cô gái có mặt chưa bao giờ nhìn thấy vòng cổ đẹp như thế, nhìn thôi là đã thấy thích.

Nói thật tôi cũng là con gái, nhìn thấy những thứ xinh đẹp cũng thích, nhưng lại không muốn lấy bởi vì những thứ này đều là của Trần Mạnh Sơn, nên tôi chẳng thiết.

Phía nam nhanh chóng chọn ra top 10 người, sau đó liền đến phía nữ, Vi Vi đồng nghiệp cùng tổ thiết kế nhìn tôi đầy mong đợi.

Cô ta nói với tôi: “Minh Thư, đợi lát nữa cô giúp tôi, tôi giúp cô nhé chúng ta cùng giật giải về, bõ công một năm vất vả.”

Chắc là không có sếp nào hào phóng như sếp nhà mình, giải thưởng của cả hai bên nam nữ cộng vào chí ít cũng vài chục tỷ, Trần Mạnh Sơn trao giải lớn như thế ở một công ty chi nhánh, không biết giải ở tổng công ty còn đến mấy tỷ nữa.

Đương nhiên hắn ta có tiền nên không để ý rồi.

Tôi cười lắc đầu với Vi Vi, “Tôi thì thôi, chắc chắn là không được, chẳng qua là đến góp vui thoi.”

Nói rồi tôi cầm cốc nước ép trốn vào góc xem kịch.

Lúc này MC lại nói, “Các cô gái đừng tranh nhau nữa, đều là các cô gái duyên dáng cả, tranh nhau giải thưởng thì mất hết hình tượng, tổng giám đốc Trần tôi đề nghị, so xem các cô ai may mắn hơn nhé, rút thăm trúng thưởng.”

Trần Mạnh Sơn gật đầu nói, “Có thể, ý kiến này rất hay.”

Sau đó liền có nhân viên cầm một cái thùng lớn ra, tất cả nhân viên đều phải rút.

Đến lượt tôi, tôi không nghĩ mình là người may mắn, nếu như số tôi may thì đã chẳng tệ hại đến mức này.

Tôi thò tay vào hộp tùy tiện rút ra một cái.

Trên giấy ghi giải ba: Vòng cổ giọt nước.

Vi Vi nhìn thấy giải thưởng của tôi đố kị muốn chết, “Vòng cổ đẹp như thế sao giờ thành của cô rồi?”

Tôi cầm tờ giấy cười nói với Vi Vi, “Hay là chúng ta đổi đi.”

Vi Vi siết chặt mảnh giấy trong tay, “Không cần, của tôi là cả căn nhà đấy, mấy chục tỷ đấy, vốn dĩ tôi còn tưởng mình phải còng lưng ra đi làm trả tiền mua nhà 20 năm, giờ thì tốt quá rồi, không cần thế nữa rồi.”

Xem ra tuy Vi Vi ngưỡng mộ tôi có chiếc vòng cổ đẹp nhưng cô ấy càng thích có được căn nhà hơn, nhà là nền tảng cơ bản của một người để cắm rễ ở thành phố, ai không thích tự dưng được cho căn nhà chứ!

Trần Mạnh Sơn bắt đầu trao thưởng cho đằng nam, đến lượt phía nữ, Vi Vi hưng phấn lên sân khấu lĩnh chìa khóa nhà, tết ra đi làm là có thể làm thủ tục sang tên rồi.

Lúc MC đọc đến tên tôi, tôi bất đắc dĩ đi lên, trong lòng chẳng còn thích thú gì với cái vòng cổ kia nữa, sao tôi cảm giác đây không phải là do may mắn, có bao giờ tôi may mắn đến vậy đâu!

MC nhìn thấy Trần Mạnh Sơn liền cười hì hì nói, “Hay là tổng giám đốc Trần đeo lên hộ Minh Thư đi!”

Trong công ty rất đông nhân viên nam, phía dưới có tiếng huýt sáo của mấy người, “Đúng thế, tổng giám đốc Trần tự tay đeo lên cho nhà thiết kế xinh đẹp của chúng ta đi!”

Thực ra tất cả mọi người đều hiểu ngầm mối quan hệ giữa tôi và Trần Mạnh Sơn không đơn giản, công ty đã sớm đồn ầm lên rằng tôi là tình nhân của Trần Mạnh Sơn rồi.

Muôn kiểu tin đồn, kiểu gì cũng có, tôi cũng nghe được không ít, nhưng giờ tôi mặt dày rồi, mặc kệ cho người khác nói gì, tôi vẫn cứ ăn cứ uống như thường, không sợ ánh mắt của người khác.

Trần Mạnh Sơn nhìn tôi, đưa tay vỗ vai tôi nói: “Minh Thư là do tôi mời từ công ty khác về, là một nhà thiết kế trẻ tuổi có tiềm năng, mong cô sau này có thể tiếp tục cống hiến cho công ty.”

Trần Mạnh Sơn nói rất lịch sự khách sáo.

Tôi chỉ cảm thấy dối trá.

Trần Mạnh Sơn nhận lấy cái vòng cổ từ trong tay cô gái bưng khay, vén tóc tôi lên sau đó đeo vòng cổ cho tôi, viên pha lê giọt nước lạnh như băng trượt về phía khe ngực, tôi tự dưng rùng mình.

Trần Mạnh Sơn đột nhiên cúi đầu khẽ thì thầm vào tai tôi một câu: “Thích không?”

Cả người tôi cứng đờ, nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, quay sang cười lịch sự với Trần Mạnh Sơn, “Cám ơn tổng giám đốc Trần, sau này tôi nhất định sẽ dốc sức phục vụ cho công ty.”

Trần Mạnh Sơn nghe vậy cười ha ha, lại vỗ vai tôi lần nữa: “Được, được, có nhân viên như thế này là may mắn của tôi.”

Hắn ta nói là may mắn của tôi chứ không phải là may mắn của công ty, sao tôi cảm giác trong câu nói của hắn ta có ẩn ý khác.

Trần Mạnh Sơn đứng trên sân khấu hết vỗ vai lại đeo vòng cho tôi, cử chỉ thân mật thế này, người ngồi dưới lại không ngốc, quan hệ giữa Trần Mạnh Sơn và tôi có lẽ bọn họ đều đoán ra cả rồi.

Phán đoán của bọn họ, tôi cũng chẳng cần quá để tâm, bằng không tôi sẽ giống như câu nói đó của Trần Mạnh Sơn, làm đĩ mà còn đòi dựng bia trinh tiết, thật đúng là vô đạo đức.

Tôi cảm thấy vụ vòng cổ này có khi là do Trần Mạnh Sơn sắp đặt, làm thế hắn ta có thể đẩy tôi ra trước sóng gió dư luận, xã hội bây giờ giết người không cần dùng dao, dư luận có thể giày vò người ta phát điên.

Năm sáu năm trước khi Trần Mạnh Sơn vẫn chưa làm chủ gia đình, nhà họ Trần đã tìm cho anh ta một mối tốt, đó chính là cô ba của nhà họ Lâm, một gia đình lâu đời danh giá của thành phố A, Lâm Thanh Uyên.

Lâm Thanh Uyên là hòn ngọc quý trong tay nhà họ Lâm, bây giờ đang du học bên Anh, tôi không biết nhiều về cô ta lắm nhưng nghe mẹ tôi kể, Lâm Thanh Uyên nhỏ hơn Trần Mạnh Sơn rất nhiều đợi đến khi cô ta tròn 26 tuổi sẽ kết hôn với Trần Mạnh Sơn. Cho dù là vẫn chưa đến ngày, nhưng Lâm Thanh Uyên hơn tôi hai tuổi, có lẽ năm nay Trần Mạnh Sơn sẽ cưới cô ta, dù sao hắn ta cũng hơn ba mươi rồi.

Nếu như Trần Mạnh Sơn kết hôn mà vẫn không buông tha tôi, vậy thì tôi đã hoàn toàn biến thành một kẻ thứ ba.

Tôi không biết cuối cùng bọn họ có kết hôn hay không, nhưng điều tôi biết đó là cả giới thượng lưu và truyền thông đều biết hôn ước giữa hắn ta và nhà họ Lâm, truyền thông biết thì đương nhiên tầng lớp dưới này cũng sẽ biết.

Bây giờ hắn ta đưa tôi vào công ty của hắn, sắp xếp phòng làm việc của tôi gần sát cạnh hắn ta, còn cố ý thân mật với tôi ở buổi tiệc cuối năm nữa. Đây không phải cố ý để người khác hiểu nhầm sao?

Cứ như sợ người khác không biết tôi là tình nhân của hắn ta không bằng, cái tiếng kẻ thứ ba, nhân tình này tôi mang là cái chắc.

Nhìn MC trêu đùa với người đàn ông đứng trên sân khấu, bây giờ hắn ta đang cố ý biến tôi thành tình nhân của hắn ta, hắn ta đang trừng phạt tôi ư?”

Không cần phải nghĩ, chắc chắn là như vậy rồi.

Vi Vi sáp lại gần tôi, chỉ vào vòng cổ nói, “Này, sao tôi cảm thấy vụ này có mờ ám?”

“Mờ ám cái gì, đây là không công khai thôi, tổng giám đốc của chúng ta nghĩ cách để cho Minh Thư vui đấy? Minh Thư số cô tốt thật đấy, có thể trở thành người phụ nữ của tổng giám đốc Trần, hưởng hết vinh hoa phú quý, chúng tôi á, làm gì có cái phúc đó.”

Trương Linh đứng bên cạnh trào phúng nói.

Tôi nghe rồi cười: “Vi Vi còn được cả cái nhà đấy, làm gì có mờ ám gì, mọi người nghĩ nhiều rồi, điện thoại cũng rất tốt.”

Hừ!

Trương Linh nhún vai xì mũi nói, “Lừa ai đấy? Làm như người ta không biết cô là tình nhân ấy.”

Trương Linh bưng chén rượu đi mất.

Vi Vi vỗ vai tôi: “Cô ấy là như thế đấy, cô đừng để ý, ghen ăn tức ở ấy mà, cô ấy thích tổng giám đốc Trần, mà chưa tỏ tình được, có điều tổng giám đốc Trần có vị hôn thê rồi, nghe nói vị hôn thê của anh ta xinh đẹp, giỏi giang, nhà lại có thế. Sao anh ta lại coi trọng cô nhỉ?”

Tôi nhìn gương mặt giả vờ đang an ủi của Vi Vi, cô ta nói thế là đang an ủi tôi đó à?

Chẳng qua cô ta thông minh hơn Trương Linh một chút, đá đểu tôi là kẻ thứ ba.

Buổi tiệc kết thúc, tôi định bắt taxi về, nhưng tài xế của Trần Mạnh Sơn đã xuống xe mở cửa xe, tôi đành phải lên xe của Trần Mạnh Sơn dưới cái nhìn của tất cả mọi người.

Trần Mạnh Sơn ngồi trong xe thấy tôi lên xe, liền bảo tài xế lái xe đến biệt thự Lâm Thủy.

Ngón tay của hắn ta cầm lấy cái vòng cổ lên, nghịch viên pha lê giọt nước, hỏi tôi: “Cô vẫn chưa trả lời là có thích không?”

Tôi cười nhìn hắn ta nói: “Quà tổng giám đốc Trần tặng, đương nhiên là tôi thích.” Giọng điệu tôi có vẻ ngả ngớn không để ý.

Nét mặt của Trần Mạnh Sơn lạnh đi, sau đó nhanh chóng quay lại với vẻ tươi cười, hôm nay anh ta uống không ít rượu, mùi rượu trên người nồng nặc, hắn ta thả vòng cổ ra, đưa tay bế xốc tôi lên đặt lên đùi hắn ta, cằm để lên vai tôi, “Mấy ngày nữa là 30 rồi, ngày mai tôi cần tham gia một bữa tiệc, ngày kia em về ăn tết với tôi.”

Giọng anh ta mềm mại như bông, tôi có thể cảm nhận được hôm nay tâm trạng hắn ta không tồi, bởi vì thành tích của công ty con rất tốt sao?

Buổi tiệc cuối năm khiến hắn ta vui vẻ thé?

“Đang hỏi em đấy? Có phải lại đang thất thần không?” Trần Mạnh Sơn cắn một cái vào má tôi, không đau, nhưng giống với hành vi thân mật giữa hai người đang yêu hơn.

Tài xế vẫn đang ngồi đằng trước, hắn ta làm thế khiến tôi vô cùng khó chịu.

Dường như hắn ta hận không thể cho toàn thế giới biết tôi là tình nhân của hắn ta không bằng.

Tôi đang nghĩ liệu có khi nào tôi chết vì những lời đồn đại của người ta không?

Trần Mạnh Sơn bất mãn vì tôi thất thần, tỳ mạnh cằm vào vai tôi, tôi đau đến mức kêu lên thành tiếng.“Tôi… không định về nhà, tôi ở đây cũng được.”

Bởi quan hệ của Trần Mạnh Sơn và tôi bây giờ, bởi vì giờ Trần Mạnh Dương đã kết hôn, bởi vì mẹ tôi, bởi vì tất cả người nhà họ Trần, tất cả đều khiến tôi không muốn về.

Trần Mạnh Sơn quay tôi lại, nhấc cằm tôi lên, “Tại sao không muốn quay về?”

Tôi không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, có thể bảo là vì Trần Mạnh Dương, hay nói là tôi căn bản không thích cái nhà đó là vì đó không phải là nhà của tôi?

“Không vì cái gì hết, tôi vẫn luôn muốn đi du lịch, sau này không đi được sẽ rất đáng tiếc.”

Bình thường tôi rất giỏi nói dối, tôi có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, bình thản bịa chuyện.

Nhưng câu này quá giả dối, hiển nhiên là Trần Mạnh Sơn không tin.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi, ánh mắt hắn dường như muốn tìm được manh mối gì đó trong mắt tôi.

“Là vì Trần Mạnh Dương đúng không, thế nên không muốn về?” Trần Mạnh Sơn đoán đúng một nửa lý do.

Tôi không gật cũng không lắc, chỉ thản nhiên nói, “Không cần biết vì lý do gì, nhà họ Trần đâu phải là nhà tôi? Câu này anh cả đã lặp đi lặp lại với tôi nhiều lần rồi, về nhà ăn tết, bốn chữ này sao có thể tách rời được đây, tôi không có nhà cho nên…”

Đây là một trong số ít những lần tôi gọi hắn là anh cả, lần trước hình như là lần đầu tiên đặt chân đến nhà họ Trần, tôi nghe lời mẹ gọi hắn là anh cả, hắn ta chỉ lạnh mặt, ghét bỏ nói: Mày gọi ai là anh cả, ai là anh cả của mày, mày tưởng mày là ai, con gái nuôi của nhà họ Trần à, ở cái nhà này mày còn không bằng một con chó.

Không thể không nói, lúc Trần Mạnh Sơn mười mấy tuổi, mức độ độc mồm của hắn đã sánh ngang với mẹ kế của công chúa rồi.

Hình như kể từ đó, tôi không gọi hắn là anh cả lần nào nữa.

Tôi còn chưa nói xong, hắn ta đã ngắt lời, “Ha Ha… nhà họ Trần không phải là nhà của cô?”

Trần Mạnh Sơn khinh bỉ nhìn tôi: “Không phải nhà của cô, vậy thì mười mấy năm nay cô ăn cơm của ai, tiền học ai đóng cho cô, tôi thấy cô đúng là con sói mắt trắng vong ơn bội nghĩa.”

Trần Mạnh Sơn tức tối đẩy tôi xuống, tôi nhất thời mất thăng bằng ngã đập đầu vào cửa sổ, nghe cốp một tiếng rất mạnh, tôi đau đến mức suýt khóc.

Tài xế lo lắng nhìn vào gương chiếu hậu hỏi: “Cô Lý không sao chứ?”

Tôi lắc đầu: “Không sao.”

“Không cần chú lắm mồm, lái xe của chú đi!” Trần Mạnh Sơn quát tài xế.

Tôi xoa cái đầu đau đớn, cụp mắt không dám nói gì, để tránh động đến vết thương.

Tôi không nói lại chọc giận Trần Mạnh Sơn.

Hắn ta kéo tay tôi lôi đến trước mặt hắn ta, “Sao? Không có gì để nói à? Nhà họ Trần không phải nhà cô, nếu cô đã nghĩ thế thì cô trả lại tất cả những gì mà cô đã dùng của nhà tôi đi!”

Tôi nhìn Trần Mạnh Sơn, đầu óc hồ đồ, không phải hắn ta đã nói sao, đừng có coi nhà họ Trần như nhà mình, mẹ tôi và tôi còn không bằng con chó nhà họ.

Bây giờ lại nổi điên vì chuyện này.

Tay hắn nắm lấy cằm tôi, “Sao, còn không lên đây, ngoan ngoãn cút về nhà à?”

Trần Mạnh Sơn nói rồi hất cằm tôi ra, tôi nghe thấy cổ mình cạch một tiếng.

Tôi xoa cái cằm đỏ bừng, không tức tối cũng chẳng để tâm, dáng vẻ này của tôi bây giờ có thể khiến cho Trần Mạnh Sơn tức đến mức phát rồ, tôi thật không ngờ Lý Minh Thư tôi có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Trần Mạnh Sơn như thế.

“Trần Mạnh Sơn, nhà họ Trần không phải nhà của tôi, câu này chính là do anh nói, anh không cảm thấy giờ anh đang hơi kích động thái quá à?”

Tôi thong thả nói, nói thật giờ tôi không hiểu nổi Trần Mạnh Sơn nữa, giờ hắn ta hình như quan tâm hơi quá đến một món đồ chơi như tôi đấy.

“Tôi kích động sao?”

Trần Mạnh Sơn nhìn tôi, không thừa nhận.

Tôi nói: “Không à? Trần Mạnh Sơn, giờ anh chẳng giống bản thân mình chút nào! Tôi bảo này, có phải anh thích tôi thật không đấy? Nếu anh thích tôi thật thì mau tỏ tình đi, vừa hay tôi đang độc thân, cũng muốn yêu đương lắm.”

Những gì tôi nói khiến cho Trần Mạnh Sơn đỏ tai, hắn ta nghẹn cứng, đần ra nhìn tôi, mấy giây sau mới nói, “Lý Minh Thư, cô tưởng tất cả mọi người đều giống thằng em trai ngốc của tôi à, chẳng lẽ cô không biết tôi đã có vị hôn thê, cô thì là cái thá gì chứ, cô không biết thân biết phận mình à?”

Tài xế vẫn ngồi đó, hai chúng tôi cũng không quan tâm đến mặt mũi, cứ thế cãi cọ.

Tôi gật đầu, “Tôi rõ chứ, đùa với anh thôi, tôi thấy quyết tâm của anh rồi, dù tất cả đàn ông trên đời này thích tôi, tôi cũng biết trong số đó chắc chắn không có anh!”

Trần Mạnh Sơn nhìn tôi, một lúc lâu sau không nói được câu nào, quay đầu đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.