CHƯƠNG 16. BUÔNG THA CHO TÔI
Quả nhiên Trần Mạnh Sơn thật sự coi tôi như một món hàng để tặng cho người đàn ông khác đổi lấy lợi ích.
Giờ phút này lòng tôi dâng lên cảm giác phức tạp khôn kể, quả nhiên người ta là dao thớt, còn tôi phận cá thịt, cảm giác không cam tâm bùng lên trong lòng.
Tôi cũng không biết tại sao mình muốn trốn, đã bán thì một hay hai lần có gì khác, chung quy vẫn là bán, nằm dưới thân Trần Mạnh Sơn rồi lại nằm dưới thân cục trưởng Trương nữa thì đâu có gì khác?
Nhưng khi hai bàn tay nhăn nheo của lão già họ Trương đó sờ vào đùi tôi, tôi ghê tởm đến mức chỉ muốn nôn khan, không được, tôi không thể chấp nhận việc bị một lão già xấu xí ghê tởm động vào.
Tôi giãy dụa điên cuồng dưới thân lão ta, tuy lão ta đã già nhưng không hề yếu chút nào, sự giãy dụa của tôi chỉ đổi lại một cái tát.
Cái lưỡi ướt nhoét của lão quét khắp mặt mũi tôi, tôi buồn nôn đến mức phát điên.
“Người đẹp, em đừng có giãy nữa, em chỉ cần ngoan ngoãn hầu hạ tôi đến nơi đến chốn, tôi sẽ phê chuẩn cho tổng giám đốc Trần của em, ngoan đừng động đậy, để chú thương em.”
Miệng lão ta đầy những lời lẽ bẩn thỉu, Trần Mạnh Sơn, tôi oán hận gào tên hắn ta trong đầu, tôi với anh không đội trời chung.
Trong lúc hoảng loạn giãy dụa, tôi nhìn thấy chiếc đèn ngủ để trên tủ đầu giường, không cần nghĩ, tôi lập tức với lấy cái đèn, phang thẳng vào đầu lão ta.
Lão già ngã nhào lên người tôi, máu lão nhỏ xuống mặt tôi. Tôi sợ hãi vội vàng đẩy lão ra, chạy thẳng ra ngoài, lão già bị thương không nặng, lập tức vùng lên đuổi theo tôi, tôi chạy vội ngay cả giày cũng không dám đi.
Giờ phút này tôi không biết mình nên chạy đi đâu, chỉ biết phải mau chóng thoát khỏi nơi này, chạy cho thật xa, trốn cho thật xa, đừng để Trần Mạnh Sơn tìm được, tôi không muốn trở thành món hàng để hắn tặng cho lão già kia.
“Con khốn, mày quay lại đây, hôm nay ông không tha cho mày.” Lão già họ Trương đó hét lên đằng sau lưng tôi.
Tội sợ đến mức không dám quay lại nhìn, chỉ biết đâm đầu chạy về phía trước, bỗng tôi đụng vào lòng một người đàn ông, ngẩng đầu lên nhìn, hóa là cậu Trịnh tôi từng có duyên được gặp một lần.
Tôi túm chặt lấy áo của cậu Trịnh, van xin nói: “Anh Trịnh, cầu xin anh hãy cứu tôi.”
Cậu Trịnh kéo tôi ra khỏi lồng ngực mình nhưng không đẩy tôi ra, anh ta nhìn lão già Trương trán đang nhiễu máu, rồi quay sang nhìn gương mặt hoảng sợ của tôi Anh ta là một người thông minh, đương nhiên hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức.
“Cục trưởng Trương, chẳng phải luật đã có quy định rõ ràng, cán bộ công chức như các vị không được đến club, vũ trường sao, đêm khuya thế này mà cục trưởng Trương còn đuổi theo một cô gái, không sợ vi phạm quy định sao? Là một công dân tuân thủ pháp luật, ông nói xem tôi có nên gọi điện tố cáo không?”
Cậu Trịnh ôm eo tôi, bàn tay vỗ nhẹ trên lưng dường như đang an ủi tôi.
Có vẻ như cậu Trịnh không hề sợ lão già Trương này.
So sánh giữa bá chủ một vùng với quan lại đến từ trung ương, hiển nhiên là bá chủ có ưu thế hơn.
Nhà họ Trịnh là nhà giàu trăm năm ở thành phố C này, nói trắng ra thì đây là địa bàn của nhà họ Trịnh chứ không phải địa bàn của Trần Mạnh Sơn. Xúc tu của nhà họ Trịnh len lỏi xâm nhập vào các phương diện của bộ máy chính quyền, đương nhiên anh không cần sợ một cục trưởng.
Nơi đây không phải là địa bàn của Trần Mạnh Sơn, nếu hắn muốn kiếm tiền ở nơi này, thì tất nhiên phải hối lộ từ trên xuống dưới.
“Ồ, hóa ra là cậu Trịnh, ông ngoại của cậu dạo này vẫn khỏe chứ?” Cục trưởng Trương không nhắc đến chuyện mình đang làm gì, cũng không đòi Trịnh Thanh giao tôi ra.
Cố ý cười ha hả, tất cả đều là cáo già, tôi học và làm việc ở thành phố C cũng đã mấy năm, tôi biết ngài thị trưởng mới về hưu cách đây vài năm của thành phố C cũng họ Trịnh.
Chẳng lẽ đó chính là ông ngoại của Trịnh Thanh, thế nên Trịnh Thanh mới dám châm chọc cục trưởng Trương như thế?
Trịnh Thanh chỉ vào tôi và nói với cục trưởng Trương, “Tôi quen với cô ấy, hôm nay tôi đưa cô ấy đi. Nếu như sau này ông còn gặp cô gái này nữa thì nên biết có những người ông không nên đụng đến.”
Trịnh Thanh cứ thế dìu tôi đi vào trong thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại, trái tim đang tràn đầy lo lắng của tôi mới hoàn toàn yên tâm, tôi chớp đôi mắt đỏ hồng chỉ chực khóc, khom lưng cúi gập người cám ơn Trịnh Thanh.
Nếu như không có anh ta xuất hiện, tôi thật sự không biết sau đó nên làm thế nào, giờ phút này tôi không nghĩ đến báo thù, tôi chỉ muốn tránh xa cái nơi dơ bẩn này, hận thù, mẹ ruột, tất cả đều cút hết đi, tôi không muốn nhìn thấy những thứ dơ bẩn đó nữa, tôi chỉ muốn trốn vào một góc nào đó của thế giới sống cho thật tử tế.
Trịnh Thanh khẽ vỗ vai tôi, “Đừng sợ, những cái khác tôi không dám nói, thành phố C là địa bản của nhà họ Trịnh, nơi này không ai dám động đến cô đâu.
Tội gật đầu thật mạnh, cảm ơn anh ta.
Trịnh Thanh cúi đầu nhìn đôi chân trần của tôi, sau đó liền bế bổng tôi lên, tôi ngạc nhiên, bảo anh ta thả tôi xuống.
Anh ta không thả.
Lúc thang máy ngừng lại, tôi nhìn thấy, Trần Mạnh Sơn đang được tài xế của hắn dìu đi, gương mặt lo lắng bước vào trong thang máy.
Thấy tôi đang được Trịnh Thanh bế, ánh mắt của hắn lóe lên ánh sáng lạnh căm.
Tôi cũng nhìn hắn, trong mắt chỉ còn căm hận, Lý Minh Thư tôi tự hỏi, quen biết hắn ta hơn 20 năm nay, chưa bao giờ động đến một cọng lông của hắn, vậy mà hắn lại đối xử với tôi độc ác như thế.
Nếu như giờ phút này trong tay tôi có một con dao, chắc chắn tôi sẽ thọc thẳng vào ngực hắn không chút do dự, để xem tim hắn ta đen đến mức nào.
“Dùng một người phụ nữ để đổi lấy một mảnh đất, thật không giống tác phong làm việc của tổng giám đốc Trần!” Trịnh Thanh lên tiếng châm chọc.
Không biết có phải do Trần Mạnh Sơn say rượu không, lời của Trịnh Thanh khiến hắn chần chừ trong giây lát, một lát sau mới lên tiếng đáp: “Trên thương trường thì làm gì có thủ đoạn của ai cao quý hơn ai, đều giống nhau cả thôi.”
Trần Mạnh Sơn nói rồi quay sang nhìn tôi đang được Trịnh Thanh ôm, giọng hắn ta lạnh lùng, “Lý Minh Thư, cô muốn tự xuống đi bộ hay còn chờ tôi bế cô đi đây??”
Tôi không nghĩ hắn sẽ bế tôi đi mà sẽ bế tôi quay về giường của cái lão già cục trưởng Trương đó.
Tôi thật sự rất sợ, giờ phút này Trịnh Thanh như bùa hộ mệnh của tôi vậy, tôi không dám buông anh ra, túm chặt quần áo của Trịnh Thanh như thể một người sắp chết đuối không dám buông cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của mình ra, sợ mình uống thêm một ngụm nước nữa là thần chết sẽ lôi mình vào bóng tối, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa.
Nói thật tôi rất sợ, chưa bao giờ sợ như thế này.
Hành động của tôi đã chọc giận Trần Mạnh Sơn, ánh mắt của hắn vằn lên đỏ sọc, dường như sắp ăn thịt tôi đến nơi.
“Lý Minh Thư, tôi nói lại lần nữa, xuống đây ngay cho tôi.” Trần Mạnh Sơn đột nhiên gầm lên, giọng nói của hắn có vẻ yếu ớt, không hề có chút áp lực nào. nhưng đôi mắt của hắn ta lại khiến tôi sợ hãi.
Chuyện vừa nãy tôi đã sợ lắm rồi.
Tôi không muốn xuống, nhưng Trịnh Thanh lại thả tôi xuống, anh xoa đầu tôi, “Cô đi về với anh ta đi, sau này ai dám bắt nạt cô ở thành phố C như hôm nay thì cô cứ bảo là em gái của Trịnh Thanh, nói tên tôi ra, tôi đảm bảo những chuyện như ngày hôm nay sẽ không xảy ra nữa.”
Trịnh Thanh nói rồi nhìn đồng hồ trên cổ tay, hình như anh ta có việc gấp, cũng phải, anh ta xuất hiện ở đây vào giờ này chắc chắn là có việc, chỉ là vừa hay cứu tôi, cũng vì thế làm anh muộn giờ.
Trong lòng tôi cũng rất áy náy, cúi gập nói với anh, “Thật sự rất cảm ơn anh, anh Trịnh, cám ơn anh.”
Tôi liên tiếp cúi gập người.
Trịnh Thanh cười nói, “Cô khách sáo quá rồi, cũng chỉ tiện tay mà thôi.”
Trịnh Thanh nói xong liền dẫn theo người của anh ta rời đi.
Giờ phút này chỉ còn tôi, Trần Mạnh Sơn và tài xế. Trần Mạnh Sơn không nói gì, quăng cho tôi một ánh mắt sắc như đao, tài xế nhìn thấy tôi vẫn còn ngẩn ra liền nói: “Cô Lý, đi thôi!”
Tôi gật đầu.
Xe dừng lại bên ngoài khu Hoa Thủy, chúng tôi phải đi bộ ra đó. Trời bỗng có tuyết rơi, trận tuyết lớn khiến tuyết trắng xóa phủ một lớp dày trên mặt đất.
Trần Mạnh Sơn vẫn luôn đi đằng trước đột nhiên dừng bước, tôi không dừng lại mà lướt qua hắn ta, hai chân trần giẫm lên nền tuyết trắng, hơi lạnh từ gan bàn chân xông thẳng vào lòng.
Rét đến mức thấu xương, hai chân tôi không còn cảm nhận được gì nữa, trong lòng tôi vẫn đang tự hỏi mình, Lý Minh Thư, đây là số phận của mày sao?
Đây là số phận của mày ư?
Chẳng ai có thể bảo đảm được chuyện như ngày hôm nay sẽ không xảy ra lần nữa, đối với mày, Trịnh Thanh chỉ là một người xa lạ, mày cảm thấy anh ta có thể bảo vệ được mày ư?
Tôi không ngu, đương nhiên là biết anh ta không thể bảo vệ được tôi.
Đối với anh ta, có lẽ tôi vẫn còn giá trị lợi dụng, nhưng không lớn.
Tôi muốn lên thuyền của Trịnh Thanh, anh ta chỉ khách sáo nói có thể chứ không coi tôi như người của anh ta, hoặc có lẽ thẳng thắn hơn, giá trị lợi dụng của tôi không xứng để lên thuyền anh ta.
Tôi càng đi càng nhanh, tài xế vẫn còn lương tâm vội vàng đi lên trước mở cửa để tôi ngồi vào, dường như chú ấy đã quên mất vị trí của mình, chú ấy nên mở cửa xe cho Trần Mạnh Sơn trước mới phải.
Trần Mạnh Sơn cũng không nổi giận.
Tài xế là người lên xe cuối cùng, mau chóng mở điều hòa trong xe lên, tôi không biết có phải là do nhiệt độ điều hòa quá thấp không mà tôi rất lạnh, lạnh đến mức hai chân bắt đầu chà xát vào nhau, hai tay ôm lấy bản thân bắt đầu run rẩy.
Tôi càng lúc càng run cầm cập.
Có khi Trần Mạnh Sơn không chịu nổi vì sự run lẩy bẩy của tôi.
Hắn ta nói với tài xế, “Trời rất lạnh, chú chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao đi.”
Tài xế nói, “Đã vượt qua mức nhiệt độ bình thường rồi ạ.”
Tôi nghiến răng ép mình không được run nữa, dần dần tôi không còn run lẩy bẩy nữa, hai chân lạnh đến mức máu như đông cứng lại, không lưu thông được.
Trong xe yên tĩnh đến mức kỳ lạ, dường như có thể nghe thấy tiếng thở của ba người một cách rõ ràng.
Tôi cũng không cần biết Trần Mạnh Sơn nghĩ thế nào, cứ co hai chân ôm gối nhìn tuyết trắng mênh mông bên ngoài, chân để lên ghế xe làm bằng da thật của hắn,.
Xe đi được gần hai mươi phút, đột nhiên Trần Mạnh Sơn bỗng bật cười thành tiếng.
Tôi không biết hắn cười cái gì, tôi cũng không hơi đâu đi biết.
Giờ phút này cảm xúc bi thương đang lan ra khắp cơ thể tôi.
“Em gái à, ha ha… tôi thấy là tình nhân mới đúng.” Hắn chế giễu.
Tôi không nói gì, kệ hắn ta thích gì thì nói đấy.
Tôi tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài, nước mắt không nghe lời từng giọt từng giọt nhỏ xuống mu bàn tay tôi.
Tôi biết mình không nên khóc trước mặt Trần Mạnh Sơn, nước mắt của tôi, sự yếu đuối của tôi sẽ chỉ khiến hắn càng cảm thấy sảng khoái.
Khóc nhiều cũng không tốt, nước mũi cũng bắt đầu chảy ra, trong tay không có khăn giấy, tôi không quan tâm lấy luôn tay áo lau mũi.
Có lẽ là chú tài xế không chịu nổi, cũng không hỏi ý kiến Trần Mạnh Sơn, liền đưa hộp khăn giấy trên xe cho tôi. Tôi đưa tay nhận lấy, thoáng liếc thấy vẻ mặt của Trần Mạnh Sơn vẫn lạnh tanh.
“Cảm ơn!”
Tôi sụt sịt cảm ơn chú tài xế.
Chú ấy nhìn tôi rồi lại nhìn sang Trần Mạnh Sơn, nhỏ giọng nói, “Không cần cảm ơn.”
Tôi để ý thấy hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm của Trần Mạnh Sơn. Đừng nói vì tôi làm hỏng chuyện của anh ta nên anh ta muốn đấm tôi chứ, đấm thì đấm đi!”
Tôi nhìn ra bên ngoài, con đường này không giống đường về nhà tôi lắm, tôi bèn hỏi chú tài xế, “Chú ơi, phiền chú đưa cháu về khu Vĩnh Thịnh được không ạ?”
Tài xế nhìn Trần Mạnh Sơn, chú ấy không thể nghe tôi được, chú ấy còn phải hỏi ý kiến của ông chủ.
“Đến biệt thự Lâm Thủy.” Giọng nói của hắn dường như đang kiềm chế cơn phẫn nộ.
Biệt thự Lâm Thủy là nơi ở của hắn ở thành phố C, hắn muốn đưa tôi đến nơi đó sao? Lão già đó không cưỡng bức tôi được chẳng lẽ hắn muốn đích thân đè tôi ra?
Tôi không muốn, tôi không muốn nhìn thấy hắn nữa, tôi phải quay về cái ổ nhỏ của tôi ngay lập tức, tôi muốn trốn trong đó, thoải mái khóc một trận.
“Chú ơi, phiền chú thả cháu xuống được không?”
“Chuyện… chuyện này, cô Lý, bên ngoài tuyết đang rơi, lạnh lắm, cô lại không đi giày…” Tuy rằng chú tài xế đang nói chuyện với tôi nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía Trần Mạnh Sơn.
Trần Mạnh Sơn vẫn không chịu lên tiếng.
Đột nhiên tôi gào lên như phát điên, “Cho tôi xuống, cho tôi xuống.”
Không chỉ như thế tôi còn liên tục đập đầu vào cửa kính xe.
Nếu như cửa xe không khóa thì có lẽ tôi dám bật cửa nhảy xuống xe lắm.
Tôi quậy một lúc trên xe, trán cũng sưng đỏ bừng, tài xế vẫn không dám cho tôi xuống.
Trần Mạnh Sơn nhìn thấy hành động điên cuồng của tôi, nói với tài xế bằng giọng mệt mỏi, “Đi đến khu Vĩnh Thịnh.”
Nghe vậy tôi mới không quậy nữa.
Tôi tiếp tục ôm chân nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối không thèm nhìn Trần Mạnh Sơn lấy một lần.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi reo lên, không biết từ lúc nào mà túi xách của tôi đã được ai đó mang lên xe, điện thoại trong túi reo vang một lúc lâu, tài xế nói với tôi, “Cô Lý, điện thoại của cô đang kêu kìa.”
Tôi mở túi xách lấy điện thoại ra xem, là số lạ gọi đến, tôi liền tắt điện thoại luôn.
Trần Mạnh Sơn quay qua nhìn tôi, lạnh giọng nói, “Sao không nghe?”
Tôi cất điện thoại vào trong túi xách, không thèm quan tâm đến hắn.
Chẳng mấy chốc điện thoại lại reo vang, tôi mở ra xem, vẫn là số lạ đó, tôi không biết là người bạn nào, trước kia tôi cũng có vài người bạn học cấp ba chơi thân, sau này thì mất liên lạc.
Tôi nghe điện, hắng giọng, khẽ nói, “Alo, ai đấy ạ?”
Giọng nói đầu dây bên kia bình thản gọi tôi: “Minh Thư!”
Tôi vội cúp điện thoại, hành động này khiến Trần Mạnh Sơn nghi ngờ, hắn hỏi, “Nửa đêm nửa hôm, tình nhân nào của cô gọi đấy?”
Tôi không để ý đến anh ta, vùi đầu vào trong khuỷu tay mình, tôi không muốn để kẻ thù của mình nhìn thấy bản thân đang khóc.
Dường như Trần Mạnh Sơn không cam tâm, “Sao, đúng là nhân tình gọi đến à?”
Tôi ngẩng phắt lên nhìn anh ta, giọng cười the thé chói tai, “Anh đoán xem là ai? Là lão già cục trưởng họ Trương kia gọi đến đấy, anh hài lòng chưa? Ha ha…”
Nói xong tôi dùng tay áo chùi mạnh gương mặt đẫm nước mắt của mình.
Giờ phút này Trần Mạnh Sơn như thể uống phải thuốc độc, mặt xanh lè, nửa ngày không nói được một câu, hắn mấp máy miệng. Dường như muốn nói gì đó.
Cuối cùng lại chẳng nói gì.
Đến nơi, tôi xuống xe, đi chân trần trên tuyết.
“Lý Minh Thư!” Đột nhiên Trần Mạnh Sơn gọi giật lại.
Tôi quay lại nhìn hắn, liền thấy hắn cũng xuống xe.
Dường như hắn muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi chẳng có gì để nói với hắn cả.
Tôi cũng không nhìn hắn mà quay người đi lên nhà.
Đột nhiên tôi quay lại nhìn Trần Mạnh Sơn vẫn đứng ở chỗ cũ, khoảnh khắc tôi quay lại đó, không ngờ tôi lại thấy được nét cười trên gương mặt anh ta.
Tôi nghĩ mình nhìn thấy ảo giác rồi.
“Trần Mạnh Sơn!” Tôi đi đến trước mặt hắn.
Hắn khẽ hỏi tôi, “Có phải có chuyện muốn nói với tôi không?”
Tôi gật đầu.
Khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười, hắn nói, “Cô nói đi.”
“Anh có thể rủ lòng từ bi mà buông tha tôi được không!” Tôi nói, tôi nghĩ mình thật hèn hạ, báo thù gì chứ.
Tôi hối hận rồi!