CHƯƠNG 15: KHÓ THOÁT KHỎI MỘT KIẾP
Tôi không hiểu Trần Mạnh Sơn tại sao lại hỏi như thế. Từ khi Trần Mạnh Dương kết hôn, tôi đã xóa bỏ toàn bộ mọi thứ về anh ta, dù thích anh ta thế nào, tôi cũng không muốn phá hoại gia đình người khác!
Tôi nghi ngờ nhìn Trần Mạnh Sơn, hắn cười nhạo: “Còn giả vờ à?”
Tôi không hiểu ý hắn: “Tôi giả vờ gì, Trần Mạnh Sơn, anh nói thẳng đi.”
Trần Mạnh Sơn nhìn tôi nhíu mày: “Cô thật sự không liên lạc với Trần Mạnh Dương à?”
Tôi lắc đầu: “Anh không cần dò xét tôi như vậy, tôi hiểu chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên, anh ta đã kết hôn có vợ có con rồi, sao tôi có thể phá hoại hạnh phúc của người ta được.”
Trần Mạnh Sơn nhìn tôi rồi nghiêng người nằm sang bên cạnh, tiếng thở hắn đều đều, một lúc sau mới nói: “Lý Minh Thư, tôi cảnh cáo cô thêm một lần nữa, nếu cô dám có bất cứ quan hệ gì với Trần Mạnh Dương, tôi sẽ không tha cho cô.”
Tôi cảm thấy cả người lạnh toát, không biết vì cơ thể vừa bị hành hạ hay vì những lời Trần Mạnh Sơn vừa nói.
Trần Mạnh Dương là ước mơ cả đời không thể thành hiện thực của tôi, mơ cũng chỉ là mơ thôi, sao tôi dám mơ mộng biến nó thành hiện thực chứ?
Vì thế, lời cảnh cáo Trần Mạnh Sơn rất dư thừa.
Mồ hôi trên người khiến tôi cảm thấy lạnh, bèn đứng dậy muốn đi tắm nước nóng.
Vừa mới đứng dậy, Trần Mạnh Sơn đã bắt lấy tay tôi: “Đi đâu đấy!”
Tôi nói: “Đi tắm!”
Trần Mạnh Sơn khàn giọng nói: “Sao thế, chê tôi bẩn à!”
Tôi lắc đầu: “Tôi đâu dám, trước giờ đều là anh thấy tôi bẩn mà?”
Ánh mắt Trần Mạnh Dương nóng bỏng ngắm nghía cơ thể tôi, tuy đã quan hệ với hắn hai lần nhưng khi hắn nhìn chằm chằm như vậy tôi vẫn cảm thấy khó chịu, lấy quần áo che người theo bản năng.
Hắn cười nhạo: “Che gì mà che, từ đầu đến chân cô chỗ nào mà tôi chưa thấy, phụ nữ phải biết lúc nào nên giả vờ ngây thơ, cẩn thận bị phản tác dụng đấy.”
Tuy nói như thế, nhưng tôi vẫn nhặt quần áo lên khoác lên người. Sau khi vào phòng vệ sinh, tôi ngồi sụp xuống. Vừa rồi hắn làm tôi mấy lần nhưng không đeo bao, tôi lại dị ứng với thuốc tránh thai, uống xong là nôn, chuyện này làm cho thuốc tránh thai gần như không có hiệu quả với tôi. Lần trước khi đi phá thai bác sĩ đã nói, cơ thể tôi dễ mang thai, không có biện pháp phòng ngừa thì tôi rất dễ dính bầu.
Trần Mạnh Sơn sẽ không quản tôi có thai hay không, nếu có chỉ cần phá thai là được, cơ thể là của tôi, tất nhiên hắn không quan tâm, có lẽ đây cũng là một cách hành hạ tôi.
Tôi nói với bản thân không được cảm thấy đau khổ, ai cũng có số mệnh riêng, đây chính là số mệnh của tôi, có lẽ kiếp trước tôi đã làm rất nhiều chuyện xấu nên kiếp này mới bị trời cao trừng phạt.
Hoặc có lẽ đây chỉ là thứ tôi tự an ủi mình mà thôi.
Trần Mạnh Sơn bước vào, tôi vẫn đang ngồi trên mặt đất lạnh lẽo vùi đầu vào đầu gối, mặt tôi ướt đẫm, không biết là nước tắm hay nước mắt.
Đôi chân rậm lông của Trần Mạnh Sơn bỗng xuất hiện trước tầm mắt tôi, tôi ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: “Anh cũng muốn tắm à?”
Hắn lạnh lùng ừ một tiếng.
Tôi tự giác đứng dậy nhường chỗ cho hắn, sau đó lấy một chiếc khăn sạch quấn người lại.
“Tôi về đây!” Tôi nói với hắn.
Hắn im lặng nhìn tôi, tôi không biết hắn có ý gì, rốt cuộc là có cho phép tôi về hay không.
Tôi vẫn đứng trong nhà tắm nhìn hắn, những giọt nước tắm tràn ra văng lên người tôi, thật ra nước bắn ra ngoài này không có nhiệt độ gì, nhưng khiến tôi cảm thấy rất lạnh.Tôi không chịu nổi co rúm người lại.
Giờ phút này sự yếu đuối của tôi hoàn toàn bày trước mặt Trần Mạnh Sơn.
Trần Mạnh Sơn lạnh lùng nhìn tôi, sau đó nói: “Mau cút đi, đừng lởn vởn làm bẩn mắt tôi.”
Tôi gật đầu: “Vậy tôi đi đây.”
Được sự cho phép của hắn, tôi đi ra ngoài mặc đồ. Cố gắng chịu đựng cơn đau đớn, tôi chậm rãi bước ra khỏi biệt thự.
Về tới nhà, tôi liền mở nhạc, bên trong có bài hát tôi và Trần Mạnh Dương thích nhất, đó chính là bài “As long as you love me”.
Chúng tôi đã từng nói với nhau, chỉ cần anh ta yêu tôi, những chuyện trước đây đều sẽ trở thành mây khói. Giờ tôi vẫn nghe bài hát tiếng Anh kinh điển này, còn anh ta thì sao? Ở cạnh vợ con bên kia bờ đại dương anh ta có còn nghe không?
Buổi sáng đi làm, tôi không thấy Trần Mạnh Sơn, lơ đãng hỏi Văn Dao thì biết Trần Mạnh Sơn đi Mỹ công tác rồi.
Đi Mỹ à?
Trần Mạnh Dương đang ở Mỹ, chuyện Trần Mạnh Sơn đi Mỹ có liên quan gì tới Trần Mạnh Dương không, tại sao hôm qua hắn lại hỏi tôi có liên lạc với Trần Mạnh Dương không, hay là hắn đi Mỹ chỉ vì công việc thôi.
Cả ngày tôi đều nghĩ ngợi lung tung, tới khi ra về, Kiều Lục gõ cửa văn phòng hỏi tôi tối có hẹn không?
Lần trước bị cảm, Kiều Lục chạy đi mua thuốc cảm cho tôi giữa trời mưa to tầm tã, tôi không phải đứa đần, tôi biết anh ta có ý với tôi.Nhưng tôi không xứng với anh ta, từ lúc tôi tính toán để bản thân làm hàng hóa giao dịch với Trần Mạnh Sơn, tôi đã không còn xứng nữa rồi.
Tôi từ chối lời mời của Kiều Lục. Kiều Lục thất vọng lái xe về.
Lòng tôi rối bời, không muốn về nhà sớm quá bèn đi dạo xung quanh thành phố. Trên đường nhìn thấy một phòng khám tư, tôi bỗng nghĩ tới lời Văn Dao, một tuần sau tổng giám đốc mới trở về ư?
Hôm qua tôi uống thuốc tránh thai xong lại nôn mửa cả một đêm, uống thuốc đúng là không hợp với tôi, nhưng tôi không thể để mặc cho mình có thai rồi đi phá.
Tôi sinh ra đúng vào lúc thời gian kế hoạch hóa gia đình đang làm nghiêm ngặt nhất, tôi biết phụ nữ nông thôn sau khi sinh con xong đều phải đặt vòng.
Tôi chưa sinh con, đặt vòng cũng không tốt cho cơ thể, nhưng trước mắt tôi chỉ còn cách này. Trong thời gian một tuần đặt vòng, cơ thể cũng hồi phục lại, cho dù Trần Mạnh Sơn lại quan hệ với tôi cũng không sợ gì nữa.
Tôi bước vào phòng khám tìm bác sĩ, phòng khám tư thì chỉ cần có tiền là được, bác sĩ sẽ không nói mấy thứ như chưa sinh con thì không cần đặt cái này, dù sao kim loại đặt trong cơ thể không tốt.
Bác sĩ nhận tiền rồi giúp tôi đặt vòng.Nói không đau, nhưng thật ra rất đau.
Nghĩ tới lần trước phá thai, nỗi đau đớn xé lòng ấy tôi không muốn nếm thử một lần nữa.
Lúc rời khỏi phòng khám đã rất muộn rồi, bụng tôi đau nhức khó chịu, bèn bắt taxi về nhà.
Một người chỉ cần nấu mì là xong rồi.
Ngủ tới nửa đêm, tôi cảm thấy cả người như lò lửa, sờ trán thấy rất nóng, tôi biết có thể vì chưa thích ứng với việc đặt vòng nên người tôi mới phát sốt.
Trong nhà không có thuốc, tôi đành uống nước ấm chịu qua một đêm.
Thứ bảy cuối tuần không phải đi làm, người cũng khó chịu nên tôi liền nằm lỳ ở nhà.
Trong lúc ngủ mê man, điện thoại bỗng nhiên reo lên, lại là Trần Mạnh Sơn, không phải hắn ở Mỹ sao, giờ ở Mỹ là ban đêm, hắn còn gọi tôi làm gì, không ngủ à?
Tôi cũng không nghĩ nhiều vội bắt máy, còn chưa mở miệng, đầu bên kia đã gấp gáp hỏi: “Cô đang ở đâu?”
“Ở nhà, sao thế?”
Hắn đáp: “Không có gì, tới khu Hoa Thủy đi.”
Nói tới đây hắn định cúp máy, tôi vội gọi với: “Không phải anh đi Mỹ sao?”
Một lúc sau Trần Mạnh Sơn mới đáp lại: “Tối hôm qua tôi về rồi, à, sao cô biết?”
Câu cuối cùng tôi không hiểu ý hắn, chẳng lẽ ý hắn muốn nói “Khi nào tôi về còn cần phải báo cáo với cô sao? Cô nghĩ cô là ai?”
Dù là ý gì đi nữa tôi cũng lười tranh cãi với hắn, vì đây không phải là chuyện đáng để so đo. Tôi vội dọn dẹp, bên ngoài rất lạnh nên tôi khoác thêm chiếc áo phao dày màu đen.
Nhìn trong gương thấy bản thân thật quê mùa, tôi ngẫm nghĩ vẫn nên cởi áo phao ra, đổi thành áo khoác mỏng màu đỏ, bên trong mặc chiếc váy len dài màu trắng, sau đó mặc thêm chiếc quần tất màu da, mang đôi cao gót tám phân. Giờ trông tôi có vẻ xinh đẹp hơn rồi.
Tôi cầm túi chạy xuống bắt xe tới khu Hoa Thủy
Nơi đây rất nổi tiếng, có rất nhiều người nổi tiếng giàu có thường tới đây giải trí, ở đây còn có một sân golf rất lớn.
Một nhân viên dẫn tôi tới gặp Trần Mạnh Sơn, hắn đang đánh golf với một lão già, trước mặt lão ta, Trần Mạnh Sơn rất khiêm tốn, không còn vẻ ngạo mạn ngày thường nữa.
Tôi đi tới trước mặt hắn gọi: “Tổng giám đốc Trần.”
Trần Mạnh Dương nhìn tôi, không khỏi chau mày, dường như kiểu ăn mặc trang điểm của tôi không hợp với nơi này.
“Tổng giám đốc Trần không giới thiệu cho tôi cô gái này à.” Lão già híp đôi mắt nhăn nheo ngắm nghía tôi, vẻ mặt lão ta như một bà nội trợ đi mua rau nhìn thấy loại thịt heo ngon nhất, trong lòng thầm bảo phải mua về làm món thịt kho tàu thơm ngon đúng điệu.
Lòng tôi hơi hoảng hốt, cũng không tìm được ví dụ gì so sánh tốt hơn nữa, nhưng lão ta cho tôi cảm giác kiểu như vậy. Trực giác của phụ nữ thường rất chuẩn. Không nghi ngờ gì tôi chính là miếng thịt heo ấy, dường như tôi biết Trần Mạnh Sơn gọi tôi tới đây làm gì rồi, tôi hơi trừng mắt nhìn hắn.
Nói thật tôi vẫn không dám tin, chẳng phải hắn nói sẽ không đưa tôi cho người đàn ông khác sao?
Nhưng nghĩ tới việc hắn từng gọi một đám lưu manh tới bắt nạt tôi, thứ khốn nạn như hắn còn có chuyện gì không làm được.
Tay tôi siết chặt lại, tôi biết có lẽ hôm nay khó tránh khỏi kiếp này rồi.
“Đây là cô Lý Minh Thư, là thư ký của tôi.” Trần Mạnh Sơn cười giới thiệu với ông ta.
Tôi thành thư ký từ bao giờ vậy, thư ký của sếp tổng khiến người ta không khỏi nghĩ nhiều.
Lão ta có vẻ kích động nhìn tôi, sau đó đưa tay ra nói: “Thì ra là cô Lý, hân hạnh được gặp cô.” Lão ta làm như thể đã quen tôi từ trước vậy.
Tôi cố mỉm cười, bắt tay với lão ta, ngón tay thô sần của lão ta vuốt ve mu bàn tay khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Thật sự rất ghê tởm, nói thật, nó ghê tởm như khi quan hệ với Trần Mạnh Sơn vậy.
Sau đó lại có rất nhiều người tới, đều là người nổi tiếng thường thấy trên bản tin thành phố C, hình như là đám lãnh đạo của thành phố, Trần Mạnh Sơn hẹn họ tới đây để giải trí.
Có lẽ đây chỉ là mặt ngoài, đằng sau vừa đưa tiền đưa nhà, vừa đưa gái luôn.
Đánh golf xong, Trần Mạnh Sơn mời đám người này ăn tối ở đây, ngoài tôi còn có hai cô gái rất xinh đẹp nữa, một người tên Ngọc Huyền, một người tên Tôn Dương Dương, xem ra cũng xấp xỉ tuổi tôi.
Cô gái tên Ngọc Huyền nũng nịu nói: “Vào trong đây ấm hơn bên ngoài, nóng quá đi mất.” Nói xong liền cởi áo khoác ra, bên trong cô ta chỉ mặc một chiếc váy cúp ngực ngắn, trời lạnh như thế, nếu mặc ở ngoài trời có khi lạnh cóng.
Sau đó cô gái tên Tôn Dương Dương cũng yếu ớt nói: “Ừm, em cũng thấy nóng quá.”
Tôn Dương Dương nói xong cũng cởi áo ra, bên trong mặc còn thiếu vải hơn, chỉ mặc một chiếc váy ôm màu đỏ khoét ngực, dáng người quyến rũ khiến hai tên bên cạnh nhìn đau đáu không dời mắt nổi. Tôi không ngờ cái gọi là xã hội thượng lưu lại dơ bẩn như vậy.
“Cô Lý mặc áo dày như thế không nóng à?” Tên cục trưởng Trương cục quản lý đất đai hỏi.
Còn chưa hết mùa đông, mặc áo khoác có gì mà nóng.
Tôi nhìn Trần Mạnh Sơn, hắn cũng đang nhìn tôi, vẻ mặt hắn rất khó coi, giống như đang nói tôi không biết điều, hắn đưa tôi tới đây chẳng phải để tôi bán da thịt sao?
Nếu hôm nay Trần Mạnh Sơn đưa tôi cho đám quan chức này thì hắn có được coi phạm tội hối lộ bán dâm không. Tuy bằng chứng nhân chứng đầy đủ, nhưng tôi không muốn dấn thân mạo hiểm như vậy, bị một ông già cưỡng bức chắc tôi nhục nhã chết mất. Tôi như vậy chẳng khác nào một con điếm mặc người cưỡi lên.
Nhưng Trần Mạnh Sơn vẫn dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, tôi không còn cách nào khác chỉ đành cắn răng cởi áo ra, may mà bên trong tôi mặc váy kín đáo, chỉ tôn dáng người một chút.
“Dáng cô Lý đẹp quá.” Tên cục trưởng Trương ngồi bên trái tôi làm như lơ đãng đụng vào cánh tay tôi.
Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Cám ơn cục trưởng Trương đã khen ngợi.”
Ánh mắt Trần Mạnh Sơn tỏ ý cười, có phải tôi nghe lời, cởi đồ phục vụ đám này hắn sẽ rất vui không.
Mấy lão già ngồi trên bàn rượu đều đụng chận đụng tay với mấy cô gái, tôi cũng khó tránh khỏi cảnh này.
Tôi còn bị chuốc rượu. Không biết sao nhưng đầu tôi ngày càng choáng, chốc lát sau tôi đã say tới không biết trời trăng gì nữa.
Lúc tôi say còn nhìn thấy Trần Mạnh Sơn và mấy lão già chuyện trò vui vẻ về tiền về gái, làm gì còn vẻ đứng đắn nữa, đây chính là một đám súc vật đội lốt người.
Tới khi mê man tỉnh dậy, liền cảm giác trên người có một đôi tay đang làm loạn. Tôi mở to mắt, không ngờ là tên cục trưởng Trương đầu hói đang chìa cái miệng thối muốn hôn tôi.
Tôi ghê tởm đẩy ra, lão ta giữ chân tôi lại không cho tôi xuống giường, tôi bản năng giãy đạp vào người lão.
Lão ta bị chọc giận, tuy đã già nhưng lão vẫn còn rất khỏe. Lão ta vung tay cho tôi một cái tát đau đến mức trào nước mắt.
“Con điếm này còn làm bộ ngây thơ à, tổng giám đốc Trần đã tặng mày cho tao rồi, đừng giãy dụa nữa, lại đây cho tao hôn cái nào.”