CHƯƠNG 18. NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÃ ĐẾN ĐÂY
Trần Mạnh Sơn xếp hàng cùng tôi, chúng tôi chưa bao giờ đi cùng nhau như thế này, trước đó vừa gặp nhau tôi liền tự giác lùi lại đi sau hắn ta.
Lần này tôi cũng đi đằng sau để hắn ta đi trước, nhưng hắn lại dừng bước đợi tôi đi cùng.
Trần Mạnh Sơn hôm nay rất kỳ lạ, rõ ràng tôi có thể cảm nhận được thái độ của hắn ta đối với tôi thay đổi quá nhanh, rốt cuộc trong lòng hắn ta đang có âm mưu gì.
Vốn dĩ tôi tưởng tối qua phá hoại chuyện tốt của hắn, chắc chắn hắn ta sẽ không buông tha cho tôi, nhưng không ngờ từ tối hôm qua đến giờ cũng không làm gì tôi cả.
Tôi còn tưởng có lẽ hắn ta vẫn còn chút hứng thú của một người đàn ông đối với một người đàn bà, nhưng tối hôm qua, khi hắn ta tống tôi lên giường của kẻ khác, tôi lại phủ định suy nghĩ này.
Bên ngoài bệnh viện rất lạnh, tối hôm qua vừa có một trận tuyết lớn, bây giờ tuy có nắng nhưng tuyết tan lại mang đi một phần hơi ấm, nhiệt độ lại càng giảm sâu.
“Tôi không quen đường ở khu này, cô ở đây đã mấy năm, biết gần đây có siêu thị nào không? Đi mua một số thứ về.”
Trần Mạnh Sơn hỏi tôi.
Một cậu công tử sống trong nhung lụa như hắn ta muốn gì mà còn phải tự đi mua à?
Có điều tôi cũng không phải là người lắm miệng, không cần thiết thì tôi không bao giờ hỏi nhiều.
“Cách đây hai bến xe buýt có siêu thị, không xa lắm đâu.”
Chỉ là cách hai bến xe mà thôi, không cần thiết phải gọi taxi.
“Vậy thì đi xe buýt đi, nói mới nhớ tôi chưa bao giờ được đi xe buýt đấy?”
Câu nói của Trần Mạnh Sơn để lộ sự tò mò đối với xe buýt, tôi chỉ vào bến xe phía đối diện, “Vậy thì qua bên kia đợi.”
Tôi và Trần Mạnh Sơn sóng vai nhau đi qua đường, đột nhiên Trần Mạnh Sơn kéo tôi sang bên trái: “Tôi không thích cô đi bên phải tôi.”
Đối với tôi bên nào cũng thế, làn xe bên phải đang chuyển hướng, tôi không nghĩ nhiều ý của câu vừa rồi hắn ta nói lắm.
Chỉ đơn giản là cho rằng hắn ta không thích tôi đi bên tay phải của hắn mà thôi.
Tôi rút tiền ra từ trong ví, không có tiền lẻ, đành lấy tiền chẵn.
Tôi với Trần Mạnh Sơn lên xe, bởi vì đây là bệnh viện nên rất đông, trên xe không còn ghế ngồi, tôi và Trần Mạnh Sơn đành phải đứng.
Thật sự là rất đông, chúng tôi phải chen chúc đến nghẹt thở, đặc biệt là khi xe khởi hành, mọi người khó tránh khỏi va chạm, tôi thấy gương mặt của Trần Mạnh Sơn xanh mét, lông mày của anh ta cau tít, môi mím thật chặt, có lẽ là không chịu nổi, chắc hắn ta không ngờ ngồi xe buýt lại như thế này.
Có lẽ sau hôm nay, hắn sẽ chẳng bao giờ muốn đi xe buýt lần thứ hai nữa.
Một người đàn ông trung niên không ngừng nhích về phía tôi, tay của gã thi thoảng lại sờ vào mông tôi, tôi bất đắc dĩ dịch sát về phía Trần Mạnh Sơn.
Trần Mạnh Sơn thấy tôi không ngừng dịch về phía hắn, suýt chút nữa chui vào lòng hắn, hỏi tôi: “Sao thế.”
Tôi đè thấp giọng nói: “Đông quá.”
Trần Mạnh Sơn nhìn ra phía sau tôi, bỗng nhiên hắn đưa tay kéo tôi ra đằng sau, còn hắn thì quay lưng lại với gã đàn ông thi thoảng cứ chạm vào mông tôi kia.
Đằng sau tôi có một người phụ nữ không ngừng chen lên, Trần Mạnh Sơn liền ấn tôi vào trong lòng hắn, cúi đầu thì thầm bên tai tôi, “Như thế này ổn chưa?”
Hơi thở nóng rực của hắn phả lên tai tôi, cảm giác ngứa ngứa khiến tôi cảm thấy không được thoải mái lắm.
Mặt tôi vùi trong lồng ngực của hắn ta, trong xoang mũi tràn ngập mùi cam thoang thoảng từ trên người hắn, tôi biết Trần Mạnh Sơn thích ăn cam, thế nên hoa quả sau khi ăn cơm xong hầu như đều là cam.
Tôi ngửi mùi hương trên người hắn, dù đã hơn mười năm, tuy chúng tôi không qua lại với nhau như hai người xa lại nhưng tôi vẫn có thể gọi là hiểu hắn, tôi biết hắn ghét cái gì, biết một chút những gì hắn thích.
Hắn ta rất cao, có lẽ đứng mệt nên cằm hắn để lên đỉnh đầu tôi, có lẽ như thế có thể giảm nhẹ gánh nặng trên lưng khiến hắn có thể thoải mái hơn một chút, nhưng đầu tôi bị ấn xuống chẳng thoải mái gì cả, cổ cũng đau.
Hai bến xe nhanh chóng đi qua, tôi khẽ đẩy Trần Mạnh Sơn ra nhỏ giọng nói, “Đến rồi, xuống xe thôi.”
Dường như Trần Mạnh Sơn rất bất mãn, không vui nói, “Sao lại nhanh thế.”
Tôi nói, “Hai bến thì chỉ cần mấy phút là đến nơi.”
Sau khi xuống xe, đột nhiên bàn tay to lớn của Trần Mạnh Sơn kéo lấy tay tôi, tôi vô thức tránh đi, Trần Mạnh Sơn liền sa sầm, lườm tôi một cái, rồi đi thẳng lên trước.
Tôi vội đuổi theo sau.
Vào trong siêu thị, Trần Mạnh Sơn đi đằng trước, tôi đẩy xe mua hàng theo sau, tôi thấy hắn ta không chọn gì, chỉ chậm rãi dạo quanh siêu thị vô mục đích.
Tôi hỏi hắn ta: “Trần Mạnh Sơn, anh muốn mua gì?”
Trần Mạnh Sơn dừng bước quay lại nhìn tôi, tâm trạng tốt hơn vừa nãy đôi chút.
Hắn ta chỉ vào khu rau củ tươi sống, “Đi mua đồ ăn về nấu cơm, tôi đói rồi.”
Tôi nghĩ biệt thự hắn ta ở có quản gia với người hầu, đâu cần phải đi mua thức ăn về nấu cơm? Chỉ cần hắn ta về là quản gia đầu bếp vội vàng làm cơm canh nóng hổi bưng lên cho hắn ta ngay!
“Cô nhìn tôi như thế làm gì?” Trần Mạnh Sơn thấy tôi vẫn không đẩy xe đến, thúc giục tôi.
Tôi ngượng ngập cười cười, “Không có gì, muốn hỏi xem anh thích ăn gì thôi.”
Tôi hỏi hắn ta thích ăn gì, ấy vậy mà hắn ta xấu hổ ngại ngùng cười, thật sự khiến tôi rùng mình, đây có thật là gã Trần Mạnh Sơn lạnh lùng tàn nhẫn đó không?
“Cô biết làm cá không, tôi thích ăn cá.” Trần Mạnh Sơn hỏi tôi.
Tôi biết làm cá hơn nữa còn nấu rất ngon, vì Trần Mạnh Dương cũng thích ăn cá, thực ra trừ tính cách không giống nhau ra thì tướng mạo sở thích của hai anh em nhà này cũng khá giống.
Dáng vẻ bình thản của Trần Mạnh Sơn thường khiến tôi cảm giác Trần Mạnh Dương đang xuất hiện trước mặt tôi.
“Biết một ít, nhưng nấu không ngon.” Tôi nói, hắn ta hỏi như thế tôi liền biết hắn muốn tôi nấu cơm cho hắn, đáng thương cho một người bệnh sốt cao là tôi còn chưa hết sốt lại phải phục vụ cho gã sếp tư bản ác độc
Tôi đến khu đồ tươi chọn một con cá bống trắng khá ngon, định làm cá kho.
Mua xong cá, tôi lại hỏi Trần Mạnh Sơn, “Anh còn muốn ăn gì nữa không.”
Trên gương mặt Trần Mạnh Sơn hiện lên một nụ cười nhạt, anh ta đột nhiên đẩy xe hàng giúp tôi, chúng tôi như những đôi vợ chồng trẻ dạo siêu thị khác, vợ chọn đồ ăn, chồng đẩy xe.
Tôi nhìn Trần Mạnh Sơn, mặt đỏ lên, cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ vừa rồi của mình.
“Cô còn biết làm gì nữa?” Trần Mạnh Sơn hỏi.
Tôi nghĩ rồi trả lời anh ta, “Mỗi thứ biết một chút.”
“Vậy mua mấy con cua, mẹ tôi lúc còn sống thường làm cho tôi và Mạnh Dương ăn.”
Tôi rất ít khi nghe Trần Mạnh Sơn nhắc đến mẹ của mình, lần này hắn ta lại nhẹ nhàng nhắc về mẹ mình như thế.
Hai chữ Mạnh Dương khiến tôi đột nhiên run lên, Trần Mạnh Dương thích ăn cua tôi biết thế nên tôi cũng biết làm cua, chỉ cần là những món Trần Mạnh Dương thích trước kia tôi đều cố gắng học làm, hơn nữa còn làm rất ngon.
Trước khi mẹ bọn họ chết, mẹ tôi đã nhập nhằng không rõ với bố bọn họ, chính vì thế chuyện hắn ta đổ cái chết của mẹ hắn lên đầu mẹ tôi cũng là đương nhiên.
Trong lòng hắn, những đau khổ tôi phải chịu đựng là đáng.
Hắn muốn ăn cua tôi liền bảo người bán hàng bắt cho tôi bốn con.
Mùa này cua không ngon, thì dù có biết làm cũng không ngon.
Tôi lại mua thêm vài món Trần Mạnh Sơn thích ăn, lúc định đi thanh toán, Trần Mạnh Sơn đột nhiên hỏi tôi, “Cô thích ăn gì, cũng mua về đi.”
Tôi nhìn thấy xe hàng đã chất đầy liền nói với hắn ta, “Tôi ăn gì cũng được, không kén chọn.”
Tôi chọn toàn những loại đắt nhất, hồi cấp hai ở ký túc xá, trường cũng không phải trường tốt gì, đồ ăn cũng không ngon, tôi còn nhớ lúc đó là thời điểm tôi đang phát triển, rất dễ đói, mỗi ngày đến trưa lại tự thêm món cho mình, chỉ là trứng chưng cà chua thôi, thêm một bát nước sốt cà chua, tôi có thể rưới cơm ăn sạch năm bát.
Trần Mạnh Sơn nhìn tôi có vẻ không tin, tôi liền nói, “Bây giờ làm gì có ai không kén ăn, đặc biệt là đám 9x các cô, một đống tật xấu.”
Xem ra người ta rất có thành kiến với thế hệ 9x chúng tôi, ngay đến người như Trần Mạnh Sơn cũng cảm thấy đám nghèo khó như tôi cũng phải kén ăn mới đúng.
“Kén ăn không phân biệt tuổi tác, đây là bệnh của nhà giàu, người nghèo chỉ cần ăn no là được.”
Nghe tôi nói thế, hắn ta cười giễu cợt, “Vớ vẩn, cô không thích ăn cá, cũng không thích ăn sườn, càng không thích ăn thịt bò, cô không thích ăn nhiều thứ lắm đấy.”
Trần Mạnh Sơn cảm thấy mình nói rất đúng, nhìn tôi vô cùng tự tin.
Có lẽ khi hắn ta ngồi ăn với tôi thấy tôi không động đũa đến những món đó, đó là bởi vì hắn ta nói hắn ta thích ăn nên tôi mới không động đến!
Vì hắn ta sẽ chê tôi bẩn!
Tôi cười cười nói, “Tôi chỉ thích ăn cơm thôi.”
Lúc tôi ăn cơm ở nhà họ Trần đa số đều không ăn thức ăn, chỉ chăm chăm ăn hết cơm trong bát.
Đến lượt chúng tôi thanh toán, vấn đề kén ăn này liền dừng lại ở đó.
Tôi đi thanh toán, trên người Trần Mạnh Sơn không có tiền chỉ có các loại thẻ đen thẻ vàng, siêu thị đương nhiên có quẹt thẻ nhưng tôi sợ lấy thẻ đen thẻ vàng lại khiến mọi người xung quanh chú ý, lúc hắn ta định rút ví ra liền ngăn hắn ta lại, cười nói, “Nhắc đến mới nhớ, quen nhau gần 20 năm, làm phiền nhà họ Trần lâu như thế mà vẫn chưa mời anh ăn bữa cơm lần nào, coi như bữa này tôi mời, thế nào?”
Trần Mạnh Sơn nhìn tôi với vẻ không ngờ được, có lẽ cũng đang băn khoăn không biết tôi chập sợi dây thần kinh nào.
Trước ánh mắt nghi ngờ của anh ta, tôi rút hai triệu ra từ trong ví, bốn con cua khá đắt, hơn một triệu, những thứ khác cộng lại mới gần một triệu.
Nhân viên thu ngân tính ra một triệu chín trăm chín bảy nghìn, tôi tính cũng chuẩn đấy.
Sau khi thanh toán xong, tôi bỏ các thứ vào hai túi chuẩn bị xách đi thì Trần Mạnh Sơn đã nhanh tay xách cả hai.
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt tò mò, Trần Mạnh Sơn hỏi tôi, “Sao lại nhìn tôi như thế.”
Tôi cười trêu ghẹo nói, “Chỉ là hiếm thấy thôi.”
Trần Mạnh Sơn không hiểu hỏi lại: “Cái gì mà hiếm thấy?”
Tôi nói: “Hiếm thấy khi nào anh lại lịch sự ga lăng với tôi như thế này.”
Vừa nói ra vẻ mặt của Trần Mạnh Sơn lại sầm sì, thấy anh ta không vui tôi vội ngậm miệng.
Trần Mạnh Sơn lườm tôi, “Lý Minh Thư, tôi nhân từ với cô đủ rồi đấy, đừng có không biết điều.”
Tôi vội vàng gật đầu nịnh nọt, “Vâng vâng, ngài đã rất nhân từ với tôi rồi, đúng là tôi không biết điều, ngài đừng tức giận.”
Có lẽ những lời vừa rồi của tôi đã có tác dụng, vẻ mặt của Trần Mạnh Sơn dịu đi nhiều.
Tôi vẫy tay gọi xe taxi, tôi và Trần Mạnh Sơn cùng lên xe, tôi tưởng hắn ta sẽ đến biệt thự Lâm Thủy, không ngờ hắn ta lại muốn đến nhà tôi.
Tôi rất muốn từ chối, đó là một chốn nho nhỏ của tôi, tôi không muốn hắn ta bước vào nơi đó. Mà quan trọng hơn nữa, nơi đó có những kỷ niệm của tôi và Trần Mạnh Dương, tôi sợ hắn ta sẽ phát hiện rồi đập nát nó, thiết kế của khu nhà đó cũng không tốt, vì Trần Mạnh Dương ở lại đó một thời gian ngắn, nên tôi không nỡ chuyển đi.
Tôi nói: “Nhà tôi bừa bộn lắm, tôi vẫn chưa dọn dẹp đâu, để hôm khác.”
Trần Mạnh Sơn lại sầm mặt, giống y như con tắc kè hoa, hắn ta bất mãn nói: “Nhà cô giấu tình nhân à? Mà không tiện cho tôi sang??”
Tôi bóp trán mệt mỏi, Trần Mạnh Sơn nhất định muốn đến, tôi cũng không cản được.
Nghĩ đến Trần Mạnh Dương đã thành chồng người khác, tôi giữ quá khứ với anh ta, cũng là không tôn trọng vợ anh ta bây giờ.
Muốn đến thì đến đi!
Đến khu nhà tôi rồi, Trần Mạnh Sơn xách túi đồ ăn theo sau, nhìn tôi mở cửa.
Tôi thuê một căn phòng có hai phòng ngủ một phòng khách, đồ đạc của Trần Mạnh Dương tôi khóa trong một căn phòng khác.
Trần Mạnh Sơn bước vào đặt đồ xuống, đánh giá căn phòng chung cư của tôi, tôi có thể nhìn thấy sự ghét bỏ của hắn ta, căn hộ này dù không tốt, trang trí đơn giản, tường màu vàng bẩn bẩn, dạng công tử bột quen ở biệt thự nhà to như hắn ta đương nhiên là chê bai căn phòng của tôi rồi.
“Anh ngồi đi, không còn sớm nữa tôi đi nấu cơm.”
Tôi xách đồ vào phòng bếp bắt đầu rửa tay nấu cơm, buổi sáng vẫn chưa ăn gì, lại truyền nước, giờ căn bản tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc.
Lúc tôi rửa cua, Trần Mạnh Sơn dựa vào cửa phòng bếp, ánh mắt hắn ta lạnh lùng, hắn hỏi tôi: “Nơi này của cô từng có đàn ông ở!”
Hắn ta nói với vẻ khẳng định.
Tôi đưa mắt nhìn hắn, “Đàn ông đến đây nhiều lắm, anh muốn nói gì?”
Đàn ông gì, hắn ta muốn quản cũng không được.
“Mạnh Dương đến đây rồi sao?” Đột nhiên hắn ta hỏi.
Tôi cũng không ngạc nhiên, tôi biết hắn ta đến đây chắc chắn sẽ nói về chuyện liên quan đến Trần Mạnh Dương.
Tôi nhìn ánh mắt hắn ta, thành thật đáp, “Đến rồi, kỳ nghỉ có ở đây một thời gian.”
“Ha ha…”
Trần Mạnh Sơn cười lạnh, “Tôi bảo mà, sao nó nghỉ học mà không về nước thăm nhà chứ, hóa ra là có về nhưng bị con hồ ly tinh cô kéo lại thôi.”
Đột nhiên Trần Mạnh Sơn đi đến đằng sau lưng tôi, đưa tay ôm chặt lấy tôi, tựa đầu vào cần cổ tôi hít ngửi, “Để tôi ngửi xem, trên người cô rốt cuộc nặng mùi hồ ly đến mức nào!”