CHƯƠNG 2: GẶP NHAU
Lúc mẹ tôi gọi điện thoại đến, tôi mới tỉnh lại từ cơn say .
"Ngày ba tháng sau anh hai con sẽ về nước tổ chức đám cưới, con xin nghỉ vài ngày, giúp đỡ việc bận trong nhà.
Anh ta kết hôn lại để cho bạn gái cũ là tôi chuẩn bị hôn lễ ư? Còn có gì châm chọc hơn không?
Tôi áp điện thoại bên tai, tay kia xoa cái đầu đang phát đau của mình, khàn giọng đáp lại mẹ: "Con không về, bận lắm."
Giọng mẹ tôi lập tức cất cao: "Con không về sao được, chú Trần của con sẽ không vui, hơn nữa anh hai đối xử tốt với con như vậy, nếu đám cưới của nó mà con cũng không về, chắc nó cũng khó chịu đấy."
Tôi rất muốn nói với bà một câu: Nếu con về, cả con và anh ta đều khó chịu.
Buổi tối tan làm, đồng nghiệp bảo muốn đi chơi xa mấy ngày, hỏi tôi có đi không. Tôi ngẫm nghĩ mình cũng rảnh rỗi, bèn đồng ý.
Lúc ở nhà chuẩn bị hành lý, chú Trần - cũng chính là bố dượng của tôi gọi điện thoại tới.
Chú Trần nói thẳng: "Minh Thư, anh cả con đang công tác ở thành phố C, con cùng nó bay về nhà đi!"
Anh cả mà bố dượng nhắc đến cũng chính là Trần Mạnh Sơn, tổng giám đốc tập đoàn Trần thị, đứng đầu top 10 người đàn ông độc thân giàu có nhất trong nước. Nhưng tôi không thích hắn, thậm chí là chán ghét, ghê tởm và căm hận tới cực điểm. Hắn luôn nhìn tôi và mẹ với ánh mắt khinh thường.
Tình cảm của tôi với bố dượng cũng bình thường, tôi tôn trọng ông vì khách sáo với mình, chỉ vậy mà thôi.
Bố dượng đã đích thân gọi điện cho tôi, tôi rất khó từ chối, đành buộc mình đáp lại: "Vâng."
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, tôi liền bị tài xế của Trần Mạnh Sơn đưa tới phòng chờ VIP ở sân bay, trong đó có mấy người đều đứng, chỉ riêng Trần Mạnh Sơn là đang ngồi.
Hắn mặc bộ vest màu đen là lượt được cắt may vừa vặn, tóc chải hất về sau, đang cầm quyển tạp chí thể thao. Tuy rằng tôi rất ghét hắn nhưng không thể phủ nhận vẻ điển trai và khí chất quý tộc trời sinh của hắn.
Có lẽ tôi là người đen đủi nhất năm nay, ngày nghỉ Quốc khánh thì bị mẹ bắt về tham gia lễ cưới của người mình yêu, vậy mà còn phải ngồi máy bay tư nhân của tên đểu giả Trần Mạnh Sơn này.
Tôi luôn không hợp hắn, lần gặp gần nhất là giao thừa. Nếu là trước kia, vì ít gây chuyện nên có lẽ tôi sẽ mở miệng gọi hắn một tiếng anh cả, nhưng giờ thì không, một là vì hắn ghét tôi, hai là tôi cũng ghét hắn. Đã ngứa mắt nhau, vậy thì chẳng cần phải giả vờ làm gì nữa.
Trần Mạnh Sơn lẳng lặng ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt có vẻ chán ghét, tiếp tục cúi đầu đọc tạp chí.
Tôi vốn định biết điều tìm vị trí khuất để ngồi, đúng lúc tôi quay người thì cô thư ký của Trần Mạnh Sơn bưng cà phê tới, người tôi đụng vào cô ta làm đổ cốc cà phê trên tay.
Cà phê chảy từ ngực đến đũng quần Trần Mạnh Sơn, lòng tôi thầm kêu "Trời ạ!", chuyện gì thế này, sao tôi lại xui xẻo vậy chứ.
Tôi đành gượng gạo nói câu xin lỗi.
Vốn định lấy khăn giấy lau cho hắn, không ngờ Trần Mạnh Sơn giơ tay lên gạt đi, lạnh lùng thốt: "Đừng động vào tôi!" Đây là câu nói duy nhất hắn nói với tôi trong mười năm qua.
Tôi vội vàng thu tay lại, nhìn thư ký lau dọn cho hắn, hai người họ liếc mắt đưa tình, trông kiểu gì cũng giống như đang léng phéng với nhau.
Máy bay hạ cánh xuống thành phố Đồng. Vừa thấy hai người đi lên, sắc mặt tôi bỗng trở nên khó coi.
Trần Mạnh Dương, cũng chính là anh hai mà tôi nhớ mong, đang dè dặt cẩn thận dìu Nguyễn Nhung vác cái bụng bầu rất to.
Mũi tôi chua xót, cổ họng hơi đau, giọt nước mắt to như hạt đỗ rơi xuống màn hình điện thoại. Tôi vội vàng lau đi, cảm thấy hành động của mình giống như tên trộm vậy, sợ bị người ta nhìn thấy. Chẳng biết từ lúc nào, rơi lệ đã trở thành hành động xa xỉ đối với tôi.
"Cô Lý cũng ở đây à! Trùng hợp quá!" Nguyễn Nhung cố ý nói rất to.
Tôi không buồn ngẩng đầu đáp lại, tiếp tục xem di động, bởi vì tôi sợ người khác thấy đôi mắt đỏ ửng của mình.
Hiển nhiên Trần Mạnh Sơn tức giận vì tôi không lễ phép đáp lại em dâu của hắn, mở miệng nói với tôi câu thứ hai: "Ngồi sau đi! Ngồi đây vướng chỗ!"
Tôi cúi đầu cầm điện thoại, đi về phía sau, không kiềm được nước mắt, cứ thế để nó tuôn rơi.
Tôi hận! Hận mình thật vô dụng.
Đáng thương cho tôi, ngay cả lén liếc mắt quan sát sắc mặt Trần Mạnh Dương ra sao cũng không dám, tôi sợ người khác thấy vẻ hèn mọn của tôi.
Trần Mạnh Sơn nhìn thấy em trai duy nhất của mình, có vẻ tâm trạng hắn rất tốt, cười nói với Trần Mạnh Dương: "Thằng nhóc này được đấy! Đã cưới vợ sinh con trước cả anh rồi, anh thật sự vui mừng cho chú."
Giọng Trần Mạnh Dương chẳng vui vẻ lắm: "Anh, tiệc cưới tổ chức đơn giản chút, em không thích phiền phức quá!"
"Tiệc cưới của em trai duy nhất của Trần Mạnh Sơn, làm sao có thể đơn giản được. Cứ coi như làm đơn giản đi thì nhà họ Nguyễn cũng không định thế. Cậu và Nguyễn Nhung cực kỳ phù hợp, hiếm có người nào cậu thích mà môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, làm vậy thì bà nội và bố cũng không đồng ý đâu."
Trần Mạnh Sơn không nói to nhưng tôi cảm thấy hắn đang cố ý.
Chuyện giữa tôi và Trần Mạnh Dương, cả nhà họ Trần không có ai biết, tôi nghĩ Trần Mạnh Sơn cũng không biết, có lẽ là do tôi quá nhạy cảm. Nhưng lời nói của Trần Mạnh Sơn đã khiến tôi thức tỉnh.
Trần Mạnh Dương nói rất đúng, nếu không có đứa bé trong bụng Nguyễn Nhung, tôi và anh ta cũng chẳng thể có kết quả gì. Tôi xuất thân thấp kém, anh ta là cậu hai nhà họ Trần, mẹ tôi là vợ kế của bố anh ta. Nói là vợ kế là còn dễ nghe rồi đấy, mẹ tôi đi theo bố anh ta những 18 năm, nhưng còn chưa có giấy chứng nhận kết hôn.
Lúc đồng ý cho mẹ tôi bước vào cửa nhà họ Trần, bà cụ Trần đã đưa ra yêu cầu, chú Trần không được đăng ký kết hôn với mẹ tôi. Tôi và mẹ tôi ở nhà họ Trần chẳng khác nào kẻ hầu người hạ.
Ở nhà họ, những người giúp việc gọi Trần Mạnh Sơn và Trần Mạnh Dương là cậu cả, cậu hai, nhưng lại gọi tôi là cô Lý chứ không phải cô chủ, thêm một chữ mà thân phận đã có sự khác biệt nghiêng trời lệnh đất.
Ngay từ ban đầu, tôi không nên ôm ảo tưởng gì với Trần Mạnh Dương, để hôm nay phải buồn bã như vậy cũng là do chính tôi tự chuốc lấy.
Tôi lấy khăn giấy từ trong túi ra lau nước mắt, khóc thì có ích gì chứ? Trần Mạnh Dương có thể quay về với tôi được sao? Hiển nhiên là không thể.
Đang lúc tôi đang đắm chìm trong thế giới của mình thì Nguyễn Nhung gọi tên tôi.
Tôi không trả lời, Nguyễn Nhung lại gọi tiếp: "Minh Thư, ngồi lên trước đi, mọi người cùng nhau tâm sự, ngồi một mình ở đằng sau chán lắm!"
Tôi ngước nhìn cô ta, đáp lại: "Thôi, tôi hơi mệt, muốn ngồi đằng sau nghỉ ngơi."
Ánh mắt Trần Mạnh Sơn nhìn tôi ngập tràn vẻ giễu cợt, mà Trần Mạnh Dương từ đầu đến cuối không quay lại nhìn tôi lấy một lần.
Trần Mạnh Sơn nói với Nguyễn Nhung: "Nhung, ở nhà họ Trần chủ tớ khác nhau, ai ngồi vị trí của người nấy, phải tự biết thân biết phận mình."
Nguyễn Nhung giả vờ không hay biết, hỏi lại hắn: "Minh Thư không phải là con gái nuôi của nhà họ Trần, là em gái của anh và Mạnh Dương à, sao lại là người giúp việc chứ?"
Biểu cảm giễu cợt của Trần Mạnh Sơn dành cho tôi thật ngứa mắt.
"Nhà họ Trần nhận con gái nuôi bao giờ đấy, có lẽ em hiểu nhầm thôi." Trần Mạnh Sơn đáp lại.
Nguyễn Nhung: "Vậy ạ?"
"Đủ rồi, đừng nói nữa." Giọng Trần Mạnh Dương có vẻ bực tức.